Quấn Riết Vào Nhau

Chương 17: Chương 17




Minh Lăng dẫn Minh Hy về nhà. Căn hộ nằm ở tầng thứ bốn mươi chín, vốn dĩ nó được cấp cho một vị sĩ quan, phòng ở rộng rãi, ba phòng một sảnh, mỗi gian đều rất lớn.

Nhưng Minh Lăng chỉ tính ở tạm nên chẳng có lòng dạ đi trang trí nhà cửa, trong nhà vẫn bày biện đồ đạc cũ, cũng không dùng máy trang trí không gian đổi cho giống môi trường thành phố. Minh Lăng không thích trang hoàng nhà cửa bằng những thứ hư ảo.

Mặc dù vậy, căn hộ vẫn được quét tước sạch sẽ. Màu sắc khô khan ban đầu tựa hồ nhờ có Minh Lăng cũng được khoác lên tấm áo mang màu ấm cúng.

Minh Lăng dắt Minh Hy vào nhà, Minh Hy quan sát phòng ốc một lượt rồi kéo Minh Lăng vào lòng. Minh Lăng ngửng lên nhìn anh, mắt trong veo như nước, dập dờn trong mắt là âu yếm và yêu thương. Cậu gọi khẽ, “Anh hai.”

Minh Hy đã cúi xuống hôn lên môi cậu. Cậu quấn tay quanh cổ anh, há miệng mời chào. Môi lưỡi hai người vấn vít không nỡ buông, có điều chỉ một chốc, Minh Lăng đã không thở nổi, anh đành buông môi cậu ra, đặt từng nụ hôn vụn vỡ trên má.

Anh nói thì thầm, “Lăng Lăng, em phải hứa, về sau không được phép bỏ đi mà không nói lời nào nữa.”

Con ngươi Minh Lăng đen như bầu trời đêm, lại mênh mang một làn nước mỏng, mông lung mông lung. Nghe anh hai lặp đi lặp lại điều này, cậu biết Minh Hy nào phải người thích nhắc đi nhắc lại một sự việc, anh thế này nhất định đã rất sợ hãi bởi lần cậu ra đi. Trái tim cậu thoáng chốc bủn rủn, cam đoan, “Em sẽ không bao giờ rời xa anh, em sẽ không rời xa anh nữa, đến tận ngày nào em chết cũng không.”

Chỉ một thoáng, dường như nước mắt đã ngân ngấn trong đôi mắt anh, anh ôm cậu càng thêm chặt, hôn trán cậu, “Khi anh về phát hiện em đi rồi, chỉ cảm giác như thế giới còn lại một màu đen. Thế gian này bao la là thế, đông người là thế, anh biết đi đâu tìm em? Em ở ngoài kia lỡ có mệnh hệ gì, thì làm sao? Em bị thương, thì phải làm sao? Có biết anh sợ tới nông nỗi nào không?”

Giọng anh vừa trầm vừa khản nghẹt, còn hàm chứa nỗi thống khổ nặng nề của anh thời khắc đó. Minh Lăng chỉ biết hứa, “Anh hai, là em suy nghĩ chưa tới nơi tới chốn, em sẽ không rời xa anh nữa đâu.”

Minh Hy dịu dàng xoa má cậu, nhìn vào mắt cậu sâu thật sâu, “Lăng Lăng, vợ của anh, anh yêu em đậm sâu.”

Hốc mắt Minh Lăng trào nước gần như ngay giây phút ấy, “Em cũng vậy.”

Cửa nhà đã đóng, Tiểu Tạp bay từ trên cánh cửa xuống, ướm hỏi, “Lăng Lăng, cậu đặt đồng hồ đi mua đồ ăn. Lăng Lăng, theo lịch đến giờ đi mua đồ ăn rồi.”

Cả Minh Hy và Minh Lăng đều nhìn qua hướng Tiểu Tạp, nó còn báo một lần nữa, “Lăng Lăng, đến giờ đi mua đồ ăn rồi.”

Minh Lăng bảo, “Anh hai về nên sửa lại lịch. Hôm nay mình không đi mua đồ ăn. Cậu đặt thức ăn giao nhanh trên mạng đi, hôm nay lấy suất gấp ba mọi khi nhé.”

Tiểu Tạp “ồ” một tiếng, bay vút sang cửa sổ làm nhiệm vụ.

Minh Lăng hướng dẫn Minh Hy đi tham quan nhà rồi mới ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ. Minh Hy ôm cậu, cậu kể anh nghe mọi chuyện sau khi cậu ra khỏi nhà, còn cảm thán, “Nhà này là của một sĩ quan, em thuê một quý, không ngờ sớm vậy đã gặp được anh.”

Minh Hy nghe cậu nói cậu hack vào hệ thống quốc gia chế tạo một thân phận, quả thực thấy hết sức khó tin. Có điều anh không chê trách, chỉ nói, “Em theo anh về nhà anh đi, em về lại với thân phận của mình.”

Minh Lăng úp mặt trên mặt Minh Hy, “Em nhớ anh lắm. Hồi xưa ở Ossifer, anh cũng hai ba tháng mới về một lần, nhưng khi ấy em biết anh chắc chắn sẽ về nên lo sợ cũng nguôi ngoai. Lần này lại nhớ nhung quay quắt, có lúc em đã sợ liệu lần này có phải bọn mình chia phôi mãi mãi rồi không.”

Minh Hy vội nói, “Em đừng xa anh nữa.”

Minh Lăng muốn tự nấu cơm cho Minh Hy, anh đứng nơi bếp nhìn cậu tất bật bếp núc, thỉnh thoảng cũng đỡ đần vài việc. Tiểu Tạp bay thấp bay cao bay ngang bay dọc, xem ra sự xuất hiện của Minh Hy cũng làm nó vô cùng hỉ hả.

Cơm nước no nê, Minh Lăng hỏi, “Anh hai, giờ bọn mình làm gì?”

Anh nhìn cậu nói, “Nếu em không có kế hoạch gì thì đi tắm thôi.”

Minh Lăng trừng mắt, đỏ mặt và lí nhí, “Nhưng vừa mới ăn xong.”

Minh Hy đã bế xốc cậu dậy, “Không sao, bọn mình sẽ tắm thong thả.”

Minh Hy mặc nguyên bộ quân phục màu đen, dáng người rắn rỏi và cao lớn. Anh đứng trong phòng tắm rộng rãi, cởi từng lớp, từng lớp quân phục Tướng quân.

Minh Lăng ngồi bên thành bồn, người còn mặc sơ mi và quần, nửa phấn chấn nửa thẹn thùng, nhìn Minh Hy mắt sáng quắc.

Minh Hy liếc cậu, thấy quần áo cậu còn nguyên xi liền đi tới nửa quỳ trước mặt cậu, hôn chụt lên môi, “Lăng Lăng nhìn chằm chằm thế thì cởi cho anh đi.”

Minh Lăng bĩu môi cười cười, lại khẽ hé môi hôn Minh Hy, hàng mi run rẩy, đưa tay cởi cúc áo giúp anh.

Minh Hy theo dõi cậu bằng ánh nhìn dịu dàng, lại nâng cằm cậu lên, hôn trong say mê. Mùi hương của anh chờn vờn quanh cậu, cơ thể cậu như nhũn ra, con tim lúc này chỉ còn cảm giác êm dịu. Chẳng còn sức cởi áo cho Minh Hy nữa, cậu chầm chậm nhấc tay đặt lên vai anh.

Minh Hy hôn cậu, vừa đỡ cậu bằng một tay, tay kia thoăn thoắt gỡ từng cúc áo cậu. Thân thể Minh Lăng tản mát hương thơm ngọt ngào, mùi Omega lẫn yêu thương chất chứa quyện hòa vào nhau, làm anh không còn kiểm soát được dục vọng.

Anh quỳ trên nền nhà, ôm Minh Lăng vào lòng.

Minh Lăng bị anh hôn trở nên mềm như cọng bún, không sao chống đỡ được cơ thể mình nữa, ánh mắt cũng mê muội.

Đây không phải thời gian động dục, vậy mà bị Minh Hy chạm vào một cái thôi, sóng tình đã cuồn cuộn trong tâm can cậu.

Từ bụng dưới nhen nhóm một ngọn lửa ái tình, thoắt chốc cháy lan khắp người cậu, tựa hồ mỗi một tế bào trong cậu đều khao khát Minh Hy.

Anh hai đến, nâng đỡ tinh thần cậu trở nên an tâm và thoải mái, mà cơ thể cậu lại vô cùng khắc khoải.

Cậu ậm ừ gọi anh se sẽ, “Anh hai… Anh hai…”

Anh đáp lại tiếng cậu, lại hôn dọc từ cằm lên tai. Vành tai Minh Lăng trắng trẻo, tinh xảo và dễ thương, hai tháng nay không cắt, tóc cậu dài hơn nhiều.

Từng sợi tóc li ti, mềm mượt phủ lên tai cậu, rơi nơi bờ vai. Minh Hy hôn qua, ngậm tai cậu liếm láp, cậu càng thấy khát vọng trong cơ thể thét gào, lầm thầm rên rỉ, “Ư… Anh hai…”

Giọng đã ra chiều khó nhịn lắm. Minh Hy nhanh chóng hôn đến phần vai, khẽ miết môi lên dấu răng sau vai cậu, không ngừng liếm lại nhẹ cắn một hơi. Lần này không chảy máu, nhưng Minh Lăng lại không chịu nổi, hét toáng lên, “A… Không…”

Nơi ấy bị cắn, trong nháy mắt, ngọn lửa của cậu càng bốc cháy rừng rực, trái tim cậu như ngừng đập ngay giây phút ấy.

Minh Hy cởi áo sơ mi cậu xuống, nhìn vẻ mặt cậu đã ngây ngất khó cưỡng, hai má đỏ ửng, anh đẩy lưng cậu lên, dời nụ hôn từ xương quai xanh xuống ngực, ngậm điểm đỏ của cậu vừa liếm vừa day. Minh Lăng khó lòng chịu nổi đẩy đẩy vai anh, cơ thể run lẩy bẩy, phải cắn chặt răng mới không vuột miệng kêu thành tiếng.

Một bàn tay Minh Hy đã trượt xuống cởi quần cậu, nắn bóp gò mông, ngón tay theo rãnh mông chạm vào cửa động, nơi đó đã ẩm ướt, không ngừng co hé, dịch thể rỉ rắt từ bên trong, phòng tắm sực nức mùi hương của Minh Lăng bội phần.

Ngón tay Minh Hy không đút vào mà chuyển lên đằng trước cậu, phía trước cũng đã vểnh lên, bị anh sờ vào, Minh Lăng rùng mình trong vòng tay anh, nước mắt cũng trào khỏi khóe mắt, thân mình cọ xát vào anh khe khẽ, âm giọng nức nở, “Không, anh hai, em muốn anh, mình lên giường đi anh hai…”

Tay Minh Hy chai sờn, vuốt ve nơi non nớt bên dưới cậu, quẹt qua phần đỉnh liên tục. Minh Lăng chừng như ngạt thở, đầu óc hồ mê. Minh Hy cắn khẽ đầu ngực cậu, rốt cuộc cậu mất khống chế, bật khóc thút thít, “A… Không… Anh hai vào đi…”

Minh Hy lại nhổm lên hôn môi cậu, anh cũng đã nhẫn nại đến mức mồ hôi đầy trán. Chất dẫn dụ động dục Omega từ người Minh Lăng tỏa ra nồng đậm, dội từng đòn kích thích vào thần kinh và thể xác anh. Anh sắp chạm ngưỡng giới hạn, khản đặc bảo Minh Lăng, “Không, em yêu quý, em đi lang thang nên lần này em phải kiên nhẫn, mình phải tắm xong mới được lên giường.”

Minh Lăng mở mắt nhìn anh lên án, có vẻ đáng thương, nhưng cậu chẳng nói gì, chỉ ôm siết cổ anh rồi cắn tai anh, đương nhiên chẳng cắn mạnh song vẫn làm Minh Hy đau. Minh Hy làm thinh, lột sạch quần áo cậu, sau đó cầm tay cậu để cậu cởi đồ cho mình.

Minh Lăng bị anh ôm chẳng còn bao sức, thứ non mềm phía dưới ngóc lên lại bị đùa bỡn trong tay người. Minh Hy ve vuốt cái đó từ trên xuống dưới, trêu đùa hai túi cầu con con, rồi lại bịt tay nơi đỉnh không cho cậu tiết ra.

Minh Lăng bị anh tra tấn thở hồng hộc mãi, eo run rẩy, chẳng còn sức lực chống đỡ cơ thể. Nhưng ngẫm nghĩ, cậu cũng chẳng thốt lời xỏ xin, sau khi cởi từng cúc áo của Minh Hy, cậu nằm đè xuống, cắn lên ngực Minh Hy. Anh chau mày, tay áp lên lưng cậu song không cản.

Cậu liếm ngực Minh Hy, đồng thời cởi quần anh, tay còn chưa luồn vào, phân thân to lớn và thẳng băng đã độn dậy lớp quần lót, lộ ra một cách hiên ngang và hùng dũng. Cậu ngẩng đầu nhìn anh, đưa lưỡi liếm môi, anh bị cậu nhìn đến nỗi nuốt một ngụm nước bọt.

Minh Lăng phát hiện ra anh hai cậu không khống chế giỏi như cậu tưởng. Cậu khẽ nhích người khỏi ngực Minh Hy, rồi cúi xuống hôn, ngậm lấy thứ nóng bỏng và cứng rắn. Thế nhưng thứ đó quá thô lớn mà miệng cậu thì bé xinh, chỉ ngậm được phần đỉnh, song cậu lại dùng răng nhằn mấy cái, ngậm rồi mút, tay cũng thò vào trong quần lót vuốt ve.

Minh Hy không ngờ Minh Lăng lớn mật đến thế. Anh bị cậu trêu chọc, phải thở hắt ra rồi hít sâu mấy hơi, chứ không anh thật sự sẽ bắn mất.

Minh Lăng chạm vào lửa nóng của anh, dập dềnh trong hơi thở anh, toàn thân cậu run rẩy, gần như vô phương gánh chịu loại kích thích này, động sau không ngừng co rút, dịch thể chảy ra tẩm ướt hạ thân cậu, rỏ tong tong xuống nền nhà.

Nhưng cậu nén chịu, không muốn chịu thua anh hai.

Bàn tay Minh Hy du di từ tấm lưng cong duyên dáng của Minh Lăng xuống thấp, sờ mông cậu, ngón tay nấn ná đảo quanh cửa động rồi mới bị dụ dỗ, đút vào thăm dò. Vừa mới vào, phần thịt mềm bên trong liền ùn ùn bít chặt, vừa ướt vừa nóng, quấn sít lấy anh.

Miệng Minh Lăng vẫn ngậm nơi dục vọng anh, mút ra mút vào. Anh chưa bao giờ dám mong Minh Lăng sẽ phục vụ mình như vậy, nhưng nay thực sự đã được cậu ngậm và mút mát nó, phiến lưỡi kích thích liên tục, anh chỉ cảm thấy khoái lạc hơn bình thường không biết bao nhiêu lần, bức anh phải dồn hết ý chí mới có thể ngăn chặn loại khoái cảm này.

Mục đích Minh Lăng chỉ muốn mút cho anh hai bắn ra, để anh nhận thua, nhưng rồi chẳng mấy chốc miệng cậu đã mỏi nhừ và lưỡi thì ngứa ran, lại thêm đằng sau bị ngón tay Minh Hy đâm chọc, cơ thể cậu càng trống rỗng, hoàn toàn không còn hơi sức tiếp tục phục vụ đằng trước anh nữa. Đành buông nó ra, song người ngợm ỉu xìu không cách nào ngồi dậy, thế là úp xuống đùi Minh Hy.

Bấy giờ Minh Hy rút ngón tay. Mặt anh đỏ gay, hơi thở phì phò nặng trịch, xốc Minh Lăng dậy rồi tự tụt quần mình xuống, bước vào trong bồn tắm.

Vóc dáng Minh Hy săn chắc hết sảy, lưng dài chân dài, mỗi một múi cơ trên cơ thể đều vừa phải và cân đối, không thừa không thiếu, toát ra vẻ đẹp và sức mạnh hoàn mỹ của phái mạnh.

Minh Lăng quấn cổ anh, liếm láp mập mờ bên tai anh, “Anh hai, lên giường được không?”

Giọng cậu thấm đượm dục tình, quyến rũ khôn tả. Nhưng Minh Hy không đáp, một tay bế cậu, tay kia rút tấm khăn tắm to đùng trải lên bệ bồn, đặt Minh Lăng xuống.

Minh Lăng thở hổn hển, tròng mắt đo đỏ nhìn anh. Anh khom mình hôn cậu, móc lưỡi cậu ra mút mát triền miên, cậu gần như nghẹt thở, cần cổ thon thả ưỡn lên, ánh mắt đắm đuối.

Minh Hy đè cậu nằm xuống khăn tắm, bành chân cậu ra, quỳ xuống ngậm nơi phía trước cậu, ngón tay lại tiến vào động sau, muốn tìm kiếm dấu vết của đường Omega, nhưng sục sạo không có kết quả.

Phía trước bị anh liếm đùa, đằng sau thì bị ngón tay ra vào mò mẫm, cái gì cũng lập lờ, lơ lửng, khiến cậu không nhịn nổi sự giày vò này nữa, khó chịu bật khóc sướt mướt, than van oán giận, “Anh hai, ghét anh quá…”

Minh Hy cũng chịu đựng khổ sở lắm chứ. Minh Lăng luôn đầu hàng trước sóng tình, thế nhưng đường Omega của cậu lại hết sức khó mở, do đó Minh Hy chỉ còn cách nhẫn nhịn, khiêu khích đến tận khi nào cậu thực sự không chịu nổi mới cho cậu.

Mới đầu Minh Lăng chỉ thút thít, rồi dần dần tiếng khóc thấm mùi *** khó nén, cậu bắt đầu rên rỉ to tiếng, “A… A ha… Anh hai… Haaa…” Hai chân cậu đạp lia lịa trên lưng anh, ngón chân hết co quắp lại duỗi thẳng, tay túm chặt tấm khăn tắm…

Mấy lần Minh Lăng muốn bắn đều bị Minh Hy chặn lại không cho, chờ cậu hơi lắng lại, lại dùng ngón tay kích thích động sau của cậu, môi anh khơi từng cơn tê dại nơi đáy chậu, bắp đùi, giày vò Minh Lăng đến nỗi cậu khóc om sòm, “A… Em không… A, anh hai… Em muốn anh…”

Minh Hy nhận thấy đằng sau cậu quả thật không có khả năng mở đường Omega, trái lại chỉ có dịch tình tuôn trào, ướt đẫm cả tay anh, còn chảy vô số xuống bồn tắm. Trong phòng tắm nồng nặc là mùi chất dẫn dụ của cậu.

Minh Hy sợ cứ thế Minh Lăng sẽ mất nước nghiêm trọng, vả lại bản thân anh cũng hết chịu nổi rồi, đành rướn mình, vòng hai chân cậu quanh hông mình rồi chầm chậm nhấn vào.

Cảm giác thô to và bỏng cháy thoắt chốc thắp lên đốm lửa mãnh liệt đối với Minh Lăng đang chới với giữa bể tình, nhưng cũng làm cậu thỏa mãn khôn cùng. Cậu hài lòng “ưm” một tiếng, chậm rãi mở mắt nhìn Minh Hy. Minh Hy lúc này thô bạo thúc thẳng vào, Minh Lăng hít sâu một hơi, có đau chút, nhưng cậu mãn nguyện thở dài một tiếng, vòng tay ôm Minh Hy.

Minh Hy vội ôm lấy cậu, dịu dàng hôn cánh môi hoa, giọng nói trầm trầm nhuốm mùi *** tỏ ra hối lỗi, “Lăng Lăng, anh xin lỗi nhé, vừa nãy anh chỉ thử làm sao để đường Omega của em mở nhanh hơn thôi.”

Minh Lăng sụt sịt trách anh, “Anh làm em khó chịu lắm ý, thật đáng ghét.”

Minh Hy ôm cậu chuyển động hông, mỗi một lần di chuyển đều tiến vào nơi sâu nhất. Minh Lăng há miệng hớp lấy không khí, mặt mày đỏ lựng nhưng đê mê, dễ chịu tột độ. Minh Hy thấy cậu thoải mái như vậy cũng vô cùng hài lòng. Sợ lưng Minh Lăng bị bồn cọ xước, anh ôm cậu dậy, vẫn giữ nguyên tư thế kết hợp, anh bước ra khỏi bồn tắm, mang cậu vào phòng ngủ.

Được thả xuống chăn ấm nệm êm làm Minh Lăng sảng khoái thở dài một hơi.

Cậu không khống chế được phía trước mình nữa, mà thật ra cậu cũng không khống chế được cả đằng sau. Cậu chỉ đang trôi nổi tại từng đợt thủy triều tình ái dấn chìm. Mỗi một cử động tiến vào nơi sâu thẳm cơ thể cậu của Minh Hy đều khiến cậu như được khỏa lấp, khắp người cậu bốc hơi tình nóng bỏng, động sau tràn dịch tình không ngơi. Bởi phía sau được lấp đầy nên phía trước cậu đạt cao trào hai lần, hao hụt rất nhiều tinh khí và sức lực cậu, để rồi sau đó cậu hoàn toàn mệt lả, chỉ còn Minh Hy ôm cậu tiếp tục động tác.

Minh Hy sai Tiểu Tạp đi chuẩn bị nước. Anh sợ Minh Lăng thiếu nước, thế là uống nước xong quay qua mớm cả cho cậu. Lưỡi Minh Lăng cuốn lấy anh dai dẳng, biến việc đút nước thành một nụ hôn ướt át.

Minh Lăng cảm thấy linh hồn mình nhẹ nhàng bay ra ở cuộc tình ái dịu dàng mà kịch liệt này, quấn riết cùng anh hai, hai người trọn vẹn thuộc về nhau.

Minh Lăng chìm nổi trong bể tình, da dẻ ửng đỏ, nhưng phút cuối khi Minh Hy bắn tinh, cậu vẫn chưa mở đường Omega ra.

Minh Hy trút dịch thể vào sâu bên trong Minh Lăng giữa khoái cảm và thỏa mãn vô tận, rồi gắt gao ôm cậu, hôn hoài hôn mãi má cậu, cổ cậu, phát ra tiếng thở dài thật dài, “Em yêu, anh yêu em.”

Ở bên Minh Lăng, anh mới cảm thấy bản thân mình hoàn chỉnh.

Ngày Minh Lăng được mang về nhà anh, khi đó anh mới mười ba tuổi. Ngày hôm ấy, anh từ trường quân đội về nhà, phát hiện trong nhà có hơn một đứa trẻ con, mẹ nói đây là em trai anh, là một Omega nam.

Minh Lăng lúc đó chưa xinh đẹp như sau này, mà nhỏ thó, tóc lưa thưa lại khô úa, duy chỉ có cặp mắt là sáng ngời như ngọc trai đen, lại thăm thẳm, diệu vợi mà u huyền như bầu trời đêm tối.

Trước nay Minh Hy chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hứng thú với một đứa trẻ, vậy mà khi anh trông thấy Minh Lăng tròn tròn một cục, bất giác sinh ra niềm mến yêu và dịu dàng vô hạn, anh có thể tranh thủ mọi lúc rỗi rãi đến bên nôi, đùa nghịch với cậu.

Về sau gia đình anh trải qua tai ương to lớn, cha chết trận, mẹ chết bệnh. Minh Hy khổ đau tột cùng, nhưng là một cậu trai đã lớn, còn là học sinh trường quân đội, mọi bi thương anh chỉ có thể chôn tại đáy lòng. Chỉ khi nào anh ở bên Minh Lăng bé bỏng, mới sẽ sàng nói với cậu, “Lăng Lăng, anh em mình mồ côi rồi.”

Nhưng thuở ấy Minh Lăng nào đã hiểu gì, chỉ biết ngủ thôi.

Trung tâm nuôi dưỡng Omega đòi đưa Minh Lăng đi, Minh Hy kiên quyết không chấp nhận. Anh đã mất cha mất mẹ, giờ còn mất cả em trai hay sao? Anh cứng rắn đề nghị họ cho Minh Lăng ở nhà, anh có thể nuôi cậu và cũng có khả năng nuôi cậu. Sau một tháng do dự, cuối cùng trung tâm đồng ý, cho phép Minh Lăng ở lại cùng anh.

Từ đây, Minh Lăng là tất cả gia đình anh, anh đi học về cũng chỉ vì thăm cậu. Minh Lăng ngày một lớn dần, đứa trẻ gầy gò với mái tóc khô úa ngày nào đã lột xác thành cậu bé vô cùng xinh đẹp. Minh Hy không rõ tự chừng nào mình bắt đầu yêu cậu. Đây là một thứ tình cảm không biết nảy nở từ bao giờ, để rồi đến khi anh nhận ra, anh chỉ mong được cưới cậu, trọn đời bên cậu.

Mà khi nhận ra chuyện này cũng là khi anh hai mươi tuổi. Thời điểm ấy anh tốt nghiệp trường quân đội, không ít bạn học của anh hưng phấn nói, đến tuổi này là được nhập thông tin vào hệ thống, ghép đôi với một Omega. Anh tuyệt nhiên không có niềm vui này, ngược lại còn bất mãn. Anh về nhà trông thấy Minh Lăng ngây thơ, lúc ấy cậu mới hơn chín tuổi, đứng nơi cửa nhà dõi mắt chờ đợi anh, thấy anh về, đôi mắt cậu tựa hằng tinh phát ra thứ ánh sáng rỡ ràng tỷ năm bất biến. Khoảnh khắc ấy anh mới vỡ lẽ, anh hy vọng một mai Minh Lăng lớn lên sẽ trở thành vợ mình.

Anh xin thề trước hằng tinh Ossifer, cả đời này sẽ yêu em, chở che em, đến chết cũng không rời xa.

CHÍNH VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.