Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

Chương 23: Chương 23




Edit: Linhmun1505

Cố Chi Hành thanh thanh giọng, nhìn về phía Lý Hàn Sơn, “Kia hiện tại làm sao bây giờ?”

Lý Hàn Sơn đỡ trán, bình tĩnh xuống, “Nói tóm lại, chúng ta đi ngay.”

“A, được, mất công tôi trang điểm lâu như vậy.”

Chu Như Diệu thập phần nuối tiếc nhìn chính mình, không nhịn được vứt cho Cố Chi Hành cái mị nhãn.

Cố Chi Hành vươn một bàn tay vỗ vỗ khuôn mặt hắn, “Đừng mẹ nó diễn, quá biến thái.”

Chu Như Diệu hạ cằm tránh thoát khỏi bàn tay cô, liên tục gật đầu, làm tóc giả trên đầu cũng lung lay. “Được được được, tôi đã biết.”

Cố Chi Hành nhìn chằm chằm bộ tóc giả vài giây, duỗi tay xả xuống dưới.

Chu Như Diệu lập tức đại kinh thất sắc, giống như tiểu thư nhà lành bị xốc váy, vô cùng ngượng ngùng duỗi tay che đầu lại, “A Hành cậu làm gì, đáng ghét!”

“Phương Chi nửa giờ nữa sẽ kết thúc buổi hoạt động của câu lạc bộ.” Cố Chi Hành nhìn tóc giả trong tay, rồi lại nhìn Lý Hàn Sơn, “Hiện tại hẳn là còn kịp.”

Lý Hàn Sơn: “......”

Nhìn hắn làm gì.

Lý Hàn Sơn tự hỏi hai giây, nhăn mày, nự cười trên mặt trở nên gượng gạo, “Ý của cậu là?”

Cố Chi Hành ném tóc giả qua, “Cậu tới.”

Lý Hàn Sơn: “.......”

Hắn mặt vô biểu tình, đem tóc giả ném trở về, giọng nói bìnht ĩnh, “Nếu hai cậu còn hy vọng tôi tiếp tục giúp hai cậu, thì dừng ngay mấy cái loại ý tưởng ngu xuẩn.”

Cố Chi Hành: “........”

Cô nghiêm trang dời đi tầm mắt, nhìn Chu Như Diệu: “Tôi tận lực.”

Chu Như Diệu: “Tôi đây làm sao bây giờ? Tan học Phương Chi trực tiếp đến chung cư của tôi a?”

Chu Như Diệu “Sách” một tiếng, “Nhân gia thân là nữ sinh còn có thể làm gì cậu, hay là để cậu câu dẫn nhân gia trước?”

Chu Như Diệu: “........A Hành, tôi cảm thấy cậu không có tâm.”

Cố Chi Hành nhìn về phía Lý Hàn Sơn, “Đi trước tìm một chỗ ngồi nghĩ một chút xem ngày mai phải làm thế nào đi.”

Lý Hàn Sơn nhìn đồng hồ, gật đầu.

Ba người đi được vài phút, thuận thế ngồi xuống ghế chờ trạm xe buýt gần đó.

Nhìn một chiếc lại một chiếc xe buýt đi qua, ba người trầm mặc không nói.

Rốt cuộc, Cố Chi Hành đánh vỡ trầm mặc, “Các cậu có để ý không?”

Chu Như Diệu lệ thường chính là kẻ nhất phủng Cố Chi Hành, lập tức duỗi đầu nhìn đông nhìn tây, “Cái gì?”

Cố Chi Hành: “Có vài người khi bước xuống xe bị kẹt chân vào cửa*.”

(*: 好几个人下车的时候脚都卡在车门里了)

Lý Hàn Sơn trầm mặc vài giây, không đáp lời, hắn mơ hồ nhận ra một chút sự tình.

Quả nhiên, Cố Chi Hành hỏi tiếp: “Các cậu biết vì sao không?”

Chu Như Diệu tò mò, “Vì sao?”

Lý Hàn Sơn ngữ khí có lệ, “Vì sao?”

Cố Chi Hành vẻ mặt thần bí, “Vượng Giác Ca môn*.”

(旺角卡门 Vượng Giác Ca môn: một bộ phim về băng đảng xã hội đen của Hồng Kong.)

Chu Như Diệu: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha hâ.”

Lý Hàn Sơn: “.......”

Lý Hàn Sơn mỉm cười, “Thật buồn cười.”

Cố Chi Hành thập phần vừa lòng.

Lý Hàn Sơn lấy di động ra nhìn, nói: “Thời gian không sai biệt lắm, tài xế sắp tới đón tôi, tôi trước----------”

“Oa nga, các cậu mau xem! Chiếc xe buýt kia thật nhiều người xuống a! Giống như sủi cảo!”

Chu Như Diệu giọng hưng phấn, vô cùng kích động, “Từ nơi nào tới nhiều người như vậy đến trường chúng ta a!”

Cố Chi Hành nhìn qua, trạm xe buýt đối diện, một đám học sinh đồng phục xiêu vẹo các loại vẽ bậy, xôn xao xuống xe buýt, rất khí thế.

Cố Chi Hành cẩn thận đánh giá đồng phục của bọn họ, “ Hình như là Nhị Chức.”

Nhị Chức, trường dạy nghề đứng thứ hai toàn thành phố.

“Bọn họ tới Thịnh Hoài làm gì?”

Lý Hàn Sơn có chút khó hiểu.

“Cậu học sinh tốt liền không biết đi, bọn họ khẳng định là tới hẹn đánh nhau.”

Chu Như Diệu cũng không màng chính mình hiện tại còn đang mặc váy, tuỳ tiện bắt chéo chân, ngữ khí thổn thức, “Cũng không biết là ai đi chọc Nhị Chức.”

Cố Chi Hành gật đầu, “Nhị Chức không thể chọc, một đám không có đầu óc, lúc đánh nhau đánh đến không muốn sống.”

Chu Như Diệu lại cười ra tiếng, “Ha ha ha ha ha ha ha đừng nói nữa, trên đồng phục của bọn họ còn viết chữ, thật ngốc a.”

Cố Chi Hành: “Đúng vậy, tôi hình như còn thấy được hoả tinh văn.”

Chu Như Diệu cười ầm lên, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha rốt cuộc là ai đi chọc nhóm người này a ha ha ha!”

Hai người bên cạnh không chút cố kỵ mà trêu đùa đám lưu manh Nhị Chức, chỉ có Lý Hàn Sơn vẫn duy trì trầm mặc, hồi lâu sau, hắn rốt cuộc mở miệng nói: “Tôi cảm giác hình như bọn họ đi về hướng chúng ta.”

Cố Chi Hành: “?”

Chu Như Diệu: “?”

Cố Chi Hành nhìn về phía Chu Như Diệu, “Cậu chọc?”

Chu Như Diệu vô tội lắc đầu, “Tôi không có a.”

Theo sau, tầm mắt hai người đồng thời nhìn về phía Lý Hàn Sơn.

Lý Hàn Sơn: “.......??”

Lý Hàn Sơn ôm cánh tay, dù bận vẫn ung dung nhìn bọn họ, “Tôi từ thành phố khác chuyển tới không bao lâu.”

Hai người an tĩnh một hồi lâu, sau đó trơ mắt nhìn đoàn người đầu tóc màu sắc rực rỡ mênh mông cuồn cuộn đi tới trước mặt bọn họ.

Tên tóc đỏ đi đầu hô lớn: “Nha, này không phải Cố Chi Hành Hành ca của chúng ta sao? Đã lâu không thấy a?”

Cố Chi Hành: “..........”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.