Edit: Dương
***
Chỉ cần tìm được người nuốt riêng quân hỏa, cũng tương đương với tìm được người buôn lậu ma túy.
Chu Giác Sơn và Tại Tư vội vàng chạy tới cánh cửa sắt của kho vũ khí quân hỏa.
— Danh sách đăng ký trang đầu tiên dòng thứ ba.
Trống không.
Không có gì cả.
Bên góc trang giấy có một chút dấu vết lởm chởm hình răng cưa lưu lại khi bị người khác vội vàng xé rách.
Rất rõ ràng, bọn họ vừa mới bị người khác nhanh chân đến trước, hủy diệt chứng cứ quan trọng.
Nếu như manh mối lão Đàm cung cấp cho bọn họ đều là thật... Đồng tử của Chu Giác Sơn đột nhiên co lại, nắm cổ tay của Tại Tư, "Nhanh, quay về phòng đạn dược."
Hai người một mạch chạy như điên, đạp lên vũng nước và đá vụn, cuối đường tối đen như mực, ngọn đèn yếu ớt, cửa của phòng đạn dược nửa mở, dây xích màu đồng nặng nề dài khoảng một mét kêu leng keng ở trên tay vịn cánh cửa.
... Trong phòng đạn dược không có ai, là trống không, máu ở cả dưới đất và trên cánh cửa, lão Đàm vốn bị khóa bên trong phòng đạn dược đã sớm chẳng biết đi đâu.
Vết máu còn mới, vẫn chưa hoàn toàn đông lại.
Tại Tư và Chu Giác Sơn lập tức men theo vết máu xuyên qua hành lang của kho vũ khí, từng bước điều tra, cuối cùng, đi tới một ngõ cụt cao hai mét.
Tối hôm đó, trên trăm binh lính cầm đèn pin, cả đêm không nghỉ, vòng quanh núi sâu tìm người. Cuối cùng, người không tìm được, trái lại ở phía sau một cây đại thụ cách cửa chính kho vũ khí quân hỏa không xa, phát hiện một đường hầm có đường kính khoảng nửa mét.
Đất ở lối vào đường hầm rất mới, gần đây địa khu bang Nam Shan cũng không mưa, mặt đất hơi ẩm ướt, do đó có thể suy đoán, đất này có lẽ là mới đào cách đây không lâu.
Nhưng trừ cái đó ra, lại không phát hiện được tin tức nào khác có giá trị. Người ra vào đường hầm cũng rất thông minh, trước khi đi, còn ném một quả lựu đạn cầm tay hỏa lực nhỏ tới bên trong đường hầm, lựu đạn cầm tay nổ tung phá hủy đường hầm thành hố sâu, khiến cho người thăm dò phía sau căn bản không có cách nào ra vào đường cũ.
Trời cũng tối đen, lục soát đã không còn tiến triển.
Chu Giác Sơn quay lại phòng đạn dược, cầm dây xích màu đồng đã bị chặt đứt kia, lại lén lút thì thầm với Tại Tư, để cô đi đến cửa chính, thuận tiện lấy đi danh sách đăng ký ra vào của lão Đàm đã bị người khác xé qua.
Thang Văn và Phùng Lực lần lượt chạy đến, Chu Giác Sơn lo lắng đến tình hình khẩn cấp, bây giờ anh cũng quả thực cần người giúp đỡ, liền không từ chối bọn họ, dẫn bọn họ đồng thời tới chỗ ở trong quân khu. Anh tránh nặng tìm nhẹ, lướt qua tin tức có liên quan đến quân hỏa đạn dược, đơn giản thuật lại một lần chuyện đã xảy ra sau khi anh tiến vào kho vũ khí quân hỏa.
Phùng Lực chà xát cằm dưới, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "a" một tiếng.
Thang Văn kinh ngạc liếc nhìn hắn ta, "Anh hiểu rồi?"
"Không có."
Phùng Lực cười cười, hắn ta cũng chỉ là tượng trưng phối hợp một chút mà thôi.
Chu Giác Sơn ngồi nghiêm chỉnh, nhíu mày, môi mỏng mím chặt, dùng nắm đấm đập mạnh xuống mặt bàn trước mặt, "Nói mau còn chỗ nào không hiểu!"
Ánh mắt Phùng Lực sáng lên, lập tức tiến lại gần, "Đoàn trưởng, nguyên do lão Đàm bị khóa vào kho đạn là thế nào?"
Kỳ quái, ông ta làm sao lại bị dây xích bền chắc như vậy khóa ở bên trong?
...
Chu Giác Sơn quay đầu, đôi mắt nghiêm túc nhìn hắn ta.
Tại Tư đoạt trước một bước, "Haizz, để tôi kể cho anh, là ổ khóa ở chỗ đó xảy ra vấn đề trước, lúc cánh cửa đóng lại, tự ông ta liền bị liên lụy."
"Vậy lão Đàm không có chìa khóa sao..."
"Chìa khóa ông ta đặt ở chỗ chúng tôi, nhưng mà trên một chùm chìa khóa nói ít cũng có ba bốn mươi cái, chúng tôi tìm nhưng không biết rốt cuộc cái nào mới là chìa khóa phòng đạn dược, vì vậy liền chạy tới cửa chính để đối chiếu, kết quả đang trên đường về, liền phát hiện cửa phòng đạn dược mở ra, dây xích bị chặt đứt, trên mặt đất còn lưu lại vết máu."
Trong kịch bản Chu Giác Sơn và Tại Tư cung cấp cho Thang Văn và Phùng Lực, sở dĩ hai người bọn họ đến kho vũ khí quân hỏa, chỉ là vì theo lệ cũ đi tìm loại đạn súng đầu nhọn 9×19mm của khẩu súng 92G mà Chu Giác Sơn thường dùng. Cho nên khóa cửa, chảy máu, còn có lão Đàm đột nhiên biến mất, cũng chỉ là bất ngờ gặp phải, lại vừa vặn đem mấy loại nhân tố này chồng lên cùng một chỗ mà thôi.
Phùng Lực và Thang Văn đối mặt nhìn nhau, không hỏi nhiều nữa, có lẽ là tin rồi.
Trọng tâm của câu chuyện bị chuyển hướng, sắc mặt của Chu Giác Sơn không được tốt lắm.
Thang Văn chớp mắt một cái, nhạy bén, đem trọng tâm câu chuyện một lần nữa trở về quỹ đạo ban đầu.
"Đoàn trưởng, tôi vừa nãy có nhìn qua, dây xích màu đồng kia là chất liệu inox, dây xích bền chắc như vậy, dùng sức một lần liền cắt đứt, thanh âm nhỏ, mặt cắt còn tương đối bằng phẳng, phỏng chừng chỉ có kìm cắt thủy lực [1] hoặc kìm cắt cộng lực [2] mới có thể làm được."
[1] Kìm cắt thủy lực: là dụng cụ thủy lực chuyên nghiệp riêng biệt dùng để uốn cong hoặc cắt dây cáp và thiết bị đầu cuối trong các công trình điện lực. Hình ảnh ở cuối chương.
[2] Kìm cắt cộng lực: là một trong những vật dụng không thể thiếu khi thực hiện các công việc sửa chữa các thiết bị, vật dụng cơ khí, công nghiệp. Hình ảnh ở cuối chương.
Chu Giác Sơn gật đầu, dùng ngón tay cái gắng sức kìm nén những ngón tay khác của anh.
Anh tận mắt nhìn thấy hiện trường đầu tiên, dây xích kia anh cũng xem qua, cái này anh cũng có thể dự đoán được.
"Chỉ có điều dựa theo kết quả khảo sát, đối phương chắc là từ đường hầm ra vào cũng đưa lão Đàm rời khỏi kho vũ khí quân hỏa, lối vào của đường hầm kia ở phía sau một cây đại thụ, lại vừa vặn là một góc chết, không ở trong phạm vi kiểm soát của camera trong quân khu. Cho nên chúng ta không có cách nào thông qua nội dung hình ảnh video giám sát để phân biệt cụ thể là người nào mang kìm cắt thủy lực hoặc kìm cắt cộng lực đi tới phụ cận kho vũ khí quân hỏa."
Hơn nữa, bây giờ vấn đề càng nghiêm trọng phải đối mặt là, trong quá trình các binh lính lục soát trong núi, đã gần như phá hủy hết dấu chân của đối phương lưu lại ở khu vực phụ cận. Nếu như đối phương là một người có chút đầu óc, đều sẽ đi giày quân dụng mặc quần áo binh lính Nam Shan đi ra đi vào, mặc kệ đối phương trong thực tế rốt cuộc là thân phận như thế nào, ẩn núp ở trong các binh lính bình thường, thường thường là dễ dàng đánh lừa dư luận nhất.
"Vậy nếu không bây giờ tôi sẽ đi điều tra một chút, thời gian lão Đàm xảy ra chuyện, có binh lính nào vắng mặt tại cương vị công tác của mình không?" Thang Văn suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía Chu Giác Sơn.
Chu Giác Sơn lắc đầu, "Không, chuyện này không nhất định là người bên trong quân khu làm."
"Nhưng đối phương hiểu rõ kết cấu kho vũ khí quân hỏa của chúng ta như vậy, lại hiểu rõ phạm vi theo dõi của của chúng ta, động tác linh hoạt nhanh chóng, cũng không giống như trình độ của người ngoài."
Chu Giác Sơn trầm mặc trong phút chốc, như có điều suy nghĩ, lời nói của Thang Văn cũng có đạo lý, thế nhưng nếu như là hành động của người bên trong quân đội bang Nam Shan, tại sao đối phương muốn tốn công tốn sức như vậy chỉ để đào một cái đường hầm làm cửa ra vào?
Đào một đường hầm, nhanh nhất cũng phải ba bốn ngày...
Nếu như có thời gian ba bốn ngày này, hơn nữa người mang lão Đàm đi là binh lính bên trong quân đội bang Nam Shan, lại quen biết trước với lão Đàm, đồng thời có thể sớm biết trước hoạt động của Chu Giác Sơn, như vậy trong lúc này, vì sao hắn ta không trực tiếp báo sớm cho lão Đàm, đi cửa chính, trực tiếp để lão Đàm rời khỏi quân khu bang Nam Shan. Mà lại muốn đi vòng một đường lớn như vậy, nghĩ một đằng làm một nẻo, lựa chọn dùng phương thức phức tạp nhất để mang lão Đàm rời đi?
Chỗ Chu Giác Sơn nghi ngờ nhất chính là chỗ đó, anh cảm thấy người này có vẻ cũng không phải là thành viên bên trong bang Nam Shan, lại cũng không quen biết lão Đàm, hoặc nói nghiêm khắc hơn một chút, là lão Đàm cũng không nhận ra hắn ta, cho nên điều kiện tiên quyết là hắn ta đã biết hướng đi của Chu Giác Sơn, nhưng không có cách nào trực tiếp thông báo cho lão Đàm, vì vậy, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn phương thức vu hồi như thế này, bí quá hóa liều, đưa người rời đi ở dưới mí mắt của Chu Giác Sơn.
Thế nhưng nói đi nói lại, nếu như người này thật sự là người ngoài, vậy tại sao hắn ta có thể hiểu rõ ống kính máy giám sát cùng kho vũ khí quân hỏa của nội bộ bang Nam Shan như vậy?
Hai điều kiện này có vẻ mâu thuẫn lẫn nhau, nhưng sự thật lại xác thực xảy ra, những thứ này khiến anh trong lúc nhất thời có phần khó hiểu, không nghĩ ra được.
"Quên đi, chuyện này gác lại bàn sau, Thang Văn, cậu đi trước giúp tôi điều tra một chút về xe cộ qua lại trên đường quốc lộ phụ cận quân khu. Nhìn xem có chiếc xe nào trong vòng ba ngày gần đây thường xuyên đi qua đi lại giữa sườn núi phía bắc quân khu cùng trại Hurai không."
Sườn núi phía bắc quân khu, chính là đỉnh núi xây dựng kho vũ khí quân hỏa. Trại Hurai nằm ở dưới chân núi, là một thôn xóm cách đỉnh núi này gần nhất. Nếu như đối phương đúng là nhân sĩ bên ngoài, mỗi ngày phải lái xe đi qua đi lại giữa quân khu và dưới chân núi, như vậy thì trên đường quốc lộ này nhất định sẽ lưu lại một ít dấu vết.
Thang Văn đứng nghiêm chào, "Vâng!"
Bên kia, Phùng Lực cũng đứng lên, "Đoàn trưởng, tôi thì sao tôi thì sao?"
"Anh đi liên hệ một chút với những nhân viên quản lý khác của kho vũ khí quân hỏa, xem xem gần đây lão Đàm có thường xuyên qua lại với người nào không, bao gồm cả binh lính, bác sĩ, y tá trong quân khu, cả thân thích, bạn bè hoặc là đồng hương từ bên ngoài đến của ông ta."
Điều tra cũng phải chia ra hai phương diện, một chủ ngoại, một chủ nội. Thang Văn là người lý trí, suy nghĩ rõ ràng, cho nên trong công việc thường ngày, cậu ta càng thích hợp làm chỉnh lý tài liệu, công việc sưu tầm manh mối; còn Phùng Lực là một người thích xã giao, mặc dù IQ không cao nhưng EQ cao, tương tự như loại chuyện cần phải đút lót hối lộ người khác, giao cho hắn ta có thể nói là như cá gặp nước; tương đắc ích chương [3].
[3] Tương đắc ích chương: chỉ hai người hoặc hai sự vật phối hợp với nhau, năng lực và hiệu quả của hai bên lại càng có thể biểu hiện rõ. (Trong câu trên ý của tác giả là sự phối hợp năng lực của Thang Văn và Phùng Lực)
"Vâng, đoàn trưởng."
Phùng Lực cũng nhận mệnh lệnh, đi ra ngoài.
Phòng khách tầng một rộng lớn, trong giây lát, cũng chỉ còn lại hai người Tại Tư và Chu Giác Sơn. Bởi vì hôm nay kho vũ khí bên kia xảy ra tình trạng hỗn loạn như vậy, cho nên toàn quân giới nghiêm, phía bên ngoài sân còn có một lực lượng hùng hậu canh gác.
Ban đêm, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu xuống như có như không, tối tăm quyến luyến, chỉ có tiếng ve kêu thỉnh thoảng quấy rối sự yên tĩnh tẻ nhạt, mang đến chút sức sống, tiếng gió thổi vi vu dễ chịu.
Tại Tư ló đầu ra, nhìn nhìn binh lính tuần tra ngoài cửa sổ, cô đứng dậy, đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa, bắt đầu cẩn thận kiểm tra xem trong phòng ngủ có máy nghe trộm hoặc máy theo dõi không.
Chu Giác Sơn bưng một chén trà lên, liếc nhìn cô một cái, "Làm sao vậy?"
"Em vừa mới có phát hiện."
Tại Tư đi trở lại, sửa sang mặt bàn lại một chút, sau đó đoạt lấy chén trà trong tay Chu Giác Sơn, đồng thời thu dọn qua một bên, thu xếp trên mặt bàn, chỉ để lại bản đăng ký ra vào kho vũ khí quân hỏa, cô mở cuốn sổ ra, lật tới trang bị "người nào đó" xé rách.
Cái tên gia hỏa kia có vẻ rất thông minh, đi trước bọn cô một bước, nhanh chân đến trước, cắt đứt tất cả nguồn thông tin.
Nhưng hắn ta tính đi tính lại, lại không tính đến một vấn đề hết sức thông thường.
"Đây là cuốn sổ đăng ký năm năm mới đổi lại một lần. Bình thường lão Đàm viết tên người bình thường, đều là dùng bút bi mực đen, chỉ có cái tên gia hỏa cất giấu quân hỏa kia, mới dùng bút bi mực xanh."
Cho nên, ngoại trừ trang thứ nhất dòng thứ ba của tháng này mà lão Đàm đã đề cập qua, trên bản đăng ký này còn ghi chép rất nhiều thông tin ra vào của mấy tháng trước thậm chí mấy năm trước, tháng trước, tháng trước nữa còn có tháng trước trước nữa... Tên màu xanh đậm nhìn thấy rất nhiều lần.
Mà trong toàn bộ bản đăng ký này, cái tên màu xanh đậm, đều chỉ về cùng một người.
Tại Tư lớn tiếng, cố ý gằn từng chữ nói ra, "Trưởng quan cấp bậc Thiếu tướng của quân đội bang Nam Shan, Hồ Nhất Đức."
***
[1] Kìm cắt thủy lực
[2] Kìm cắt công lực