Quân Nhân Trong Khói Lửa

Chương 50: Chương 50




Edit: Dương

***

Cửa thang máy chật hẹp đúng lúc đóng lại. Bốn phía ánh đèn sáng tỏ, tia sáng ngăn nắp phản xạ trên mặt kính trên cùng của sàn thang máy.

Tại Tư vừa dứt lời, Chu Đa Trợ kinh ngạc trong phút chốc, hắn ta đỡ đầu gối đứng lên, “Cô... Hai người...”

“Chúng tôi làm sao?”

Ván bài hôm nay, vốn chính là cô và anh cố ý thiết kế Chu Đa Trợ. Bọn họ liên lạc với Triệu Tuấn, thông qua ông ấy đặc biệt mua chuộc người chia bài, Tại Tư đoán, có lẽ Chu Đa Trợ nằm mơ cũng không dự đoán được, Triệu nhị đương gia mà hắn ta tin tưởng nhất, thật ra lại là người sau lưng ngấm ngầm với Chu Giác Sơn.

“Nếu như anh không chấp nhận được, vậy thì ba ngày sau phải trả khoản nợ.”

Một điều kiện, sơ sơ giá trị hai tỷ Kyat, đáng giá hay không đáng giá, phải xem bản thân Chu Đa Trợ suy tính như thế nào.

Chu Đa Trợ rơi vào trầm tư, một lúc lâu, khôn ngoan cảm khái nói ra.

“Chu đoàn trưởng chơi bài thật cao tay. Bang Mạt tư lệnh bên kia, sáng mai tôi sẽ liên lạc.”

Tại Tư mỉm cười, không nên xem thường Chu Đa Trợ chỉ là một doanh trưởng nho nhỏ, ba cô trước đó có tiết lộ một ít thông tin với bọn họ, Chu Đa Trợ có quan hệ cá nhân rất gần gũi với Bang Mạt tư lệnh, xuất thân từ cùng một thôn, xem như anh em tốt từ nhỏ lớn lên cùng nhau.

Cửa thang máy mở ra, Chu Giác Sơn dắt tay Tại Tư đi ra ngoài, nhịp bước của anh hơi chậm, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Chu Đa Trợ vẻ mặt lo lắng đang đứng ở bên trong thang máy.

“Anh chỉ có ba ngày.”

“Vâng, ngài yên tâm đi...”

Chu Đa Trợ nghĩ thầm, đừng nói là ba ngày... Hắn ta thiếu khoản nợ cờ bạc kếch xù đó chính là lãi kép [1] chi phí tính theo từng giờ đồng hồ, nếu như có thể, hắn ta hận không thể chỉ dùng ba tiếng đồng hồ để giải quyết chuyện này.

[1] Lãi kép: phát sinh khi lãi vay được thêm vào vốn ban đầu, do đó, từ thời điểm đó trở đi, lãi phát sinh được tính dựa trên tổng của vốn ban đầu và số tiền lãi vừa kiếm được. Sự bổ sung tiền lãi vào vốn ban đầu được gọi là tính lãi kép hay nhập vốn.

Hôm sau, sáng sớm, Bắc Shan phái một chuyến xe riêng tới đón, cung cung kính kính, mời đoàn người Chu Giác Sơn đến Bộ tư lệnh [2] bên ngoài thành phố Lashio.

[2] Bộ tư lệnh: là bộ phận chỉ huy quân đội tác chiến cũng là bộ phận chủ yếu phụ trách huấn luyện, giáo dục cùng hoạt động hàng ngày. Bộ tư lệnh chia ra là bộ tư lệnh quân đội, bộ tư lệnh quân chủng, bộ tư lệnh binh chủng và bộ tư lệnh cần vụ chuyên nghiệp.

Bang Mạt tư lệnh vắng mặt, người tiếp đãi anh chính là lữ trưởng đương nhiệm Phàn Đạt, Chu Giác Sơn lấy ra hai phần hiệp nghị hợp tác, Phàn Đạt trước tiên tùy ý lật hai trang, lấy bút ra, liền định ký tên vào trong hợp đồng.

Chu Giác Sơn chợt đè cổ tay của hắn ta lại, “Anh không cần xem một chút sao?”

“Tôi vốn là tướng sĩ của tộc Kachin [3], thua trận bị bắt làm tù binh, lúc này mới được quân đội bang Bắc Shan bắt tới đây làm lữ trưởng.” Nhìn xem có lợi ích gì, Phàn Đạt hắn ta căn bản cũng không biết chữ Shan.

[3] Tộc Kachin hay Người Jinghpaw hay người Cảnh Pha: là một nhóm sắc tộc chủ yếu sinh sống tại miền bắc Myanma (bang Kachin). Họ cũng tạo thành một trong 56 dân tộc được CHND Trung Hoa chính thức công nhận.

Hắn ta rút tay ra, tiếp tục ký tên, “Tạm ổn là được, Bang Mạt tư lệnh cũng thông báo, nếu như một đoàn trưởng họ Chu dẫn người qua đây, vậy hợp đồng đó có thể ký.”

Chu Giác Sơn cau mày, anh nhìn chăm chú vào cái tên Phàn Đạt kia, đang lúc suy nghĩ, bụng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve bụng ngón áp út, “Phàn Đạt lữ trưởng, tôi muốn hỏi anh, vậy công tác chuyển giao công nghệ kế tiếp thì mọi người tính toán muốn làm thế nào để chứng thực?”

“Chứng thực? Không biết. Bắc Shan nơi này trước sau chưa từng phát triển kinh tế, cho nên cũng không có ai quản lý kinh tế, các anh nơi đó có nhiều nhân lực không? Có thể tạm thời cho chúng tôi mượn một hai người được không?”

“Khả năng không lớn, tôi còn cần phải trưng cầu ý kiến của bộ trưởng.”

“Không có chuyện gì, vậy cứ như thế đi, tôi sẽ bảo tư lệnh lưu tâm một chút, chờ trận đánh kế tiếp, lại bắt thêm hai tù binh có thể đọc được chữ Shan về đây, sau đó để bọn họ chuyên môn quản lý kinh tế.” Phàn Đạt đưa hợp đồng qua, xoay người, đi ra gian ngoài lấy nước.

Trên bàn lớn trong phòng này, bày một chồng giấy màu, Chu Giác Sơn tùy ý nhìn thoáng qua, đủ loại sắc tình, đánh bạc, tiêu khiển mát xa... Trong đó lại càng không thiếu đường dây mua bán ma túy.

Tay anh siết lại thành nắm đấm, chân mày càng nhíu chặt.

“Chu đoàn trưởng cũng cảm thấy hứng thú?”

Phàn Đạt bưng hai cốc thủy tinh trong suốt, lắc lư đi vào, Chu Giác Sơn liếc mắt một cái, phía dưới cốc nước Phàn Đạt vừa mới uống qua còn trộn lẫn một loại bột phấn màu sắc, lúc bước đi hắn ta còn hơi lắc lư, bột phấn liền bốc lên một lớp khói đầy màu sắc.

Anh sải bước đi ra ngoài, Phàn Đạt gọi anh một tiếng, “Anh có muốn chờ một chút không? Bang Mạt tư lệnh đi đến trại tử phụ cận quan sát dân tình, nói không chừng sẽ lập tức trở về.”

Chu Giác Sơn làm như không nghe thấy. Quan sát dân tình? À, cũng không biết là quan sát lăn lộn ở trong đồng ruộng, hay là quan sát ma sát ở trên giường...

Tại Tư đang an tĩnh ngồi ở trong xe chờ anh, cô bắt đầu từ chỗ rất xa đã nhìn thấy Chu Giác Sơn giống như cả người bốc hỏa đi qua đây.

“Làm sao vậy?”

“Quay về khu nghỉ dưỡng.”

Nếu Ngô Tứ Dân đã phê chuẩn cho anh làm nhiệm vụ trong hai tuần, vậy anh sẽ nán lại ở nơi này đủ hai tuần. Bao giờ đến thời hạn, anh liền lập tức rời đi.

Chu Giác Sơn đóng cửa, dựa lưng vào ghế ngồi ở phía sau xe.

Tại Tư có chút lo lắng, vì lý do an toàn, cô trước tiên dò xét lái xe A Cương, nghĩ rồi lại nghĩ, không nói gì. Chỉ chốc lát sau, cô mím chặt môi, hai tay lặng lẽ mở bàn tay của anh, dùng đầu ngón tay trỏ, viết chữ ở trong lòng bàn tay của anh.

“Việc ký kết hiệp nghị ngừng bắn không thảo luận xong?”

“Không thảo luận.”

Chu Giác Sơn cũng viết cho cô xem.

Đã từng, anh thấy qua sự hỗn loạn của quân đội bang Nam Shan, liền khờ dại cho là mình đã biết sóng to gió lớn. Cho đến hôm nay, chế độ quản lý cán bộ chiến sĩ của quân đội bang Bắc Shan mới thực sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Là anh nghĩ sự việc quá đơn giản, anh vốn là còn muốn thừa dịp cơ hội đàm phán hòa bình lần này, vì tương lai liên hợp ký kết hiệp nghị ngừng bắn mà tạo mối quan hệ tốt. Hiện tại anh thấy quân đội Bắc Shan này căn bản không thể tồn tại khả năng ngừng bắn với quân đội chính phủ, hai bên một khi ký kết hiệp nghị ngừng bắn, nhất định phải bằng lòng thanh trừ triệt để toàn bộ ma túy ở cảnh nội Bắc Shan, thanh trừ cả loại thực vật và hoạt động sản xuất. Nhưng bây giờ trong quân đội bang Bắc Shan ngay cả cấp bậc như lữ trưởng đều có người hút ma túy, vậy chi quân đội này còn có thể đồng ý thanh trừ ma túy sao?

Chu Giác Sơn theo bản năng muốn cười.

Người si nói mộng.

Tại Tư dịu dàng sờ sờ gò má của anh, dựa trán vào cổ của Chu Giác Sơn. Cô thật ra rất muốn ai ủi anh chút gì đó, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

“Em nghe người ta nói, bên trong thành phố Lashio có một công viên giải trí cỡ nhỏ, bên trong có vòng quay ngựa gỗ và xe đụng, anh có muốn đi vào đó thả lỏng một chút không?”

“Vậy cũng không thích hợp với anh, không biết có loại trò chơi bắn súng nhận thưởng không?”

“Có, còn có thể nhận được voucher ăn uống.”

Vì vậy, một ngày đó, Chu Giác Sơn ở cùng một gian hàng trong công viên giải trí trước sau lấy được hơn 60 voucher ăn uống giống nhau.

Ông chủ cửa tiệm bị dọa sợ đổ mồ hôi, mồ hôi chảy ròng ròng, ông ta âm thầm sử dụng đủ loại ý đồ xấu, nhưng trước sau đều không hề ảnh hưởng đến phát huy bình thường của Chu Giác Sơn.

Mắt thấy từng súng từng súng bắn ra ngoài, trong lòng ông ta rỉ máu, tất cả đều là tiền đấy. Trong ngực ông chủ cửa tiệm rõ ràng, cửa tiệm bắn súng này của ông ta bắn 10 phát súng mới cần trả cho ông ta 1000 Kyat, nhưng Chu Giác Sơn thắng một tấm voucher ăn uống, nói ít cũng đáng 5000 Kyat rồi, chưa kể mỗi lần bắn thì bóng bay sẽ tiêu hao, mỗi một quả bóng bay này cũng hơn 600 Kyat, như vậy là bao nhiêu tiền hả.

Lần thứ 63, 10 phát lại lần nữa toàn bộ bắn trúng.

Tại Tư một đường vui vẻ chạy chậm theo, mở bàn tay nhỏ bé ra, quen tay đi nhận voucher ăn uống.

Ông chủ cửa tiệm đau lòng, ngón tay dùng sức, gắt gao túm chặt không thả.

“Tiểu thư, xin cô thương xót.”

Tại Tư cười cười, “Sẵn sàng đánh cuộc thì phải chấp nhận hậu quả của thua cuộc, ông trước tiên cứ đưa cho tôi, chờ anh ấy chơi xong rồi tôi sẽ trả lại cho ông.”

Chu Giác Sơn nhìn qua đây, “Lấy bóng bay.”

Ông chủ linh cơ khẽ động, “Trưởng quan, hết bóng bay rồi!”

Chu Giác Sơn nhướng mày, cười nhạo một tiếng, anh để súng lên vai, quay đầu, dùng tay ra hiệu cho Phùng Lực và Thang Văn.

Phùng Lực và Thang Văn nhanh chóng tiến lên, hai người cầm một sợi dây thừng dài mảnh trói hai tay của ông chủ cửa tiệm, hai người dùng sức kéo một cái, kéo ông chủ cửa tiệm đến chính giữa khu bắn súng.

Ông chủ cửa tiệm vẻ mặt mộng bức, “Đây là làm gì hả...”

“Ông nói không có bóng bay, vậy tôi liền mượn người sống làm bia ngắm.”

Ông chủ cửa tiệm nháy nháy mắt, bỗng nhiên nhảy lên nhảy xuống, sợ đến mức trực tiếp gào khóc, lông tơ toàn thân cũng dựng đứng, “Có!!! Trưởng quan! Chờ một chút, tôi đột nhiên nhớ ra! Có bóng bay!”

“Có sao?”

“Có có có!”

“Ông xác định?”

“Thật sự có!!!”

Chu Giác Sơn cầm súng hơi [4] chuyên dụng của cửa tiệm bắn súng lên, “Có cần tôi giúp ông xác nhận một chút không?”

[4] Súng hơi: là loại súng bắn đạn dùng không khí hoặc khí nén. VD: như súng dùng để đi săn, hoặc súng dùng trong một số môn thể thao ở Olympic.

“Không cần!! Không cần phiền toái! Không cần không cần...”

Tại Tư cười đến rơi nước mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người.

Chợt lóe lên, không nhìn thấy quá rõ, nhưng bóng lưng kia... Thế nào cô lại cảm thấy hơi giống nữ bác sĩ đang học lên tiến sĩ ban đầu đã cứu cô ở thị trấn Kalaw...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.