Quân Quyền Liêu Sắc

Chương 44: Chương 44: Cồn khiến người say!




Edit: Quả Dâu Nhỏ

Beta: Nê

Chiêm Sắc sửng sốt, vẻ mặt bối rối, “Tôi sẽ không làm với một tên say rượu đâu.”

“Tiểu yêu tinh!” Bỗng nhiên anh ôm sát eo cô, nâng cả thân của cô lên trên eo mình, ‘bụp’ một tiếng, anh bật đèn lên, “Nhìn xem, mẹ nó ai uống nhiều cơ?”

“……”

Khuôn mặt tuấn tú nhiễm ửng hồng, vừa ưu nhã cao quý, vừa yêu hoặc lãnh mị.

Không uống nhiều mới lạ ấy!

Chiêm Sắc bất đắc dĩ, đành phải đánh lạc hướng anh: “Tứ Gia, anh chưa tắm đâu.”

Tắm sao?

Hoảng hốt nghĩ ngợi, người đàn ông ấy thật sự buông cô ra, anh xoay người ngồi dậy: “Đúng vậy, lão tử cần phải đi tắm đã, Tiểu Yêu, mau lấy cho anh áo tắm đi……”

Thấy trên cơ thể mình đã không còn trọng lực, Chiêm Sắc mới được thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến chuyện nhân lúc anh đi tắm rồi mình lén rời khỏi đây, khiến cô có thêm động lực giả vờ hợp tác với anh: “Được, áo tắm của anh ở đâu vậy?”

Sủng nịch vỗ vỗ đầu cô, người đàn ông kia dường như đã thực sự say rượu, lời nói của anh có chút không rõ ràng, chỉ mơ màng lẩm bẩm: “Ngớ ngẩn thế? Em không biết ư?”

Sao cô lại biết được?

Chiêm Sắc vỗ lên trán, cảm thấy người say rượu thật đáng sợ, ngay cả lẽ thường và logic cơ bản nhất cũng không biết, liệu đây vẫn là vị Quyền Tứ gia anh minh thần võ uy phong lẫm liệt trong truyền thuyết sao? Nhìn anh lững thững đi vào phòng tắm, rõ ràng đã quá say xỉn tới nỗi không còn biết gì rồi, cô không thèm quan tâm tới anh nữa, xoay người muốn rời khỏi đây.

Vừa ngồi dậy, cô liền lập tức không nói hai lời mà ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Đưa tay lên nắm cửa ——

Xoay tròn —— giật —— rồi lại giật ra ——

Tại sao mở không được?

Nhìn kỹ, rồi dựa vào suy đoán của mình, hóa ra đây là ổ khóa cần nhận dạng vân tay?

OMG, rốt cuộc là tên khốn kia đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa, để rồi phải sợ chết như thế này vậy? Ở trong phòng ngủ của bản thân, bên ngoài còn cả lực lượng bảo vệ mà vẫn phải lắp dạng khóa nhận dạng này à?

Làm sao bây giờ? Cô không thể thoát ra được!

Buổi tối hôm nay…… Thật khiến cô đau đầu mà!

Ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng ngủ, cô lặng người nghẹn ngào.

“Chiêm Tiểu Yêu ——”

Tiếng dòng nước được giội xuống vang đến, người đàn ông thốt lên từ trong phòng tắm: “Tiểu Yêu, đưa áo tắm cho anh.”

Giọng nói kia rất tự nhiên, như thể theo thói quen thôi vậy, tùy ý coi cô như người hầu bên cạnh.

Chiêm Sắc vừa đau khổ vừa cảm thấy buồn cười.

Người đàn ông này uống rượu, cư xử thật giống trẻ con. Vừa cứng đầu lại vừa đáng ghét.

Cô bước đến bên cửa, hỏi: “Sao tôi biết áo tắm của anh ở đâu?”

“Tủ quần áo đó, ngăn thứ ba từ bên trái! Mẹ nó em thật sự quên rồi à?”

Tên điên! Sao cô biết được chứ?

Chiêm Sắc thầm mắng, xoay người trong phòng ngủ, cuối cùng cũng tìm được chiếc tủ quần áo. Tổng thể bên trong, có bộ quân phục của nam giới, áo choàng, phụ kiện, cũng như là mấy bộ vest và đồ mặc thường ngày. Nhưng mà, ở ngăn thứ ba bên trái cô không thấy chiếc áo tắm mà anh nói.

Thật sự phục anh rồi, chẳng lẽ chuyện này cũng nhớ lầm được sao?

Cô bối rối, tìm đến hàng trăm lần vẫn chưa thấy, chẳng hề thấy cái áo tắm nào cả, vì vậy cô liền tùy tiện lôi một chiếc khăn tắm sạch sẽ từ ngăn kéo ra, thở dài bước đến cửa phòng tắm gõ cửa.

“Này, tôi đặt ở trước cửa cho anh, lát nữa tự mình lấy đi!”

Có tiếng sột soạt kéo ——

Không ngờ, anh bỗng nhiên mở toang cửa phòng tắm: “Đưa đây.”

Hả!

Hơi nước, sương mù và cơ thể của người đàn ông ẩn hiện…

Chiêm Sắc hãi hùng khiếp vía, cố tình không để ý tới nam sắc câu người trong làn sương mù, cô lập tức quay mặt đi, sau đó đưa cho anh chiếc khăn tắm ở trong tay mình. Cánh tay đẫm nước của người đàn ông duỗi ra, cầm lấy chiếc khăn.

Cảm nhận được anh đã cầm lấy, cô đang định buông tay để lùi lại. Nhưng không ngờ rằng, chẳng những chiếc khăn tắm bị lấy đi, mà người đàn ông cũng túm lấy cổ tay cô một phen, đóng sầm cửa rồi đè cô lên.

“A!”

Chiêm Sắc bị dọa sợ!

Tốc độ của anh rất đáng sợ, cô còn chưa chuẩn bị kỹ tâm lý mà đã bị lực đạo mạnh mẽ kia kéo, toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn ngã nhào vào lồng ngực rắn chắc trơn bóng của anh, xúc cảm ngay lập tức truyền đến, cô nhắm chặt mắt lại, duỗi tay đẩy anh ra: “Anh đang làm gì vậy?”

“Giúp em tắm rửa!”

Người đàn ông cười nhẹ, rồi vòng tay ôm cô vào lòng.

Căn phòng tắm này vô cùng rộng rãi, tất cả các trang bị đều tinh xảo và lộng lẫy. Chiếc vòi hoa sen đang liều mạng phun nước, dòng nước xối xả át đi tiếng thét thất thanh của cô. Rồi cô lại bị anh kéo xuống dưới vòi hoa sen, không chút khách khí bị dòng nước ở bên trên dội thẳng vào đầu.

Mái tóc, quần áo, từ đầu đến chân…… Xong đời hết cả rồi.

Bộ đồ mùa hè vốn dĩ đã mỏng, lại bị nước xối vào như vậy, đường cong hấp dẫn lả lướt dần dần lộ ra không bỏ sót.

Cặp mắt của người đàn ông kia lại càng âm trầm và thâm thúy.

Hai người đứng ở dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp từ từ được dội xuống dày đặc.

“Chiêm Tiểu Yêu!” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông mang theo hơi rượu nhàn nhạt, “Mau tắm cho lão tử.”

Chiêm Sắc bị anh ôm tới nỗi sắp nghẹt thở, nhưng đối với người say rượu đầu óc không thanh tỉnh, ngoại trừ việc dỗ dành như một đứa trẻ con thì cô không thể tìm ra cách nào khác. Bởi vì hiện tại anh ngang tàng vô lý như vậy, còn khó đối phó hơn so với ngày thường nữa.

“Tứ Gia, anh tắm trước đi. Khi nào anh tắm xong thì tôi tắm cũng được.”

“Không được!”

“Anh cứ buông tôi ra trước đã, tôi không thở nổi.”

Cúi đầu liếc nhìn cô, người đàn ông không chỉ không buông tay, ngược lại anh càng ôm chặt hơn: “Thả ra là lại biến mất!”

Người đàn ông này trong đêm nay thật quậy phá, khiến Chiêm Sắc vừa bực mình vừa buồn cười.

“Sao lại vậy được, anh khóa thế kia rồi thì tôi còn thoát ra được sao? Tôi sẽ chờ anh ở bên ngoài, sau khi anh tỉnh rồi, chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện, được không?”

Người đàn ông nhíu mi, kéo lấy lọn tóc đang ướt đẫm của cô, nghĩ đi nghĩ lại rồi đưa tay thay cô cởi đồ, gương mặt soái khí say rượu, còn thêm cả vẻ dễ thương hiếm thấy: “Đồ ngốc, đang tắm thì phải cởi quần áo ra chứ? Như vậy sẽ bị cảm, lão tử vô cùng đau lòng?”

“……”

Đau lòng cái con khỉ!

Chiêm Sắc hoàn toàn không biết hôm nay anh ta bị làm sao: “Quyền Tứ Gia, sao dội nước lên đầu rồi mà anh vẫn chưa tỉnh vậy!”

Quyền Thiếu Hoàng Nheo nheo mắt, nhướng mày nhìn cô.

Nhìn đi nhìn lại, rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm. Ánh mắt dừng trên giọt nước còn đọng lại trên mi cô, anh cong môi cười tà ác rồi bất chợt đè cô lên vách tường, nở một nụ cười chẳng thể giải thích. Cơ thể cường tráng tinh tế của người đàn ông rung động mãnh liệt trong tiếng cười, đè lên ngực cô, như thể bị nhiễm phải điện giật.

“Quyền Thiếu Hoàng, anh đang bắt nạt người khác, có biết không?”

“A? Phải vậy không?”

Nhìn thấy tiểu mỹ nhân cau mày xấu hổ, cơn tức giận của người đàn ông dường như đã tan biến. Anh cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, siết chặt lấy eo cô, ôm cô chặt vào trong lồng ngực, một lần nữa đứng dưới chiếc vòi hoa sen.

“Tiểu Yêu, gọi Tứ ca đi.”

Tứ ca?

Phụt! Anh có biết xấu hổ hay không?

Kéo lấy mái tóc bị đẫm nước, bộ đồ ướt dầm dề dính lên người cô còn bị anh gắt gao giữ chặt, tuy có cảm giác không được tốt lắm. Nhưng lúc này cô không thể tấn công bằng vũ lực, mà chỉ có thể phòng thủ nhẹ nhàng. Vỗ vỗ ở phía sau lưng anh, cô cố gắng trấn an con ma men này bình tĩnh.

“Được được, Tứ Gia, anh cứ tắm trước đi. Cô gái tội nghiệp của anh, tôi, có thể ra ngoài tìm bộ đồ để thay trước được không?!”

“Tứ ca.” Người đàn ông kia vẫn vô cùng cố chấp.

Đến nỗi vậy sao? Trái tim của Chiêm Sắc co quắp, trước mắt cũng chỉ có thể nghe theo anh: “Được, Tứ ca, anh tắm trước đi.”

Cơ thể của người đàn ông cứng đờ, ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, nói một chữ.

“Ừm.”

Thật sự nghe lời như vậy sao? Chiêm Sắc thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trong khoảnh khắc anh vừa mới buông ra, cô đã lập tức xoay người mở cửa phòng tắm. Không ngờ mình còn chưa kịp bước chân ra, người đàn ông kia đã vọt đến, ôm sát từ phía sau cô, đôi môi tung hoành hôn lên phần gáy nhẵn nhụi, hơi thở ấm áp, giọng nói men say hơi hàm hồ.

“Tiểu Yêu…… Anh đang nằm mơ sao?”

“Anh lẩm bẩm cái gì vậy?” Bị anh bất chợt ôm lấy eo từ đằng sau, hôn tới mức không thể thở nổi, rồi lại bị đồ vật cứng rắn của anh cạ vào với giọng nói ngọt ngào đến đáng sợ, Chiêm Sắc thật sự không biết nói gì hơn về tác dụng phụ của việc uống rượu.

Người đàn ông lại tiếp tục lẩm bẩm một cái gì đó, anh quay đầu lại rồi hôn lên má cô.

“Ngoan, đi thôi.”

Tìm trong tủ quần áo của anh một chiếc sơ mi và một chiếc quần đùi để thay vào, Chiêm Sắc ngồi ở trên ghế sofa, vẫn chưa thể rời đi, cô trầm tư ngẫm nghĩ về giải pháp ứng phó.

Trốn không thoát, trốn không thoát, vậy thì chỉ có thể nghĩ cách thôi.

Cô không hề giống với những người phụ nữ bình thường, cái đầu bình tĩnh đã khiến cho cô bớt hoảng hốt hơn phần nào.

Quyền Thiếu Hoàng đã ép cô tới bước này, trừ khi có thể bay lên trời, không thì sớm muộn cô cũng phải đối mặt. Huống chi từ hôm nay trở đi, cô còn có mẹ xen vào nữa, nếu không giải quyết chuyện này, thì cô sẽ mãi mãi chẳng có ngày bình yên mất.

Huống hồ…… Anh thật sự có thể làm sao?

Anh thật sự không có trở ngại sao?

“Chiêm Tiểu Yêu……”

Một lúc lâu sau, người đàn ông tắm xong rồi bước ra, tiếng gọi nặng nề cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Chiêm Sắc ‘a’ lên một tiếng, vừa ngẩng đầu nhìn, hai bên má của cô đã lập tức ửng đỏ.

Kinh khủng thật!

Người đàn ông kia đang cởi trần, không mặc gì cả, cơ thể màu đồng nhẵn nhụi vẫn còn dính đầy những giọt nước long lanh, đường nhân ngư ở khu rừng tam giác đen sâu kín, hệt như một con quái vật đang ngủ say. Mà anh chỉ vô tư bước tới không một chút kiêng nể gì.

Mẹ kiếp, anh không thấy xấu hổ sao?

Cô cau mày, quay mặt đi: “Quyền Thiếu Hoàng, chiếc khăn tắm tôi đưa cho anh đâu?”

Thờ ơ vò mái tóc ướt át, người đàn ông nói một cách đương nhiên: “Chiếc khăn đó dính nước, không thể quấn vào được.”

Hừ!

Chiêm Sắc thật sự muốn bóp chết anh.

Tuy nhiên, an toàn của bản thân vẫn là chuyện quan trọng hơn, cô nhanh chóng đứng dậy, ngẫu nhiên lấy một chiếc khăn tắm từ trong tủ ra, ném lên người anh từ xa: “Nhanh mặc vào đi, anh cứ để này thì sao được?”

Người đàn ông nhíu nhíu mi: “Không mặc không được sao? Trước kia anh cũng có mặc đâu.”

Lại hít thêm một hơi, Chiêm Sắc thật sự muốn lấy búa đập vào đầu anh.

Hoặc là bây giờ cô giả vờ ngất xỉu đi. Trước kia hả? Anh chỉ có một mình không ai quản được, nhưng bây giờ chẳng phải có thêm một cô gái đứng trước mặt nữa sao? Cô đang suy nghĩ về người đàn ông không thể nói lý này, nhưng người đàn ông ấy đã sớm nổi giận lôi đình rồi. Anh lập tức đi tới trước mặt cô, con quái vật size lớn đang ngủ say bỗng trở nên vô cùng hung dữ, hệt như một thanh kiếm đang chĩa thẳng vào mặt.

“Chiêm Tiểu Yêu, nhìn này.”

Nhìn, cô nhìn cái rắm!

Chiêm Sắc thật tình muốn giết chết tên ma men này, hoặc là dứt khoát thiến anh luôn.

“Quyền Tứ Gia, sao anh lại vô sỉ như vậy, khi tỉnh dậy sẽ cực kì hối hận đấy.”

Người đàn ông cười tủm tỉm, lại ôm lấy cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, bởi vì có chút say rượu nên âm thanh càng có vẻ lười biếng pha lẫn đa tình. Anh cứ ôm lấy thân cô không buông: “Là em câu dẫn anh, nên chắc chắn phải chịu trách nhiệm rồi……”

Trách nhiệm cái con khỉ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.