Edit: Dương
***
Vừa mới dứt lời, ngoại trừ Triệu Tuấn, hai người còn lại trong phòng ngủ, không hẹn mà nhìn về phía chàng trai trẻ tuổi bị trói ở chỗ cây cột trong phòng khách.
Dưới ánh đèn, cậu ta trừng mắt, cánh tay ở sau lưng đang dùng sức giãy giụa ra bên ngoài.
Nút mà Chu Giác Sơn thắt chính là nút chết, hơn nữa càng gắc sức thì nút thắt của dây chừng càng chặt hơn.
Bị quân đội bang Nam Shan hại chết...
Loại chuyện như này, Chu Giác Sơn giống như đã từng nghe qua, không phải không thừa nhận, phản ứng đầu tiên trong đầu hắn, cũng cảm giác giống như lão gia hỏa Hồ Nhất Đức kia có thể làm ra chuyện này.
Hắn cười một tiếng, nheo mắt lại, cuộn đầu lưỡi lên, dùng đầu lưỡi để ở hàm trên, chốc lát, đánh một tiếng vang thanh thúy.
“Cậu ta sẽ giúp cháu? Tiểu tử kia vừa rồi còn muốn giết cháu.” Chu Giác Sơn quay đầu nhìn Triệu Tuấn.
Triệu Tuấn thở dài, giải thích cho chàng trai trẻ kia đôi câu, “Cao Hán đứa nhỏ này phẩm tính không xấu, chỉ là tuổi còn nhỏ, tính cách kích động. Trước khi ba cậu ta không xảy ra việc gì, cậu ta vẫn an tâm học hành, hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè đều sẽ vui vẻ tham gia hoạt động tình nguyện ở các nơi trong Bắc Shan. Chỉ là sau này, ba cậu ta đột nhiên chết ở Nam Shan, nguyên nhân không rõ, chuyện này là đả kích quá lớn với cậu ta. Mẹ cậu ta không chấp nhận nổi kết quả này, vài lần định tự sát, mặc dù mỗi một lần đều bị Cao Hán thành công ngăn lại, nhưng bà ấy cũng bởi vậy rồi trở nên điên điên khùng khùng.”
Triệu Tuấn cùng Cao Hán chính là quen biết trong một lần hoạt động tình nguyện. Cao Hán khi đó, tràn đầy năng lượng, vui vẻ, sau một thời gian, cậu ta quen thuộc với Triệu Tuấn, cậu ta tâm sự với ông về lý tưởng, cậu ta nói sau này nghề nghiệp của cậu ta là quy hoạch hay chính là học xây dựng dân dụng, làm một kiến trúc sư, xây cầu sửa đường xây nhà cao tầng cho Bắc Shan.
Nhưng mà việc đời khó liệu, ba cậu ta đã chết, cậu ta liền lựa chọn thôi học.
“Nợ máu trả bằng máu. Chuyện này đổi lại là người khác, thì người đó đều không thể cứ như vậy bỏ qua chuyện này.” Triệu Tuấn đi tới, cảm khái vỗ vỗ bả vai của Chu Giác Sơn, “Nhưng cậu là vô tội, tôi phải đi nói rõ ràng với cậu ta, người cậu ta muốn giết không phải là cậu, khi đó cậu còn chưa làm đoàn trưởng ở Nam Shan, cái chết của ba cậu ta không có nửa điểm quan hệ với cậu.”
... Chu Giác Sơn và Tại Tư nhìn nhau, hơi gật đầu. Triệu Tuấn bước nhanh tới phòng khách, tiến tên bên tai Cao Hán, thấp giọng nói gì đó với cậu ta.
Tại Tư mím môi, chậm ra di chuyển đến mép giường, khoác lên cánh tay của Chu Giác Sơn.
Cô nhìn thấy Cao Hán kia dần dần không giãy giụa nữa, ánh mắt cũng càng lúc càng hòa nhã...
“Trước tiên anh rút miếng vải trong miệng cậu ta ra đi.”
Có ba cô ở đây, Cao Hán hẳn là sẽ không la hét nữa.
Chu Giác Sơn đồng ý, xuống giường xắn ống tay áo lên, Tại Tư đi theo hắn cùng nhau đi giày, hắn nghiêng đầu liếc nhìn cô, “Em cũng muốn qua đó sao?”
Hắn lo lắng, gia hỏa kia vừa rồi còn thương tổn đến cô.
“Hai người đều ở đây, em không sợ.”
Tại Tư mỉm cười, vén mái tóc dài sang một bên, cô kéo cánh tay của Chu Giác Sơn, cùng đi ra khỏi phòng ngủ.
Để phòng ngừa vạn nhất, Chu Giác Sơn đem cô che ở phía sau lưng, hắn ra hiệu cho Triệu Tuấn, thuận tay rút ra vải trắng trong miệng Cao Hán.
Cao Hán thở hồng hộc, lập tức mở miệng hỏi hắn, “Anh là Chu Giác Sơn?”
Chu Giác Sơn cười cười, gương mặt khó có thể tin được, hắn hầu như có gần nửa đời chưa trả lời qua vấn đề ngu xuẩn như vậy, “Chờ một chút, tiểu tử cậu ngay cả tôi là ai cũng không biết, vậy mà cậu muốn giết tôi?”
“Anh trước trả lời tôi có phải không?”
“Phải.”
Gương mặt Cao Hán ảo não, “Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi chỉ biết có một nhóm quân đội bang Nam Shan đi tới Lashio, là tôi quá kích động, không có hỏi rõ, tôi cũng không biết người dẫn đầu là anh! Còn có vị tiểu thư vừa nãy tôi đá một cước trên bả vai, xin lỗi, tôi hỗn đản vương bát đản [1], tôi không phải là người, nếu như tiểu thư cô còn giận, vậy cô cứ đá tôi một cước, à không đúng, đá hai ba cước, muốn đá chỗ nào cũng được! Ngoại trừ chỗ đũng - quần...”
[1] Vương bát đản (王八蛋): là một cụm từ mắng chửi người rất hung hăng và phổ biến ở Trung Quốc.
Cao Hán xin lỗi chân thành, liên tục nỉ non, mãi không ngừng lại.
Chu Giác Sơn nhíu mày, lười không muốn nghe, một tay ổm cổ của Triệu Tuấn, thấp giọng nói, “Chú nói đi, cái này là xảy ra chuyện gì hả?”
Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, gia hỏa này thế nào lại đột nhiên thay đổi triệt để như vậy?
Tại Tư cũng tiến sát lại qua đây, “Ba, có phải cậu ta bị tâm thần phân liệt không...”
Vừa rồi rõ ràng lớn lối ương ngạnh, trừng hai mắt, giống như hận không thể ăn hai người bọn họ.
“Không phải, hai đứa còn nhớ lần đàm phán cứu viện của bang Shan cùng bang Kachin hai tháng trước không?” Trong lần đàm phán đó, Chu Giác Sơn mang về hai binh lính của Nam Shan, còn thuận tay cứu hai người dân Bắc Shan... “Một người trong đó, chính là người nhà của Cao Hán. Cho nên cậu ta rất ghét quân đội bang Nam Shan, nhưng trái lại vô cùng biết ơn Chu Giác Sơn.”
Sóng mắt Tại Tư khẽ động, đã hiểu.
Cô tiến lên một bước, nhìn Cao Hán nói, “Chuyện cậu đá tôi một cước, tôi sẽ bỏ qua. Nhưng vừa rồi cậu có ý đồ mưu sát sĩ quan Thượng tá bang Nam Shan, cái này là tội chết, chúng tôi thân ở khu vực Bắc Shan, hành động của cậu đủ để bị tố cáo lên tòa án quân sự, xử lý bằng hình phạt treo cổ. Mà nếu như hôm nay tôi tha cho cậu một mạng, thì tương đương với cậu thiếu chúng tôi một mạng, kế tiếp tôi có thể phải hỏi cậu vài vấn đề vô cùng nghiêm túc, cậu có thể không giữ lại chút nào, trả lời thành thật sao?”
“Tôi có thể.”
Thù lớn của Cao Hán còn chưa báo, cậu ta không thể chết như vậy được, cậu ta tin tưởng Triệu Tuấn là người tốt, cậu ta cũng biết Chu Giác Sơn là một sĩ quan tốt, “Nếu như mọi người gặp phải phiền toái gì, hoặc muốn biết cái gì đó, đều có thể hỏi tôi.”
Thời điểm trước đó cậu làm tình nguyện, Triệu Tuấn rất chiếu cố cậu ta, mặc dù cậu ta không thông minh, nhưng cậu ta biết có ơn báo đáp.
Chu Giác Sơn và Triệu Tuấn cùng nhau tiến lên, cởi trói cho cậu ta.
Thời gian cấp bách, Tại Tư cũng sẽ không vòng vo nữa, “Nếu như cậu chú ý một chút đến tin tức quân sự thì sẽ biết, lần này chúng tôi là đại biểu của quân đội bang Nam Shan đến mưu cầu hợp tác kinh tế với vũ trang bang Bắc Shan, khách quan mà nói, điều kiện mà Nam Shan đưa ra đã đầy đủ thành ý, thế nhưng Bắc Shan hình như vẫn giữ một chút thái độ với chúng tôi. Thông qua một ngày quan sát, chúng tôi hoài nghi cái này không biết có liên quan gì đến chuyện của ba cậu năm đó trải qua ở Nam Shan không, cho nên bây giờ cậu cần phải trả lời tôi, cậu có biết, năm đó ba cậu ở Nam Shan trải qua những gì không?”
Cao Hán rũ mắt, cậu ta xoa xoa vết trói ở cổ tay, trong lúc suy tư, ngồi bệt xuống trên bậc thang.
Chuyện tình của hai năm trước, lúc đó cậu ta cũng không có ở hiện trường, “Tôi chỉ biết, ba tôi lúc đó là bị Bắc Shan phái đi bàn bạc kiến thiết đường sắt từ nam đến bắc với quân đội bang Nam Shan, ban đầu hạng mục đều đã bàn bạc được không sai biệt lắm, chỉ là ở trong kế hoạch đường sắt tính sót một trại tử [2], nếu như hai bên muốn tiến hành kiến thiết đường sắt thì cần phải lập tức tiến tới đàm phán và hiệp thương [3] với dân chúng nơi đó, để cho bọn họ mau chóng di chuyển đến chỗ khác...”
[2] Trại tử (寨子): ngôi làng có hàng rào bao bọc bên ngoài.
[3] Hiệp thương: là họp nhau để bàn bạc, thương lượng, dàn xếp công việc.
Một năm kia, Myanmar hiếm thấy có một trận mưa đá, mây đen cuồn cuộn, một mảnh đen kịt, khối băng lớn như quả tennis từ trên trời rơi xuống, ba cậu ta cầm ô, một mặt mang theo một chi nhánh quân đội nhỏ tiến vào trại tử.
... Kết quả, đó chính là một cuộc điện thoại cuối cùng.
Theo như lời nói của quân đội Bắc Shan, trong trại tử kia xảy ra sự kiện bắn nhau, ba cậu ta mất tích, suốt một tuần sau, mới tìm được thi thể của ba cậu ta ở bên trong khe núi phụ cận trại tử.
“Lúc đó, thi thể đều đã thối rữa rồi, khuôn mặt bị đánh nát, chúng tôi là thông qua bộ quân phục và chiếc nhẫn để nhận định, chắc là ba của tôi không sai.”
Tại Tư đi tới bên cạnh cậu ta, “Vậy làm sao cậu lại nhận định là quân đội bang Nam Shan làm? Myanmar loạn như vậy, có khả năng lén đến cảnh nội Nam Shan, hoặc là nhóm người hoặc tổ chức có cất giấu súng ống.”
Cao Hán sờ túi, “Bởi vì viên đạn.”
Sau khi ba cậu ta chết, cậu ta vẫn luôn mang theo viên đạn khiến ba cậu ta bỏ mạng kia, “Loại viên đạn bắn trúng tim ba của tôi là mô phỏng trang bị của quân Mỹ. Mà loại trang bị này, toàn bộ bang Shan, chỉ có quân đội bang Nam Shan mới được trang bị.”
Tâm chì vỏ thép, trước nhọn sau tròn, Tại Tư không hiểu cái này lắm, Chu Giác Sơn nhận lấy rồi nhìn một chút.
“Đạn của súng ngắn [4], quy cách 9MM bình thường, chiều dài viên đạn kiểu Mỹ có thể dài hơn một chút so với viên đạn của Đông Nam Á, giống như là Nam Shan gì đó, chỉ có điều hoa văn của viên đạn này còn rất đặc biệt.”
[4] Súng ngắn: là một loại súng cầm tay. Nó bao gồm nhiều dòng súng khác nhau, với nhiều chủng loại. Song về cơ bản, có thể chia thành hai loại dựa theo cấu tạo và nguyên lý hoạt động là: súng ngắn ổ xoay và súng ngắn phản lực.
Vị trí trung tâm nhất của vỏ đạn có khắc một hình thánh giá nhàn nhạt, đây có lẽ là tự chế hoặc là đặt hàng chế tác, viên đạn của súng ngắn được sản xuất rất nhiều trên thị trường nhưng tuyệt đối không có kiểu dáng này.
Cao Hán gật đầu, “Dù sao cũng là Nam Shan gì đó.”
Ba cậu ta là một phó lữ trưởng, cấp bậc cũng cao hơn Chu Giác Sơn, chuyện giống như vậy, nếu như đặt ở một địa phương khác, tướng lĩnh cao cấp bị giết hại ở đất khách, quân đội bang Bắc Shan khẳng định sẽ ngang nhiên khai chiến.
Nhưng mà, cố ý đối phương là Nam Shan, đôi bên đều là người dân tộc Shan, trên người chảy dòng máu giống nhau...
Hơn nữa, vốn là ba cậu ta làm việc sơ suất, bỏ sót thôn trại tầm thường kia, với lại lúc ba cậu ta tiến vào thôn trại kia, cũng không liên lạc trước với thủ trưởng [5] quân đội bang Nam Shan ở nơi đó, ba cậu ta lại sốt ruột, liền tính toán tương đối, chỉ gọi điện thông báo cho cấp dưới của thủ trưởng.
[5] Thủ trưởng: cán bộ có trách nhiệm cao nhất tại một cơ quan, đơn vị.
Quy chế trong quân đội nghiêm ngặt, quan lớn hơn một cấp có thể đè chết người. Lúc đó quân đội bang Nam Shan vì giấu diếm chuyện này, không để sự tình lên men, liền trực tiếp đem chiến sĩ liên lạc với ba cậu ta đi ra ngoài, một phát súng vỡ đầu, một mạng bồi thường một mạng.
Tuyên bố được đưa ra bởi Nam Shan là, đây là một trận ngộ thương, bên trong trại tử có quân đội thường trú, mà quân đội thường trú không nhận được mệnh lệnh của cấp trên nói là phó lữ trưởng Cao muốn dẫn binh tiến vào trại tử, cho nên mới xung đột vũ trang, sinh ra một lần giao hỏa ngoài ý muốn kia.
Nhưng Cao Hán mới không tin lời nói kia, cậu ta cảm thấy trong chuyện này có gì đó kỳ lạ, hơn nữa thôn trại kia cực kỳ bí mật, nếu không có sự chấp thuận thì người ngoài như bọn họ không thể tiến vào, theo cậu ta suy đoán, ba cậu ta chết thảm như vậy, đoán chừng là trong lúc vô tình phá vỡ bí mật gì đó của quân đội bang Nam Shan.
“Quân đội Bắc Shan là ngu, hơn nữa xác thực là bên mình có lỗi trước, cho nên bọn họ nhận lỗi, sau đó cũng không huyên náo bế tắc với Nam Shan. Nhưng phó lữ trưởng đều chết rồi, thi cốt chưa lạnh, lần này các người qua đây, làm sao bọn họ có thể cho các người sắc mặt tốt chứ.”
Trong đầu Cao Hán sáng như gương, giơ tay lên, vuốt vuốt tóc mái bị mồ hôi dính vào mi cốt.
Tại Tư gật đầu, thì ra là thế... “Cảm ơn, lúc này tôi hiểu rõ rồi.”
Đêm đã khuya, Triệu Tuấn và Cao Hán không thể đợi ở đây quá lâu, hai người chân trước chân sau, chạy ra khỏi gian phòng.
Chu Giác Sơn đóng cửa lại, lấy một cái ghế dựa bằng gỗ thực, hắn mở rộng chân ngồi xuống, kéo Tại Tư qua đây.
“Có chủ ý gì không?”
“Không có chủ ý nào cả. Lúc đó Nam Shan đã cho ra phương án giải quyết rồi, mặc kệ hợp lý hay không hợp lý, Bắc Shan cũng đã ngầm thừa nhận.”
Sau hai năm, thấy bọn cô mới đến nên muốn lật lại nợ cũ một chút, bọn họ cho là bọn cô là quả hồng mềm dễ bóp dễ bắt nạt sao?
Chu Giác Sơn chà xát ngón tay, “Tiền gửi ngân hàng của cá nhân anh có không ít, anh dự định cho bọn họ thêm ít tiền.”
Tại Tư lắc đầu, “Chi tiêu của quân đội so với tài sản của bất cứ người nào đều là hạt cát trong sa mạc.”
“Vậy em nói làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Tại Tư xoay chuyển, linh cơ khẽ động [6]. Cô nằm úp sấp đến bên tai Chu Giác Sơn, tất tất tốt tốt, thì thà thì thầm...
[6] Linh cơ khẽ động: miêu tả nhạy bén lanh trí, trong lúc vội vàng thoáng cái nghĩ ra được biện pháp.