Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

Chương 15: Chương 15




Edit: linhmun1505

Ba người đứng trước bồn rửa mặt toilet nam, không khí vừa xấu hổ vừa buồn cười.

“A, còn mười phút nữa là vào học rồi.”

Chu Như Diệu đột nhiên lên tiếng, hắn xoay người quét một vòng, cầm lấy bảng “Đang thi công cấm vào” đi ra ngoài.

Không đến nửa phút, hắn đóng cửa WC đồng thời khoá trái.

Chu Như Diệu xoay người trở về, cong cong mắt, trở lại bộ dáng cợt nhả, “Lý Hàn Sơn, cậu hiện tại thoạt nhìn thật bất hạnh.”

Lý Hàn Sơn: “.......”

Hắn hít sâu một hơi, bảo trì mỉm cười, trong đầu lại niệm dãy số. Nhưng lúc này đây, hắn cũng không có lễ phép đáp lại, bởi vì hắn sợ trả lời một câu liền sẽ nhớ tới hình ảnh làm người cảm thấy hoang mang kia.

Chính là, có một số việc chính mình cố gắng đừng nghĩ đến lại sẽ tiếp tục lặp đi lặp lại trong đầu. . Truyện Nữ Cường

Lập tức, trong đầu Lý Hàn Sơn liền bắt đầu quanh quẩn lên những câu nói giống như pháo đạn của Mạnh Tư Tuyết.

“Lý Hàn Sơn, anh nhìn thấy Cố Chi Hành không? Không thấy, hay là không muốn nói cho tôi biết?”

“Tôi kì thật thật sự chán ghét loại người dối trá như anh, anh nói đúng, chúng ta đích xác không quen biết, nhưng tôi chính là chán ghét anh. Anh biết không, ánh mắt tôi lần đầu nhìn thấy anh liền nhìn ra anh là loại người dối trá ghê tởm thối nát. Tôi biết rõ bản chất của anh hơn bất cứ ai, âm u, cố chấp, tuyệt tình.”

“Anh hà tất phải cố ý lộ ra vẻ mặt này làm gì?sẽ không phải là cho rằng tôi thích anh đi? Cười **, anh a, trong ao cá của tôi liền cá bột cũng không xứng. Người như anh, không xứng được tôi thích......”

Đối thoại nhanh chóng loé lên trong đầu.

Trên mặt Lý Hàn Sơn nụ cười dần dần biến mất, hắn xoay người, mở vòi nước, bắt đầu hung hăng rửa mặt.

Cố Chi Hành rất là thổn thức “Sách” một tiếng, nhìn về phía Chu Như Diệu, nói: “Hiện tại làm thế nào đây, cô ta cũng quá khó chơi.”

Chu Như Diệu thở dài, “Chúng ta phải biết rằng chẳng lẽ mỗi ngày đều phải chạy đến WC sao?”

“Lý Hàn Sơn, cậu làm người quá kém.”

Cố Chi Hành nhíu mày nói.

Lý Hàn Sơn: “.........”

Chuyện này cùng hắn có quan hệ gì, tình huống trước mắt, rõ ràng trong mắt Mạnh Tư Tuyết chỉ có Cố Chi Hành cùng Chu Như Diệu, hắn chỉ bị liên luỵ.

Lý Hàn Sơn rút ra hai tờ giấy xoa xoa tay, quay đầu nhìn về phía bọn họ, “Tôi cùng cô ta không có quan hệ gì, lời của cậu là có ý gì?”

Nói lỡ miệng.

Chu Như Diệu lặng lẽ dùng khuỷu tay huých Cố Chi Hành.

Cố Chi Hành tiếp thu ý của hắn, vừa định giải thích, lại nghĩ lại, “Chính là có người nói với tôi cậu đùa giỡn tình cảm của cô ta.”

“Tôi vừa mới chuyển trường đến đây được nửa tháng.” Lý Hàn Sơn mắt đen chuyển động, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Cố Chi Hành, “Cố đồng học từ chỗ nào nghe nói?”

Cố Chi Hành ngữ khí lạnh nhạt, ánh mắt lập loè, nhất thời là người ta khó tìm ra manh mối, “Mạnh Tư Tuyết.”

Lý Hàn Sơn hơi nhíu mày, ý cười phai nhạt chút, “Cô ta nói là tôi sao?”

“Cô ta nói rất nhiều về người mà cô ta chán ghét.” Giọng Cố Chi Hành bình đạm, nhưng lộ ra nghiêm túc, “Những đặc điểm đó nhìn thế nào cũng cũng đều giống cậu.”

Chứng vọng tưởng bị hại?

Hay là rối loạn trí nhớ do rối loạn nhân cách?

Lý Hàn Sơn bắt đầu tự hỏi trong đầu tình huống nào đã khiến cho Mạnh Tư Tuyết có biểu hiện cùng những lời nói kì quái như vậy.

Hắn ngừng lại, hỏi: “Cô ta nói những đặc điểm gì?”

Cố Chi Hành trầm mặc, mắt đen nhìn hắn, trong lúc nhất thời có chút nghèo vốn từ. Cô vốn là muốn đem nồi úp cho Lý Hàn Sơn, xem hắn giải quyết thế nào, nhưng những đặc điểm giống hắn, trong lúc nhất thời cô thật đúng là không biên tập ra được.

“Cô ta nói, ân, cô ta nói cậu------”Cố Chi Hành linh quang chợt loé, theo sau, cô lạnh lùng thốt: “ Cô ta nói cậu đã từng ánh mắt ám trầm, khoé miệng câu ra một nụ cười âm lệ, đôi mắt đỏ lên đem cô ta ấn lên tường hôn môi, sau đó thanh âm nghẹn ngào nói: Em lại đi tiếp cận nam nhân khác, lần sau, thứ mất đi không chỉ là chân nữa.”

Lý Hàn Sơn: “..........”

Cố Chi Hành đi trên đường mòn đá cuội ở hoa viên trường học, Chu Như Diệu cùng Lý Hàn Sơn đi phía sau cô.

Ba người đi được vài phút, một đường trầm mặc, phẳng phất như đang hưởng thụ sự an tĩnh hiếm có của vườn trường.

Lúc này là thời gian lên lớp, tất nhiên là vô cùng an tĩnh.

Hai bên đường mòn cây trúc rậm rạp, gió nhẹ đong đưa trúc diệp thon dài.

Cố Chi Hành: “A.”

Chu Như Diệu vội vàng tiến lên, vểnh lổ tai, “A Hành cậu nghĩ ra được chủ ý?”

Lý Hàn Sơn cũng ngước mắt nhìn qua.

Bọn họ ba người ở trong toilet hiển nhiên nghĩ không ra cao kiến gì, mắt thấy sắp vào học, lại thật sự không muốn trở lại phòng học bất hạnh. Cuối cùng vẫn là trốn học.

Cố Chi Hành: “ Đá cuội dưới chân có phải hay không là nhựa đường?”

Chu Như Diệu gật đầu, “Làm sao vậy?”

Cố Chi Hành nhìn về phía Lý Hàn Sơn, lại nói: “Cho nên Lý Hàn Sơn đi chậm như vậy a.”

Lý Hàn Sơn: “........Logic ở đâu?”

Cố Chi Hành: “Quá dầu không vội.”

Lý Hàn Sơn: “........”

Chu Như Diệu đè bả vai Cố Chi Hành, nhìn chằm chằm Lý Hàn Sơn, cười ha hả, thân thể đều rung rung.

Lý Hàn Sơn: “........”

Đủ rồi, theo chân bọn họ tìm chủ ý chính là chủ ý ngu xuẩn nhất.

Tựa hồ nhận thấy được hắn không có hứng thú, Cố Chi Hành nhìn về phía hắn, mắt đen đạm bạc lại chấp nhất.

Lý Hàn Sơn: “......”

Hắn hít sâu một hơi, bảo trì mỉm cười, đôi mắt cong cong, “Vô cùng hài hước.”

Lúc này Cố Chi Hành mới vừa lòng dời đi tầm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.