Ánh mặt trời thẹn thùng
trốn vào trong lòng mây, không chịu ló mặt. Chim sẻ buổi sớm ríu rít trên hàng
dây điện vắt ngang giữa khoảng không trầm mặc, nhảy nhót trên đường dây thật
dài. (xl
tất cả mọi người vì trình độ tả cảnh dở hơi của tớ =)))
Mưa nhỏ kéo dài, gió thổi tới hương vị ẩm ướt, mấy cây hoa nhỏ nơi ban công
nũng nịu đón nhận nụ hôn của mưa, dáng vẻ mềm mại thướt tha lay động...
Đôi tình nhân sau một đêm dài cuồng nhiệt, đang ở tại ban công hưởng thụ bữa
sáng, ở dưới mái hiên nhà của bọn họ, cùng nhau hít thở không khí trong lành,
cảm thụ nhiệt độ hơi chút lạnh lẽo lúc sáng sớm. Mà trái tim của họ lại thấy ấm
áp dễ chịu, ấm áp trên thân thể cũng chỉ vừa mới lui đi.
Bọn họ mỉm cười, chăm chú nhìn vào mắt nhau. Hai người cả đêm không ngủ, nhưng
trên mặt đều không có mỏi mệt, chỉ có tràn đầy thỏa mãn.
Hàn Chấn Thanh đút cho Thư Dực một miếng bánh ngọt. "Ăn nhiều một chút, nếu
không đủ, anh sẽ nướng tiếp." Anh yêu thích Thư
Dực hai má ửng đỏ, cô thẹn thùng cười, ngoan ngoãn ăn bánh anh làm.
Hàn Chấn Thanh trong lòng thở dài - đây mới là cảm giác của gia đình, hạnh phúc
cùng an tâm!
"Ăn
rất ngon!" Thư Dực liếm liếm ngón tay, hài lòng nhìn anh,
anh dùng thời gian cả đêm chứng minh tình yêu say đắm của anh đối với cô.
Bọn họ ở trên giường một lần lại một lần trải qua tư vị mất hồn, anh dùng hết
tinh lực mạnh mẽ cuồng dã, ham muốn cùng nhiệt tình tuyệt đối không thể là giả
vờ.
Nghĩ đến chuyện anh làm với cô, Thư Dực mặt càng đỏ hơn. Nhưng không thể phủ
nhận, Hàn Chấn Thanh đã đúng, sau khi ân ái, ngăn cách giữa bọn họ dường như đã
biến mất, cô rốt cuộc có thể thản nhiên đối mặt anh, không có giữ lại gì.
"Muốn
đi đâu hưởng tuần trăng mật?" Hàn Chấn Thanh để
dao nĩa xuống, đem Thư Dực kéo đến trên đùi, ôm cô vào ngực. "Paris? Newyork? London?"
Thư Dực mỉm cười, ôm cổ anh. "Đâu em cũng không muốn đi... em muốn ở
nhà."
Ánh mắt anh như thẫm lại, con ngươi đen phát ra tia ấm áp. Đúng vậy, bọn họ sớm
đã chán ghét phiêu bạt khắp thế giới, còn có cái phong cảnh gì muốn nhìn nữa
chứ? Không có, bọn họ chỉ muốn lười biếng chìm đắm trong ánh mắt người kia.
Anh đề nghị: "Tối
nay, sau khi rời giường, chúng ta đi mua một xe thức ăn về, sau đó ở trong nhà
luôn, không ra khỏi cửa."
"Được."
Cô rất thích. "Vậy
quán rượu thì sao? Làm sao bây giờ?"
"Khỏi
phải lo lắng ──" anh nắm cái mũi cô. "Sẽ có người trông nom."
...
Quán rượu Bạch Hạc, cửa chính đóng chặt, dưới mái hiên bên trong sân, Đàm Hạ
Thụ cùng Hùng Bảo Bảo đang nằm sóng vai, trên người chỉ phủ tấm thảm.
"Chúng
ta quá tệ rồi!" Hùng Bảo Bảo cào cào đầu tóc rối bời.
Tối hôm qua giúp Hàn Chấn Thanh tiễn khách khứa xong, cô cùng Hạ Thụ liền xử lý
chỗ rượu whisky còn dư lại, uống đến say khướt, sau đó liền ở trong sân... dưới
bầu trời đêm... thưởng thức ánh trăng, thưởng thức ánh đèn, thưởng thức...
uhm... thân thể của nhau.
Đều do hôn lễ lãng mạn cộng thêm không khí lãng mạn, hại bọn họ nhất thời xúc
động làm chuyện lãng mạn.
"Có
sao đâu? Hai tuần này, Hàn Chấn Thanh đem quán giao cho anh trông nom rồi."
Đàm Hạ Thụ thảnh thơi phun mấy vòng khói.
Hàn Chấn Thanh trước khi kết hôn xin anh hỗ trợ lừa gạt Đinh Thư Dực, kết hôn
rồi lại cầu xin anh hỗ trợ chú ý quán rượu, bạn thân không đợi được muốn cùng
vợ mới cưới hưởng tuần trăng mật, hiện tại anh cùng vợ yêu cũng hưởng
"tuần trăng mật thứ hai" thì có làm sao!
Hùng Bảo Bảo ngáp một cái, duỗi người. "Hai người đó không biết ra sao rồi?"
"Có
lẽ cũng giống như chúng ta, cả đêm không ngủ." Hạ Thụ ôm lấy vợ,
lật mình đè lên người cô, hào hứng ngẩng cao nói: "Chúng ta lại tiếp ──"
"An
phận một chút đi, em mệt chết đi được..." Hùng Bảo Bảo véo
cánh tay anh.
Đây... cô mắng thì mắng thôi, nhưng rất nhanh liền đầu hàng trước nhiệt tình
của Đàm Hạ Thụ.
Mưa phùn vẫn rơi đều đều, tình ý lan tràn. Giữa sáng ngày đông lạnh lẽo, quán
rượu Bạch Hạc chìm giữa sương mù, tĩnh lặng ngắm nhìn những người đang yêu hoan
du.