Edit: Dương
***
Mắt thấy gương mặt cô khó chịu, Chu Giác Sơn lo lắng đuổi theo qua đây, Tại Tư lau miệng, lắc lắc đầu.
"Làm sao vậy?"
"Có thể ăn phải đồ ăn hỏng rồi."
Anh nhíu mày, ôm lấy cô sờ sờ đầu.
Chạng vạng, Chu Giác Sơn đi sang phòng sát vách mở một cuộc hội nghị trực tuyến, Tại Tư một mình nằm ở trên giường lớn, trằn trọc trở mình, có phần lo lắng.
Cô thở dài một hơi, mắt nhìn trần nhà, đếm trên đầu ngón tay tính toán, "Ngày đó ở Taunggyi, là ngày 4 tháng 12, hôm nay là 14 tháng 12..."
Mặc dù cô nói với Chu Giác Sơn là cô ăn phải đồ ăn hỏng, thế nhưng sau đó ngẫm lại, lúc đó cảm thấy, thực ra cũng không giống dáng vẻ ăn phải đồ ăn hỏng.
Cô và anh ban đầu ở chung với nhau một đêm kia, chính là ngày vừa mới đến Taunggyi, giằng co mấy lần, cũng không dùng biện pháp tránh thai. Kỳ kinh nguyệt tháng trước của cô là ngày 26 tháng 11, mỗi kỳ kinh nguyệt có chu kỳ là ba đến bốn ngày, kỳ an toàn là 5 ngày trước và 4 ngày sau kỳ kinh nguyệt. 10 ngày trước và sau rụng trứng chính xác là thời kỳ rụng trứng. Trong thời kỳ rụng trứng có thể dễ dàng thụ thai...
"Thời gian này, rất mơ hồ..."
Thế nhưng mới 10 ngày mà thôi, cho dù cô thật sự mang thai, hẳn là cũng sẽ chưa có nôn nghén.
Trước mắt Tại Tư sáng ngời, hăng hái bừng bừng ngồi dậy. Cô nhớ kỹ Chu Giác Sơn vừa nãy không mang điện thoại di động ra ngoài, cô đi vòng quanh căn phòng, bỗng chốc, cô xoay người, mở internet và trình duyệt.
Nhập vào thanh tìm kiếm:「Biểu hiện của thời kỳ đầu mang thai. 」
- --「Mang thai ngoài ý muốn, đừng lo lắng, bệnh viện Bác Ái giúp đỡ bạn! 」
- --「Ba phút, không hề đau đớn, giúp bạn giải quyết phiền não mang thai! 」
- --「Không cẩn thận có, dễ dàng làm biến mất? 」
- --「Nhẹ nhàng năm phút, để "yêu" không lo, giải trừ mang thai sớm rất đơn giản! 」
Tại Tư:...
Cô nghẹn họng, khóe miệng co giật, liên tục lướt qua những thứ kia, đột nhiên một quảng cáo tự động nhảy ra.
Suy nghĩ một chút, thiết lập chặn quảng cáo, lại lần nữa nhập vào thanh tìm kiếm: 「Mang thai mười ngày có thể nôn nghén không? 」
Lần này nội dung trái lại bình thường hơn rất nhiều.
Cô cẩn thận lướt qua, thoạt nhìn, tuyệt đại đa số câu trả lời của các bác sĩ chuyên môn vẫn là giống nhau --- sẽ không nôn nghén. Thế nhưng cũng không thiếu một vài trường hợp ngoại lệ ở trong đó, có rất nhiều phụ nữ mang thai chân thực phản ánh, các cô ấy thật sự liên tục nôn nghén từ lúc bắt đầu mang thai đến tận lúc sinh con.
Có nôn nghén hay không, thật ra thì có quan hệ trực tiếp với estrogen [1]. Nếu như mức độ estrogen tăng tương đối cao, kích thích đến niêm mạc dạ dày, sẽ dẫn tới nôn nghén...
[1] Estrogen: là một nhóm gồm các hợp chất steroid đóng vai trò là hormon sinh dục nữ. Chúng chịu trách nhiệm phát triển và quy định hệ thống sinh sản nữ và các đặc điểm giới tính nữ thứ cấp.
Tại Tư nằm trên giường hết sức chăm chú.
Trên hành lang, Chu Giác Sơn đang từ trong gian phòng sát vách đẩy cửa đi ra.
"Đoàn trưởng, chúng ta đến khi nào mới rút về quân khu?" Phùng Lực đi theo phía sau anh, lo lắng không yên, vốn là, bọn họ đã bàn bạc xong xuôi hợp tác với Bắc Shan, ở Lashio chơi vài ngày, cũng nên trở về rồi. Nhưng hội nghị trực tuyến lúc nãy, bộ trưởng Ngô Tứ Dân đột nhiên lại nói muốn đưa một nhóm chuyên gia kỹ thuật trồng trọt lúa nước và cây chè qua đây, để bọn họ phụ trách tiếp đón, đợi đến khi nhiệm vụ dạy học của những người đó kết thúc, sẽ cùng nhau trở về quân khu.
Trồng trọt lúa nước và cây chè, nào có phải chuyện ngày một ngày hai, hai ngày trước bọn họ từng đi qua khu vực ngoại thành, nông thôn của Bắc Shan, lúa nước ở trong đồng ruộng kia, trùng trùng điệp điệp, rất nổi bật, một quý trước khi trồng trọt vẫn còn chưa thu hoạch...
Bây giờ lại muốn thu hoạch, lại phải trồng trọt, cũng coi như một năm ba quý, vậy cũng không nhanh như vậy. Bắc Shan cũng không có máy móc nông nghiệp cỡ lớn, cày bừa, toàn bộ đều dựa vào trâu bò...
Chu Giác Sơn liếc nhìn Phùng Lực, "Anh muốn nhanh chóng về quân khu?"
"Cũng không phải, thế nhưng dù sao chúng ta nán lại ở bên ngoài, dễ dàng bị gạt bỏ."
Phùng Lực nghĩ thầm, đầu năm nay làm chuyện gì mà không phải dựa vào quan hệ? Cắm đầu làm việc, đến sau cùng vẫn không có kết quả tốt. Tham gia quân ngũ, thật ra cũng giống công việc bình thường, muốn thăng chức tăng lương, nhất định phải học được nịnh nọt a dua. Bạn muốn làm một người chuyên cần chăm chỉ? Căn bản không có cơ hội.
Chu Giác Sơn nhướng mày nở nụ cười, anh biết rõ Phùng Lực đang nghĩ gì, tới gần cuối năm, trong quân khu sẽ chia lợi nhuận, theo tính cách của Phùng Lực, nhất định là muốn về quân khu lấy lòng bên tài chính, để bọn họ cho hắn ta lấy được nhiều thêm chút dầu mỡ.
Thế nhưng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, hắn ta ngược lại cũng nhắc nhở anh.
Từ khi Tại Tư xuất hiện, hơn hai tháng nay, anh hối hả ngược xuôi, đi qua thị trấn Kalaw, thị trấn Daren, thành phố Taunggyi... Bây giờ dừng chân ở Lashio của Bắc Shan lâu như vậy rồi...
Ngô Tứ Dân ngoài mặt là đang trọng dụng anh, nhưng thực chất, vẫn là đẩy anh đi ra ngoài, cách xa quyền lợi nòng cốt của Nam Shan.
"Được, chờ nhóm chuyên gia kia đến, tôi sẽ cho anh mang theo vài người trở về quân khu trước."
Chu Giác Sơn không quan tâm cái gọi là thăng chức tăng lương, anh chỉ sợ Ngô Tứ Dân phát hiện ra gì đó, một khi ông ta phát hiện quan hệ của anh với Triệu Tuấn, kết quả kia sẽ trở nên không thể tưởng tượng.
Anh cần phải có người giúp anh thám thính động tĩnh của Nam Shan, mà Phùng Lực lại vừa vặn thích thăm dò thông tin, tính cách như vậy của hắn ta, thúc đẩy hắn ta trở thành ứng cử viên tốt nhất.
Phùng Lực sảng khoái đáp anh, Chu Giác Sơn đẩy cửa đi vào phòng.
Người phụ nữ đang ôm điện thoại di động của anh, nằm ở trên giường lẩm bẩm gì đó.
Trong điện thoại của Chu Giác Sơn không hề có mạng xã hội và ứng dụng trò chơi, trình duyệt google hẳn là có thể xem như mục duy nhất có thể miễn cưỡng gọi là công cụ ứng dụng giải trí.
Anh cởi áo khoác xuống, treo lên móc áo, đi tới, "Đang xem cái gì?"
Tại Tư hơi ngạc nhiên, trong nháy mắt rời khỏi trình duyệt.
"Điện thoại di động."
Anh đứng bên mép giường, giơ tay về phía cô.
Tại Tư vừa nhấn xuống xóa lịch sử của trình duyệt, vừa đưa điện thoại tới.
Không có gì cả...
Chu Giác Sơn cũng không tin.
"Dạ dày dễ chịu hơn chưa? Không buồn nôn nữa chứ?"
Tại Tư vội vàng gật đầu không ngừng.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, một chân cong ở bên mép giường, "Một thời gian ngắn tới chúng ta sẽ không rời khỏi Bắc Shan, em có muốn tìm chút chuyện để làm không?" Ngoại trừ chuyện may quần áo, làm chút chuyện có ý nghĩa, dù sao làm loại công việc tinh tế như thế này qua ngày, vừa mệt vừa tốn thời gian, anh nhìn cô hình như cũng rất nhàm chán.
Tại Tư mím môi, ánh mắt khẽ động, nghĩ tới hai con ngựa lúc trước nhìn thấy ở bãi cỏ.
Con ngựa nhỏ màu trắng có vài đốm màu hạt dẻ rất hoạt bát, rất đáng yêu, cô ấn tượng rất sâu, mà còn chưa thể thân cận với nó một chút. Về phần con ngựa Tạp Mại màu đen kia, soái, soái đến mức không thể cưỡng lại được, bốn chân thon dài có lực, bắp thịt toàn thân rất chặt, nhất là bộ lông bờm dài màu đen rủ xuống, mang theo dã tính nguyên thủy nhất của thảo nguyên.
"Em nghe ba nói, ngày mai bãi cỏ chắc là không có trận đấu, anh có muốn cùng em đi cưỡi ngựa không?"
Một mình cô, sẽ không hứng thú.
Chu Giác Sơn suy tư, hơi dừng một chút. Vốn là bãi cỏ bên kia có rất nhiều thương nhân, những người đó thích nịnh bợ, gian trá xảo quyệt, trò chuyện đôi ba câu, liền thỉnh thoảng muốn anh bán một ít quan hệ. Anh không muốn đi, cũng không tiện đi. Thế nhưng nghĩ kỹ một chút, còn phải cân nhắc đến chuyện có thể gặp Sài Khôn và Đan Thác ở bãi cỏ, sự kiện buôn lậu quân hỏa dính líu đến hai cha con nhà kia còn chưa điều tra rõ.
Anh có thể nhân cơ hội này tiếp cận một chút.
Bằng không chỉ dựa vào một người Triệu Tuấn, sự tình rất khó có tiến triển.
"Được."
Anh vừa dứt lời, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng hơn, "Em có thể cưỡi ngựa không? Biết cưỡi ngựa không?"
Đang lúc nói chuyện, ánh mắt của anh nhìn xuống, theo bản năng nhìn về phía bụng của Tại Tư.
Tại Tư xấu hổ, thẹn thùng, cô cũng biết Chu Giác Sơn không dễ đối phó như vậy. Mặc dù cô không nói với anh, nhưng anh cũng nổi lên lòng nghi ngờ.
Cô nghiêng người, ôm lấy cổ của anh, làm nũng hai cái, "Em không biết, thế nhưng em có thể học. Về phần... Em điều tra rồi, hẳn là sẽ không đúng lúc như vậy."
Mang thai mười ngày liền nôn nghén. Vậy thì xác suất vô cùng nhỏ mới có thể bị cô đụng vào.
Chu Giác Sơn cười nhẹ, nhéo nhéo mũi của cô, "Vậy vẫn phải cẩn thận một chút. Đừng cưỡi ngựa, đi chỗ đó dắt ngựa là được."
Tại Tư đồng ý, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Trong phòng ngủ rơi vào một mảnh an tĩnh dài dòng, không khí ấm áp, không cần lời nói dư thừa và động tác để chứng minh, hai người dựa sát vào nhau, liền có thể cảm nhận được hòa hợp và ngọt ngào trong tình cảm.
Cô giống như buồn ngủ, ôm anh nhắm hai mắt lại.
Sắc trời có chút tối, sương chiều thâm trầm, cửa sổ lộ một khe hở, gió đêm theo khe hở lẻn vào, từ từ lay động rèm cửa mềm mại mỏng manh, lại dùng thêm chút lực, tùy ý lay động làn váy của Tại Tư.
Cô mặc một cái quần lụa mỏng nửa trong suốt, váy rất ngắn, cái quần này cũng là hai ngày nay cô dùng máy may tự làm.
Cô nói ban ngày quá nóng, liền tận lực làm ngắn một chút, vải mỏng mềm mại màu lam nhạt mây mù [2] phác thảo vòng eo duyên dáng, có chút cảm giác thiếu nữ, lại rất mê hoặc hấp dẫn...
[2] Màu lam nhạt mây mù (迷雾感的浅蓝色): hình ảnh ở cuối chương.
Phụ nữ Myanmar đều ăn mặc rất bảo thủ, váy phải dài tới mắt cá chân, chứ đừng nói gì đến mặc quần lụa mỏng.
Anh nhìn cô một cái, phía dưới làn váy là một đôi chân thon dài trắng nõn, cổ họng khẽ động.
Suy nghĩ một chút, khàn giọng gọi Tại Tư.
"Tại Tư."
"Ừ?"
"Em, em có thể xác định bản thân không mang thai sao?"
Tại Tư nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn anh, đang lúc suy nghĩ, hình như cảm giác được cái gì đó, cô cúi đầu, cũng nhìn một chút giữa hai chân của Chu Giác Sơn, đột nhiên đỏ mặt, giống như bị đốt cháy, cô vội vàng dịch chuyển, ngồi xa một chút, lấy chăn che kín bản thân mình.
Hai người vai kề vai ngồi ở đầu giường. Qua nửa ngày, ai cũng không lên tiếng.
Chu Giác Sơn chạm nhẹ vào cánh tay của cô, ý bảo cô vẫn chưa trả lời anh.
Giọng nói của Tại Tư nhẹ nhàng, vẻ mặt ngượng ngùng trả lời, "Kia, em cũng không chắc, nếu như anh sốt ruột muốn biết, vậy lúc anh rảnh rỗi, giúp em mua que thử thai để thử một chút..."
"Chỗ nào có bán?"
"Tiệm thuốc? Siêu thị?"
Tại Tư nói xong cũng hối hận, cô không nên nói, vừa nói như vậy, giống như cô rất quen thuộc với cái đó, "Cái kia, em..." Cô rất muốn nói với anh là cô cũng xem trên TV mới biết.
Nhưng lời còn chưa nói hết, Chu Giác Sơn liền chạy ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Chu Giác Sơn mồ hôi đầm đìa chạy về.
Tại Tư tò mò, "Mua được rồi?"
"Không có, hôm nay giới nghiêm, đều tm đóng cửa rồi."
***
[2] Màu lam nhạt mây mù: giống với màu đôi giày dưới này