Edit: Linhmun1505
Đám mây mờ ảo phiêu diêu, gió nhẹ vén tấm lụa rèm, khiến bầu trời xanh lại càng xanh trong.
Mùa hè ngày rất dài, ánh nắng chói chang chiếu vào trong căn phòng chung cư nhỏ, tiếng chuông xe đạp đinh linh đinh linh từ xa đến gần. Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, khoá cửa kêu răng rắc, một tiếng hét sôi nổi lại có phần ồn ào vang lên.
“A Hành nhanh xuống nhanh xuống! Tôi dậy muộn! 8 giờ rồi! Đến muộn rồi đến muộn rồi!!”
Thiếu niên mặc đồng phục hoảng loạn hét lên, mái tóc đen bị gió thổi loạn cũng không ngăn được khí chất quá mức hoạt bát, đôi mắt của hắn dường như còn sáng hơn mấy phần so với những thiếu niên cùng tuổi.
Trong căn phòng sâu trong góc trên lầu hai, ánh đèn mờ ảo, rèm cửa dày nặng làm hết phận sự đem ánh nắng mặt trời toàn bộ phong kín.
Tiếng vải cọ xát sột soạt sột soạt.
“Ào ào ào ----------”
Ròng rọc cọ vào thanh cửa sổ, tạo ra một loạt âm thanh khó chịu.
Ánh mặt trời như được giải thoát khỏi trói buộc, nhảy lên bành trướng khắp căn phòng.
Trước gương, thiếu niên thân hình cao gầy mảnh khảnh hai mắt đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần lạnh lùng cùng u ám.
Cố Chi Hành chạm vào mớ tóc lộn xộn trên đầu, bóng dáng trong gương cũng thực hiện động tác tương tự.
Cô lấy tấm vải bọc ngực ra, quấn từ từ, độ cong trước ngực dần dần phẳng xuống.
Khi Cố Chi Hành làm ra những động tác này, biểu tình vẫn như cũ lạnh nhạt, dù sao cũng đã làm từ nhỏ đến giờ, đã thành thói quen.
Ngoài phòng, tiếng đập cửa thình thịch đinh tai nhức óc, Chu Như Diệu càng lúc càng ồn ào.
“A Hành đã xong chưa vậy, nhanh lên a, hôm nay còn phải kéo cờ!”
“Xong rồi đây, đừng kêu nữa.”
Cố Chi Hành cài cúc áo sơ mi, cầm lấy áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài.
“Răng rắc----------”
Cửa vừa mở ra, thúc giục không để yên – Chu Như Diệu, cùng Cố Chi Hành hai mặt vừa vặn đối diện nhau.
Chu Như Diệu tươi cười xán lạn, một tay đeo cặp sách, một tay xách đôi giày, nhếch nhếch miệng, “ Nhanh đi giày vào, chúng ta đến trường.”
Cố Chi Hành lạnh mặt nhìn hắn vài giây, một tay đoạt đôi giày từ trong tay hắn, ngồi xuống bắt đầu đi giày.
Chu Như Diệu nhìn quanh phòng cô, thu thập vài cuốn sách giáo khoa, nhét vào cặp sách trên tay. Hắn chờ đến lúc Cố Chi Hành đi giày xong, lập tức nhét cặp sách trong tay cho Cố Chi Hành, xông thẳng xuống lầu.
Cố Chi Hành đi theo phía sau hắn, mắt đen đè nén điểm bực bội.
Cô cùng Chu Như Diệu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ cực tốt, tất nhiên không phải vì hắn mà khó chịu. Cô khó chịu chính là vì rời giường.
Chu Như Diệu dùng sức đạp xe, Cố Chi Hành ngồi ở phía sau “ Uy” một tiếng.
“Đạp chậm một chút, mông đau.”
“Con mẹ nó cậu có giỏi thì đạp thay đi?”
“Tôi chịu đựng vậy.”
Cố Chi Hành thong thả ung dung đáp.
Không lâu sau, hai người dừng ở ngã tư đường chờ đèn đỏ.
Chu Như Diệu tức giận ấn chuông xe, “Nếu mà đến trước một giây chúng ta liền có thể trực tiếp băng qua rồi!”
“Cậu hiện tại cũng có thể.” Cố Chi Hành suy nghĩ một chút, lại nói: “Nhưng phải để tôi xuống xe trước đã.”
Chu Như Diệu nghe xong tức giận quay đầu lại, trực tiếp cho Cố Chi Hành một nắm đấm lên bả vai, gương mặt đẹp nhăn đến khó coi, “ Oa, cậu nói cũng thật nhẹ nhàng, nếu không phải chuyện của cậu làm tôi cứ luôn nằm mơ, thì tôi đến mức phải đi một chiếc xe đạp hỏng không?”
Đoạn thời gian gần đây Chu Như Diệu bắt đầu nằm mơ, mơ thấy Cố Chi Hành trở thành các loại nam chính hoặc là nam phụ giáo bá lạnh nhạt si tình bảo vệ nữ chính, vì tranh giành tình cảm nặng thì bỏ mạng nhẹ thì tàn tật mất đi ý niệm sống.
Mà trong mộng mở đầu luôn là Chu Như Diệu lái xe mang theo Cố Chi Hành đụng phải xe của nữ chính chuyển trường đến, vì lo lắng cho huynh đệ tốt, căn cứ vào nguyên tắc thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Chu Như Diệu bắt đầu lái xe mang Cố Chi Hành đi học.
So với Chu Như Diệu vô cùng lo lắng, Cố Chi Hành lại luôn ở trong trạng thái không chút để ý. Nhưng cô cũng biết là Chu Như Diệu lo lắng cho mình, liền chụp vai an ủi huynh đệ tốt, “Sóng gió này là của tôi của tôi của tôi.”
“Cậu biết là tốt.” Chu Như Diệu rất hưởng thụ, lại nói: “ Nhưng mà vì cái gì trong mơ tôi lại muốn cậu làm nhân vật chính?”
Cố Chi Hành: “Khả năng bởi vì là giấc mơ của cậu.”
Chu Như Diệu: “Cái gì?”
Cố Chi Hành: “Anh hùng trong thiên hạ chỉ có Lưu Bị và Tào Tháo, cho nên Mạnh Đức ngươi chỉ có thể nhìn thấy Tào Tháo ta.”
Chu Như Diệu: “................Cậu đang định kể chuyện cười?”
Cố Chi Hành gật đầu, nghiêm túc nhìn về phía Chu Như Diệu.
Chu Như Diệu trầm mặc vài giây, cố nén ra một tiếng cười khích lệ.
Cố Chi Hành cực kỳ vừa lòng, cuộc đời cô chỉ thích đi kể chuyện cười, vừa vặn, mọi người đều thích nghe chuyện cười của cô.
Đèn xanh sáng lên, Chu Như Diệu đạp xe qua đường, đột nhiên nghe thấy một đạo âm thanh.
Cố Chi Hành ngồi ở ghế sau còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác được thân mình đột nhiên mất đi trọng tâm, tầm nhìn hỗn loạn trong giây lát, thân mình ngã xuống đất.
Trong cơn hoảng loạn, tiếng còi xe vẫn chưa ngừng.
Cố Chi Hành ngẩng đầu, thấy một chiếc xe ô tô màu đen dừng bên cạnh xe đạp, Chu Như Diệu cùng xe đạp ngã trên mặt đất.
Cô vỗ vỗ tro bụi, duỗi tay kéo Chu Như Diệu lên, “Chưa chết?”
“Cậu mới chết.” Chu Như Diệu “Xuy” một tiếng, quay đầu mắng chiếc xe ô tô bóp còi, “Có mắt không vậy? Muốn vượt đèn đỏ à?”
Từ trong ô tô nhô ra cái đầu, sắc mặt cũng khó coi, “ Tôi đang gấp, thật sự xin lỗi.”
“Mẹ nó gấp liền vượt đèn đỏ a? shabi.”
(傻逼 shabi: một câu chửi tục, nghĩa đại khái là mắng Đồ ngu tục quá nên mình để nguyên gốc cho đỡ tục:v.)
Chu Như Diệu mắng thêm vài câu, một lần nữa lên xe, quay đầu nhìn về phía Cố Chi Hành, “Đi thôi, chúng ta đi------” lại thấy Cố Chi Hành mặt vô biểu tình đứng đó, mắt đen hiện ra chút thâm trầm, môi mỏng mím lại.
Ách, hắn tức giận.
Chu Như Diệu duỗi tay giữ chặt hắn.
Bọn họ biết nhau từ nhỏ, hắn biết rõ tính tình Cố Chi Hành, ít nói nhưng rất nóng nảy.
Nhưng ngoài dự đoán, Cố Chi Hành dường như không tính toán tiếp tục truy cứu, “Đi thôi.”