Edit: Linhmun1505
Chu Như Diệu khoác vai Cố Chi Hành, cũng nhìn về phía Tống Kiều Kiều.
Tống Kiều Kiều cảm thấy hoang mang, cô mơ hồ cảm giác được bọn họ dường như đang chờ cô nói điều gì đó, nhưng cô cũng không thể tìm ra đáp án.
Không khí an tĩnh vài giây, Cố Chi Hành sắc mặt bất biến, tầm mắt chuyển dời sang Chu Như Diệu.
Chu Như Diệu vỗ nhẹ vai Cố Chi Hành, sau đó đưa tay về phía Tống Kiều Kiều.
Tống Kiều Kiều theo bản năng lui về sau nửa bước, lại thấy Chu Như Diệu dùng hai tay kéo nhẹ miệng cô thành một nụ cười.
Cô hoảng hốt ngẩng đầu, thấy hắn tươi cười xán lạn, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, “Nếu là đồng đội, được nghe đội trưởng nói chuyện cười sao lại không cười a.”
Tống Kiều Kiều “ách” một tiếng.
Ngón tay Chu Như Diệu hơi dùng sức, nhếch khoé miệng giống như đang nói đùa, nghiêm túc lại mang theo chế nhạo, “Có phải là nghe người khác kể chuyện cười lại cười không nổi? Như vậy thật là không lễ phép a, người đủ tư cách hẳn là nên cười một cái, tới, thử cười một cái đi!”
Hắn buông lỏng tay ra.
Tống Kiều Kiều môi kẽ run lên, không biết vì lý do gì cô cảm thấy hơi hoảng sợ, nhưng vẫn kéo môi nhìn về phía Cố Chi Hành, cuối cùng cố gắng nhếch miệng nén ra một nụ cười, “Ha ha ha ha ha ha ha....Vừa nãy, nãy không phản ứng kịp ha ha ha.....”
Theo sau, cô thấy Cố Chi Hành dường như vô cùng vừa lòng gật gật đầu, mắt đen hiện ra chút ý cười, khí chất xa cách lạnh nhạt cũng nhu hoà một chút.
Tống Kiều Kiều mấp máy miệng, muốn nói chuyện “Cố------”
“Chơi bóng thật mệt a, hai chúng ta cũng đi nghỉ ngơi đi, cậu còn muốn chơi thì chờ bọn tớ nghỉ ngơi xong lại chơi.” Chu Như Diệu đột nhiên thở dài một hơi, cúi người như một tiểu lão đầu, vẻ mặt mệt mỏi, “Cao nhất thật sự là tràn đầy sức sống a, chúng ta so ra kém hơn nhiều.”
Tống Kiều Kiều lời nói bị đánh gãy, cũng chỉ nói: “Được, tớ chờ các cậu.”
Cố Chi Hành thấy hơi nóng, vừa dùng mũ lưỡi trai quạt quạt vừa đi theo Chu Như Diệu đi về hướng khu nghỉ ngơi.
Hai người vừa mới ngồi xuống, Chu Như Diệu liền nói: “Cậu vừa nói có người nhìn cậu?”
“Hẳn là ảo giác.” Cố Chi Hành vặn nắp bình nước uống một hớp nước, mắt đen tản mạn, “Hoặc là những nữ sinh đó đi.”
“Chắc là thế, trừ Tống Kiều Kiều ra hẳn là không có nữ chủ khác ở---------” giọng nói của Chu Như Diệu dừng lại, cào cào đầu, đột nhiên móc cuốn sổ từ trong ngực ra bắt đầu lật trang, “Không đúng, hình như có một cảnh ở sân vận động.”
Cố Chi Hành mắt lạnh nhìn hắn, “ Cậu thật đúng là thời thời khắc khắc mang theo cuốn sổ ngu ngốc này.”
“Đây mà là cuốn sổ ngu ngốc sao, đây chính là Sổ Sinh Tử của cậu.” Chu Như Diệu lời lẽ chính đáng sửa đúng, động tác lật trang không dừng. Không lâu sau, tầm mắt hắn dừng lại ở một trang, thần sắc từ nghiêm túc biến thành mờ mịt, “A, cái này.....”
“Nhìn thấy cái gì.” Cố Chi Hành duỗi tay muốn đoạt, “Mẹ nó cho tôi xem, giấu giấu như sách cấm! Cho tôi xem!”
Chu Như Diệu thành thạo đè tay cô lại, mặt gần như vùi vào cuốn sổ, nhìn Cố Chi Hành.
Cố Chi Hành: “.........Cậu lại bắt đầu rồi đúng không?”
Chu Như Diệu dùng một thanh âm tình cảm phong phú đọc diễn cảm lên: “Lâm Ấm rõ ràng chỉ là một học sinh nghèo khó, nhưng lại có ngạo khí cùng mỹ mạo kinh diễm, nhờ vào kỹ năng chơi bóng mềm vô cùng xuất sắc, cô được mệnh danh là bông hồng của câu lạc bộ bóng mềm trường trung học Thịnh Hoài, bao nhiêu người mơ ước nhưng không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì, bọn họ đã được xem qua bức ảnh đó, trong bức ảnh, nam sinh tuấn mỹ lạnh nhạt đem cô ấn lên chiếc xe thể thao bản giới hạn, mạnh mẽ hôn cô, đồng phục xộc xệch, tư thái kiệt ngạo. Lâm Ấm trời sinh hiếu thắng, cô không biết, chính mình đi khiêu khích Cố Chi Hành là một hành động sai lầm. Cô trở thành đoá hoa hồng trong tay Cố Chi Hành, sủng trên đầu quả tim, chim hoàng yến trong căn nhà tù mang tên “Cố Chi Hành“. Cảm hoá Cố Chi Hành bệnh kiều kẻ điên cường thủ hào đoạt tình yêu của mỹ nhân ngọt văn HE.”
Cố Chi Hành: “.........Cho nên sao tôi lại bị điên rồi?”
Chu Như Diệu: “Cưỡng hôn, tỏ tình, ép cô kết giao, đôi mắt thanh lãnh ám trầm thường xuyên đỏ lên lộ ra ý cười âm lệ, thanh âm nghẹn ngào.”
Cố Chi Hành: “So với bị điên, càng giống như bị rối loạn thần kinh đa nhân cách.”
Chu Như Diệu: “Đúng rồi, cậu còn-----------”
Chu Như Diệu đứng lên, như đắm chìm vào trong cuốn sổ, vẻ mặt ủ rũ, “Đôi mắt thanh lãnh ám trầm, khoé miệng cậu câu ra một ý cười âm lệ, đôi mắt đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào mà nói: Ấm Ấm, lần này Lý Hàn Sơn chỉ mất đi một chân. Nhưng lần sau, em còn đi tiếp cận hắn, tôi không biết hắn sẽ còn mất đi thứ gì.”
Cố Chi Hành: “........?”
Cố Chi Hành cảm khái, “Người nhà hắn vậy mà không tới tìm tôi trả thù.”
Chu Như Diệu: “Bởi vì cậu làm nhà của nhân gia bị phá sản.”
Cố Chi Hành: “.......”
Ta đây bản lĩnh thật lớn.
Gió nhẹ thổi qua, vang lên tiếng lá xôn xao.
Cố Chi Hành thở phào một hơi, tiếp theo liền bắt đầu ngáp, “Cậu hoài nghi người vừa nhìn tôi chính là Lâm Ấm?”
“Chắc là không phải đi, cảm giác không có khả năng trùng hợp như vậy.” Chu Như Diệu xoa xoa đôi mắt có điểm rã rời, nói: “Chỉ là cảm thấy rất giống tình tiết này, trong mộng tôi cũng thấy hình như cô ấy ở trên sân bóng chày khiêu khích cậu.”
Nghe đến đó, Cố Chi Hành sinh ra điểm hứng thú, nâng lên mí mắt quét một vòng.
Không lâu sau, cô liền dùng bả vai huých Chu Như Diệu một cái, “Nha, chỗ kia có phải là sân bóng mềm?”
( Bóng mềm: là một biến thể của bóng chày được chơi với bóng to hơn trên sân nhỏ hơn. Bóng mềm còn được gọi là bóng chày nữ).
Chu Như Diệu nhìn qua, đằng xa có một thành luỹ được chồng trên sân, có vẻ khác với bóng chày.
Bóng mềm là từ bóng chày phát triển ra, bóng chày chỉ dành cho nam, mà bóng mềm lại dành cho nữ. Bóng mềm và bóng chày có quy tắc tương tự nhau, chỉ có một số điểm khác rất nhỏ.
Khác với sân bóng chày đầy hiu quạnh, sân bóng mềm vô cùng nào nhiệt, không ít nữ sinh ăn mặc đồng phục thể dục ở đó chơi bóng.
Chu Như Diệu quét mọt vòng, “Cậu tìm được hoa hồng rồi sao?”
Cố Chi Hành lắc đầu, “Không, đều không nhìn rõ được mặt.”
Chu Như Diệu có chút nhàm chán hoạt động thân thể, đứng dậy, “Phỏng chừng là cô ấy không ở đó, đi, chơi bóng đi.”
Hắn duỗi tay, kéo Cố Chi Hành.
Cố Chi Hành thở dài, khom lưng vỗ bụi trên quần.
Cô vừa chuẩn bị ngồi dậy, lại nhìn thấy một đôi giày dừng lại trước mặt.
Cố Chi Hành ngẩng đầu, người trước mặt cũng không cao, đồ thể dục ôm sát lấy dáng người, trên đầu đội mũ giáp bóng mềm, từ kẽ hở giữa các dây thép mơ hồ lộ ra khuôn mặt.
Chu Như Diệu nhíu mày, “Cô là ai?”
Cố Chi Hành không nói chuyện, chỉ nhìn.