Edit: Cá Muối
Beta: Kim
Trong email không có một từ nào, ngoại trừ con dơi hút máu.
Chiêm Sắc nhíu mày, suy xét vài giây rồi buông lỏng tay cầm chuột ra.
Không có việc gì, có lẽ do dạo này cô quá mẫn cảm thôi.
Không biết là trò đùa dai của ai nhưng cũng thật dọa người.
Đúng là thói đời, lòng người không còn như xưa. Ngày nay vật chất càng ngày càng tốt, tinh thần sinh hoạt càng trở nên lười biếng, người có đầu óc xấu xa càng nhiều. Không có việc gì làm liền tìm chút thú vui tìm những hình ảnh khủng bố, quỷ quái ở trên mạng điên cuồng gửi đi, nhằm tìm niềm vui.
Hô…
Da gà nổi lên thực mau cũng hạ xuống. Trái tim bị hình ảnh con dơi hút máu kia dọa sợ cũng dần lấy lại bình tĩnh. Cong cong môi, cô tùy tiện xóa bỏ email đi, không để tâm đến chuyện này. Cô duỗi người, bưng cốc nước ấm uống một ngụm, đem laptop kéo lại gần chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Trước khi mở hồ sơ tâm lý ra, cô suy nghĩ một chút, lại đăng nhập tài khoản QQ đã lâu chưa vào.
Thật không ngờ, cô vừa đăng nhập vào liền nhìn thấy tin nhắn QQ hiện ra.
“Này! Tiểu Chiêm….”
“Tiểu Chiêm, nhìn thấy hãy trả lời tớ.”
“Tiểu Chiêm… Không để ý tới tớ à.”
Cô nhìn thật lâu không chớp mắt, cảm thấy ngoài ý muốn.
Ellen?
Cô nhíu nhíu mày, trả lời: “Tớ đây, đã lâu không gặp.”
Vốn tưởng rằng đối phương đã không còn hoạt động nữa, không ngờ tới tin nhắn vừa gửi đi, bên kia đã mau chóng đáp lại bằng một biểu tượng gương mặt tươi cười: “Cậu nha, tìm QQ của cậu thật không dễ dàng. Này, tớ về nước, khi nào chúng ta gặp nhau đi.”
Chiêm Sắc hỏi: “Về khi nào thế?”
“Khoảng hơn một tháng rồi. Dạo gần đây cậu bận cái gì vậy?”
Hơn một tháng, cô đã một tháng không đăng nhập QQ sao? Trời ạ. Chiêm Sắc nhấp môi, cảm thấy những việc xảy ra hơn một tháng nay quả thật như vật đổi sao dời. Mỗi một việc xảy ra hoàn toàn nằm ngoài sự khống chế của cô, làm cô quên mất thời gian dần trôi đi.
“Này, Tiểu Chiêm, sao không nói lời nào? Đang bận sao?”
Ellen là một người có tính cách nóng nảy, thấy cô không đáp lời, lại run lên hạ cửa sổ chat.
Chiêm Sắc cười cười, đánh chữ: “Không bận lắm.”
Nói một cách nghiêm túc thì cô và Ellen không tính là bạn bè, chỉ có thể coi là bạn cùng trường.
Lúc hai người quen biết nhau đúng là kịch tính.
Hai người không học cùng một khoa, cô ấy học hội họa. Nhưng mà Chiêm Sắc vẫn luôn nghe thấy tin tức của cô ấy. Ellen ở trong trường đại học của cô là một nhân vật gây sóng gió. Khai giảng được hơn nửa kỳ mới đến nhập học. Các thầy cô trong trường chỉ dám oán hận trong lòng chứ không dám chọc thiếu nữ bất lương này. Trong mắt các sinh viên thì cô ấy là một cô gái sa đọa. Trừ bỏ vẽ tranh, cô ấy làm việc gì cũng không nghiêm túc, suốt ngày nói dối trốn học. Có lời đồn, gia đình của cô ấy rất có điều kiện, lãnh đạo trong trường học không dám quản. Nhưng cách sống của cô ấy lại thối nát đến mức không nhìn nổi, hơn nữa lời nói hành động lại cực kỳ khoa trương, nhân phẩm càng thảm không nỡ nhìn.
Mọi người thích nhất là bình luận về chuyện tình cảm cô ấy. Bắt đầu từ sơ trung đã quen bạn trai, còn nhiều đến nỗi đếm không hết.
Đối với những lời đồn đó, Chiêm Sắc chưa bao giờ để trong lòng.
Nhưng không để trong lòng, không có nghĩa là cô không nghe được những tin nhảm nhí đó. Cuộc sống của sinh viên đại học phần lớn đều rất tẻ nhạt, nên mọi người thường tìm những chủ đề này đem ra nghị luận. Mỗi người có một các sống khác nhau, cô không quyền đi phê bình cách sống của họ.
Suốt ba năm, Chiêm Sắc chưa bao giờ gặp qua nhân vật trong truyền thuyết kia.
Vào lúc cô không để ý chuyện bên ngoài, lần đầu tiên cô gặp Ellen là năm tư ở trên mái nhà của khu dạy học.
Lúc ấy, Ellen khóc đến tê tâm phế liệt, cô ấy còn có ý định kết thúc cuộc đời mình.
Thật sự lúc ấy Chiêm Sắc không thể nào tưởng tượng được, người trước mặt và người trong lời đồn lại khác xa nhau đến thế.
Cô vẫn luôn nghiên cứu ngành tâm lý học, muốn thuyết phục cô gái nhỏ đang thất tình là điều quá dễ dàng.
Sau khi khuyên ngăn Ellen xong, lại nghe cô ấy vừa khóc vừa cười mà oán trách, Chiêm Sắc lại dành cả một đêm làm thùng rác cho cô ấy. Mà sau đó, cô vốn nghĩ mình và cô gái kia không còn gì liên quan đến nhau. Thật không nghĩ tới, cô ấy lại coi trọng cô. Không có việc gì cũng tìm cô, quấn lấy cô cùng đi chơi. Cô ấy để cô mở bài, chơi Tarot, tính mệnh, quan hệ của hai người trở nên không tốt cũng không xấu.
Hai tháng sau, tốt nghiệp đại học.
Chiêm Sắc thi nghiên cứu sinh, còn Ellen đi du học Mỹ, vì thế hai người cũng cắt đứt liên hệ. Mà Chiêm Sắc đối với chuyện tình cảm, mặc kệ là tình thân, tình bạn, hay tình yêu, cô đều là người tiếp thu bị động. Bởi vậy, Ellen không chủ động tìm cô thì cô cũng không tìm cô ấy.
Cảm xúc, luôn là thứ không chịu nổi thời gian…
Hồi tưởng, đứt quãng mà hồi tưởng lại chuyện cũ, Chiêm Sắc đột nhiên cảm thấy tuổi của mình —thật không còn nhỏ nữa.
Nên kết hôn đi?
Ở lúc hai tay cô đặt trên bàn mông lung tự hỏi, bên kia Ellen lại gửi qua một chuỗi biểu tượng mặt cười, lại hỏi.
“Này, đừng trầm mặc thế chứ. Tớ nói này ân nhân, chúng ta gặp mặt đi, ngay tối nay thì thế nào?”
Mím môi, lại nghĩ đến Trương Trung Khải còn ở bệnh viện, Chiêm Sắc thở dài, đáp lại “Thật ngại quá, buổi tối tớ còn có việc.”
“Buổi tối có việc gì? Tớ đi cùng cậu nha? Haiz, bên cậu có phải gặp phải chuyện gì không? Đúng rồi, tớ còn chưa có hỏi cậu đấy, có bạn trai chưa?” Tư tưởng của Ellen vốn dĩ đã phóng khoáng, trải qua mấy năm học tập ở phương tây, không có thu liễm, ngược lại còn càng trầm trọng thêm.
Chiêm Sắc bất đắc dĩ cười cười, bàn tay đặt trên bàn phím, chậm rãi đánh ra hai chữ “Không có.”
“Còn chưa có hả? Cô bé Tiểu Chiêm, cậu vẫn không thay đổi chút nào?”
“Nói vậy là ý gì?”
Bên kia gửi một biểu tượng cười điên cuồng, Ellen đưa ra kết luận: “Ánh mắt của cậu vẫn luôn cao như thế, người đàn ông có hình dáng thế nào mới được cậu nhìn trúng?”
Thanh cao, ánh mắt cao?
Cô có sao?
Khóe môi của Chiêm Sắc vô thức mà nhếch một cái, ánh mắt dừng ở chuỗi biểu tượng đang không ngừng gửi đến trên màn hình máy tính, cùng với tin nhắn của Ellen gửi qua “Cô bé Tiểu Chiêm, vì cảm tạ ơn cứu mạng của cậu năm đó, nói gì thì nói hôm nay người chị em này cũng muốn mời cậu ăn cơm, thời gian và địa điểm tùy cậu chọn.”
“…..”
“Tớ biết cậu sẽ không nỡ từ chối tớ đâu mà.”
“Tiểu Chiêm, này, quyết định rồi đấy.”
Nghĩ đến trên mái nhà bốn năm trước, một cô gái nhỏ chuẩn bị phí hoài bản thân, lại nhìn cô gái lạc quan, rộng rãi của hiện tại. Hàng lông mi của Chiêm Sắc khẽ động, khóe môi nở nụ cười. Người ta đã nói đến vậy rồi, nếu lại từ chối thì cô đúng là đang làm kiêu.
Vài giây sau, cô nhẹ nhàng gõ mấy chữ, “Được rồi. Nhưng mà tớ có thể sẽ đến trễ một chút.”
“Ok. Tớ chờ cậu.”
Hẹn xong thời gian địa điểm, Chiêm Sắc đóng lại cửa sổ trò chuyện.
Cô không có thời gian để tiếp tục lãng phí, cần phải hoàn thành công việc hôm nay, miễn cho Ngải Mộ Nhiên lại tìm cô gây khó dễ.
Kỳ thi công chức năm nay có chút chậm chạp, thực hành còn phải chờ ba ngày sau mới tiến hành, thẩm tra chính trị gì đó còn chưa bắt đầu. Nếu cô có thể thuận lợi trúng tuyển, thì dựa theo năm ngoái, đầu tháng 10 cô sẽ đến đơn vị mới làm thủ tục. Nhưng xem tình hình năm nay, chỉ sợ phải kéo dài đến cuối năm.
Bị người thúc giục! Thảm không nỡ nhìn!
Tính toán như vậy, cô còn phải ở Sở Thiếu Giáo chịu đựng Ngải Mộ Nhiên đến mấy tháng độc hại nữa. Cũng vì vậy, cô không thể không đem công việc làm cẩn thận, không thể mắc sai sót nào. Bằng không, người phụ nữ kia sẽ không chỉ đơn giản ném cái giày nhỏ lại đây, mà là phóng bom lớn.
Cũng may Chiêm Sắc là người công tư rõ ràng, cho dù giữa cô và Ngải Sở trưởng là quan hệ đối phó. Cũng sẽ không ảnh hưởng đến tính tích cực trong công tác của cô.
Việc nào ra việc đó, đều được tách riêng ra.
Vấn đề nghiên cứu tâm lý của trẻ em khác với lớp học văn hóa. Cô cần tra tư liệu khá nhiều, còn phải tìm thêm các thông tin ngoài nước để tiến hành đối chiếu. Từ đó xác định các trường hợp khác nhau của học sinh để đưa ra phương án can thiệp khác nhau. Trong máy tính của cô, mỗi tâm lý của học sinh sẽ để ở trong từng tệp riêng. Vấn đề giữa thiếu niên bình thường cùng thiếu niên ở đây có khác biệt, quá trình tiến hành chính là nói mấy câu, nhưng khi làm thì lại khá rắc rối, cũng không dễ như trong tưởng tượng.
Dù sao từ cổ cổ chí kim, lòng người là thứ khó nắm bắt nhất.
Bất tri bất giác đã đến giữa trưa.
Trước giờ ăn cơm, Đỗ Hiểu Nhân ôm một tập tài liệu vào, trên mặt cười tủm tỉm “Tiểu Sắc, cùng đi ăn cơm chứ?”
“Được.” Chiêm Sắc ngẩng đầu cười cười, dọn dẹp chút đồ vật, chuẩn bị đến nhà ăn.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Hôm nay Đỗ Hiểu Nhân nói rất nhiều, hình như là tâm tình của cô ấy rất tốt. Nhưng cô cũng không giống các đồng nghiệp khác, dùng ánh mắt thần thần bí bí mà nhìn cô ấy, càng không muốn nói lại thôi mà cùng cô ấy nói đông nói tây. Làm cô ấy vui vẻ hơn là trong sở có chuyện lớn xảy ra.
Cô ấy nói, Ngải sở trưởng nói vào ngày Quốc tế Thiếu nhi năm nay sẽ cho học viên tổ chức hội diễn văn nghệ. Thứ nhất là báo cáo kết quả công tác, thứ hai là giúp các học viên năng động hơn. Đến lúc đó không chỉ có các đài truyền hình, các phóng viên mà còn có các nhà lãnh đạo, cùng với một số nhà từ thiện xí nghiệp tới tham gia hoạt động.
Nhìn cô ấy vui vẻ hưng phấn, Chiêm Sắc chỉ cười nhạt không nói.
Trong chuyện này có bao nhiêu ẩn tình, sao cô lại không biết?
Thiếu niên sa ngã sao, ở trong mắt của Ngải sở trưởng họ chẳng qua là một công cụ. Ngải sở trưởng chính là muốn khoe mẽ, không phải là học viên cải tạo có bao nhiêu tốt, mà là chiến tích của bản thân cô ta. Nói cách khác, cô ta tới đây nhận công tác, đã làm ra những thành tích tốt gì. Đến lúc đó, một đám thiếu niên sa ngã được dạy dỗ sẽ lên diễn thuyết những lời mà họ chưa chắc hiểu, dùng để nâng cao công lao vất vả của Ngải sở trưởng.
Mặc dù trong lòng chán ghét, cô sẽ không nói việc này cho Đỗ Hiểu Nhân.
Thứ nhất, những mặt tối biết nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt; thứ hai, cô muốn nói Đỗ Hiểu Nhân cũng chưa chắc đã tán đồng.
Cô nhìn ra được, trong mắt của Đỗ Hiểu Nhân, Ngải Mộ Nhiên hoàn toàn giống như một người cao lớn vĩ đại. Đó là thân thiết, là hòa ái cùng sự bình dị gần gũi. Thực hiển nhiên, trong thời gian ngắn ngủi, Đỗ Hiểu Nhân đã thăng cấp trở thành một fan trung thành của Ngải Mộ Nhiên. Một đường đến nhà ăn, cô ấy đều cảm thán, Ngải sở trưởng tuổi còn trẻ đã có kiến thức như vậy, có năng lực như vậy, lại còn thông minh như thế nào, khen đến nỗi da gà của Chiêm Sắc rơi đầy đất.
Nhưng mà cô cũng không phản bác Đỗ Hiểu Nhân.
Cô có thể nói gì?
Cô có thể nói với Đỗ Hiểu Nhân, rằng đó không phải là năng lực của Ngải Mộ Nhiên, mà là bởi vì cô ta đầu thai tốt sao?
Không thể.
Một khi cô nói ra thì sẽ thành cô ghen ghét cô ta.
Tới nhà ăn rồi, gọi cơm, ngồi xuống ăn cơm, tâm tình của Đỗ Hiểu Nhân vẫn còn suy nghĩ vu vơ.
Nhìn khuôn mặt sáng rực của cô ấy, Chiêm Sắc nhíu mày, chần chờ một lúc, cô thử dò hỏi: “Hiểu Nhân, cậu gặp được chuyện vui à?”
“Hả?”
Vốn đang ngẩn người, Đỗ Hiểu Nhân nghe vậy lại ngại ngùng cười, mặt thoáng chốc đỏ lên “Không, không có chuyện gì cả.”
Cô dựa gần cô ấy quan sát một chút, khóe môi của Chiêm Sắc giương lên cười nói, “Yêu đương sao?”
“Không!” Đỗ Hiểu Nhân đáp lại cực kỳ nhanh.
Không có chút do dự, cảm xúc cũng không dao động, lời cô ấy nói là sự thật.
Không yêu đương, vậy là có chuyện gì?
Lại suy xét vài giây, Chiêm Sắc bừng tỉnh ngộ, nhẹ giọng cười cười, lại nói “Trách không được cậu vui vẻ như vậy, có phải Ngải sở trưởng giao cho cậu trọng trách lớn hay không? Có phải là…. Cô ta đem hội diễn văn nghệ giao cho cậu tổ chức?”
Một câu này, cô không sử dụng câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.