Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

Chương 7: Chương 7




Edit: Linhmun1505

“Ào-----------”

Ấn xuống nút xả nước. . Đam Mỹ H Văn

Chu Như Diệu cùng Cố Chi Hành mặt đối mặt trước bồn tiểu bắt đầu cuộc giao lưu sôi nổi.

Chu Như Diệu: “Huynh đệ, cậu chờ tôi đi tiểu xong được không?”

“Cậu hiện tại còn chưa đi xong?” Cố Chi Hành cầm cây chổi, đi theo Chu Như Diệu, “Chờ hắn ra chơi bóng, nhìn xem.”

Chu Như Diệu thở dài, bắt đầu rửa tay, “Được.”

Lời nói của Cố Chi Hành, từ trước đến nay hắn không có đường phản bác.

Hai người trở về phòng học, tiết đầu là môn toán học, môn của chủ nhiệm lớp, vừa lúc thành tích bài kiểm tra đầu năm đã có trên tay, chủ nhiệm muốn căn cứ vào đó để sắp xếp chỗ ngồi.

Chủ nhiệm lớp chậm rì rì đọc tên, dưới bục giảng học sinh căn cứ vào thứ tự đổi chỗ ngồi.

Thành tích của Cố Chi Hành từ trước đến nay đều chả ra gì, tổng số học sinh trong lớp cũng chính là số thứ tự của cô, lần này cũng không có gì bất ngờ, cô được xếp vào hàng cuối cùng cạnh cửa sổ.

Cô nhét cuốn sách vào trong ngăn bàn, vừa ngẩng đầu liền thấy Lý Hàn Sơn đi tới.

Cố Chi Hành nâng đuôi lông mày, “Cậu ngồi chỗ này?”

Lý Hàn Sơn mỉm cười, cũng không cảm thấy bị xúc phạm, “Tôi không tham gia bài thi đó.”

Cố Chi Hành lúc này lại nâng lên hai đầu lông mày, không nói tiếp.

Nhà giàu nứt vách a, chuyển trường vào thẳng lớp ban A, ngay cả bài kiểm tra đầu năm cũng không thi.

Nhưng thật ra cô không để ý, ngáp một cái, vùi đầu ngủ.

Lý Hàn Sơn nhìn sách giáo khoa, bút trong tay hắn không ngừng xoay vòng, hắn tương đối hài lòng với người bạn cùng bàn không thích nói chuyện này.

Không lâu sau, đầu Cố Chi Hành hơi nhúc nhích, tiếp sau đó cô ngẩng đầu, xoa nhẹ đôi mắt.

Lý Hàn Sơn theo bản năng nhìn đồng hồ, từ giờ đến lúc tan học còn năm phút.

Đồng hồ sinh học thật xuất sắc.

Tiết toán học buồn tẻ làm mọi người mơ màng sắp ngủ, đột nhiên, một đạo âm thanh vang lên.

Chu Như Diệu giơ tay lên, ôm bụng nhăn mặt, “Thầy ơi em đau bụng quá, em muốn đi phòng y tế!”

Ghế dựa cọ xát sàn nhà, Cố Chi Hành bên cạnh Lý Hàn Sơn cũng giơ tay, mặt nghiêm túc, “Thầy, em dìu hắn đi!”

Lý Hàn Sơn: “.........”

Chủ nhiệm lớp hồ nghi nhìn hai người bọn họ, cuối cùng cũng chỉ nói: “Đi đi.”

Hắn vừa dứt lời, Cố Chi Hành nhanh chóng vọt tới bên người Chu Như Diệu, đỡ lấy Chu Như Diệu, khập khiễng chậm rì rì đi ra từ cửa sau phòng học.

Lúc đi qua Lý Hàn Sơn, Chu Như Diệu dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đụng hắn vài cái.

Lý Hàn Sơn nhìn qua, chỉ thấy Chu Như Diệu hơi nâng cằm, lặng lẽ vươn tay tạo động tác ném bóng rổ.

Đây là đang hỏi hắn có muốn cùng nhau ra ngoài chơi bóng rổ không.

Lý Hàn Sơn: “......”

Hắc lắc đầu, dời mắt tiếp tục đọc sách.

Chu Như Diệu cùng Cố Chi Hành liếc nhau, rất dễ dàng thấy trong mắt nhau một mảnh chấn động.

Nhưng đã diễn phải diễn đến cùng, bọn họ vẫn tiếp tục run run rẩy rẩy đỡ nhau đi ra khỏi phòng học.

Hai người dựa sát vào bức tường cạnh cửa sau, bên chân là một trái bóng rổ.

Cố Chi Hành: “Hắn vậy mà không ra.”

Chu Như Diệu: “Nhân gia không muốn chơi bóng rổ.”

Cố Chi Hành: “Hay là hắn thích cái này?”

Cố Chi Hành móc từ túi đồng phục ra một hộp thuốc lá, “Hỏi hắn xem hắn có muốn đi WC hút thuốc không, trước tiên lừa hắn ra đây đã.”

Chu Như Diệu gật đầu, cảm thấy kế sách này rất hay.

Cố Chi Hành bước chân nhẹ nhàng, gõ nhẹ cửa sau, thấy Lý Hàn Sơn quay đầu lại, đuôi lông mày nâng lên, vươn ngón tay đặt lên môi.

Lý Hàn Sơn vừa quay đầu lại, chỉ thấy Cố Chi Hành biểu tình lạnh nhạt duỗi tay dán dán lên môi, giống như là đang cho hắn mấy cái hôn gió.

Lý Hàn Sơn: “......?”

Hắn cảm thấy hoang mang.

“Lý Hàn Sơn, quay đầu nhìn cái gì vậy?”

Thầy giáo toán học gọi hắn.

Lý Hàn Sơn quay đầu lại, “Thầy, gió hơi lớn.”

Hắn đứng dậy đi tới cửa sau, liếc mắt thấy hai người đang dựa vào bên tường cùng nhau nhìn hắn.

Lý Hàn Sơn không nói một lời, hung hăng đóng cửa lại, còn chốt khoá.

“......Hiện tại làm thế nào bây giờ?”

“Đi chơi bóng đi.”

“Kiều Kiều, vậy cậu đã cân nhắc định tham gia vào câu lạc bộ nào chưa?”

“Cũng có, nhưng vẫn chưa suy nghĩ kỹ, chờ tớ nghĩ kỹ rồi sẽ nói với cậu.”

Tống Kiều Kiều ôm sách giáo khoa, thanh âm rất nhỏ, gương mặt ửng hồng.

Người bạn đồng hành bên cạnh thấy thế không nhịn được vươn tay nhéo khuôn mặt cô một cái, cười trêu ghẹo, “ Cậu nha, cũng quá đáng yêu rồi.”

Tống Kiều Kiều càng thêm thẹn thùng, hai người đùa giỡn xuyên qua khu dạy học, nghe thấy tiếng vang trên sân bóng rổ.

Hai người đi qua, liền thấy hai thân ảnh trên sân bóng rổ.

Tống Kiều Kiều có chút mê hoặc, “Bây giờ không phải là giờ lên lớp sao? Hay là tiết thể dục a?”

“Ngốc quá, bọn họ trốn học ra.” Người bạn lắc đầu, cô lôi kéo Tống Kiều Kiều muốn chạy, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, “ A, tớ quên mất, tớ còn phải đi phòng thí nghiệm mở cửa trước, tớ đi trước, cậu cầm sách giáo khoa về giúp tớ nhé! Tớ sẽ đi tìm cậu sau!”

Sách giáo khoa nặng trĩu đột nhiên áp lên vòng tay của Tống Kiều Kiều,thân hình nhỏ xinh run run lên.

Tống Kiều Kiều thật vất vả đỡ được sách, vừa ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng người bạn đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.