Quan Sách

Chương 69: Chương 69: Ám chiêu






Hôm nay, đầu Vương Sam có chút đau.

Vốn mấy ngày nay tâm tình của cô đã không tốt, nhất là hôm nay.

Sau ngày đầu tiên, hôm nay là ngày họp báo cáo cải tạo trên lâm trường Hồng Thổ Pha, buổi họp báo cáo đáng chết kia vẫn là ác mộng của Vương Sam.

Lúc đầu, cô được bố trí đến chịu trách nhiệm công việc cải tạo trên lâm trường Hồng Thổ Pha này , tâm trạng cô rất vui, dù sao, Trần Kinh vẫn là người cô có thiện cảm, làm việc bên một một người có năng lực như Trần Kinh, có thể mở mang kiến thức về phương pháp và đặc điểm làm việc của Trần Kinh, cô rất kích động và cũng kỳ vọng rất cao.

Nhưng thực tế và tưởng tượng của cô cách nhau rất lớn, Trần Kinh đối mặt với khó khăn rất lớn, mà với khó khăn to lớn trước mặt, Trần Kinh cũng không thể không thỏa hiệp, cuối cùng công việc cải tạo trên lâm trường Hồng Thổ Pha rất có khả năng bị thất bại hoàn toàn.

Nhân duyên của Vương Sam không tính là tốt, nhất là đối với các nữ đồng nghiệp, ngoại hình Vương Sam rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức phần lớn các cô gái khác đều cảm thấy ghen tị.

Mà nguyên nhân chủ yếu là vì tính tình Vương Sam kiêu ngạo, có phần nịnh nọt, ở trong Phòng Lâm nghiệp, có vài nữ đồng nghiệp không có gia cảnh, bình thường vừa vui vẻ vừa tám chuyện, đúng như người ta nói là những bà thím nói năng tùy tiện, từ sâu trong lòng Vương Sam đối với các cô cũng không để ý.

Cho nên vài ngày gần đây, Vương Sam luôn luôn ở trong phòng làm việc cho dù chính là đối tượng châm chọc khiêu khích của các cô ấy, phụ nữ mắng chửi người ngấm ngầm hại người, Vương Sam vốn trong lòng đã không thoải mái, nay lại nghe những lời này, lại càng khó chịu.

Nhưng hôm nay khi Vương Sam vào văn phòng, chị Lưu liền khen cô mặc váy đẹp, hỏi có phải mới mua không, làm cho Vương Sam sửng sốt , không đoán được ý tứ của chị ấy.

Vương Sam nhấn mạnh lần này đến lần khác đây là váy cũ, nhưng chị Lưu lại cực kỳ khoa trương tỏ vẻ ngạc nhiên, một tay mập mạp chỉ lên không trung hướng hoa sen, nói:

- Ai nha, cái váy này thật sự là rất hợp với dáng người của em, chị thấy thế nào cũng rất giống cái mới, hôm nay với hình tượng này của em, đi ra ngoài thì tròng mắt của đàn ông đều rơi ra ngoài hết mất!

Vương Sam trong lòng nói thầm, cô cần thận thu dọn bàn làm việc của mình, còn nghiêm túc xem xét lại những sự việc phát sinh gần đây, thực nghĩ không ra chị Lưu sao lại đột nhiên nhiệt tình đối với mình như vậy, trước kia là người nói xấu sau lưng mình nhiều nhất, nói cô là hồ ly tinh không chỉ một lần.

- Chị Lưu, hôm nay không làm việc gì à?

Vương Sam hỏi khiêu khích.

- Không có việc gì, có thể có chuyện gì chứ? Tình hình Phòng Lâm nghiệp của chúng ta hiện tại rất tốt, làm sao có thể xảy ra chuyện gì chứ!

Cơ thịt trên mặt chị Lưu đều nhăn thành một đoàn.

- Muốn nói chuyện gì…

Chị Lưu đang muốn nói chuyện, Nghiêm Thanh cầm tài liệu tinh thần xán lạn từ cửa đi vào, y vừa vào cửa lập tức đến bên người Vương Sam, nói:

- Vương Sam, thu thập một chút, chuẩn bị đi Hồng Thổ Pha! Hôm nay chúng ta lái hai xe mới đi, trọng điểm của em là chiếu cố tốt Phó phòng Trần, một chút tinh tế của phụ nữ thôi!

Vương Sam ngẩn ngơ tại chỗ, hoàn toàn choáng váng.

Đi làm công việc trên lâm trường Hồng Thổ Pha? Vẫn là thủ trưởng Trần Kinh? Đây là có chuyện gì?

- Được…được, tôi…tôi… tôi đây…

Không thể nói rõ kích động hay là khẩn trương, dù sao Vương Sam nói chuyện lắp bắp, nói năng có chút lộn xộn!

Trước kia mỗi ngày cô đều hy vọng tự mình sắp xếp, quét dọn vệ sinh phòng làm việc của Trần Kinh, nhưng hôm nay chính mình lại không nhớ, nhất thời cô cảm thấy có chút luống cuống!

- Làm sao vậy? Tiểu Vương? Thân thể không thoải mái à?

Nghiêm Thanh ân cần hỏi thăm, chợt, y nhẹ nhàng cười, nói:

- Cô gái này a, đúng là trong đầu tư tưởng không kiên định, người trẻ tuổi mà tư tưởng không kiên định là tối kỵ, kiêng kỵ nhất chính là dao động!

- Chỉ cần xác định phương hướng, thì phải kiên trì, một chút thất bại một chút khó khăn liền làm dọa tới cô rồi, người như vậy làm sao có thể được việc chứ?

Nghiêm Thanh khoát tay:

- Đi, đi! Đi nhanh lên, tôi vừa rồi từ văn phòng Phó phòng Trần đi ra ngoài, nhìn thấy rất bề bộn, công việc của cô rất thất trách a!

Nghiêm Thanh giáo huấn Vương Sam xong, chính mình cũng không buồn bực, làm ra vẻ hiên ngang đi về văn phòng của mình, miệng còn ngâm nga ca khúc chính đang lưu hành Hoàn Châu cách cách, chủ đề của ca khúc đó là Giục ngựa chạy nhanh, rất đắc ý. ~

Lúc này Vương Sam cuối cùng cũng thông suốt rõ ràng, nhìn bộ dáng tinh thần hoạt bát của Nghiêm Thanh kia, y hồn nhiên quên đi chính mình năm đó chỉ là cây cỏ đầu tường, chẳng qua là lần này, y không biết đã chèn ép Phó phòng Trần như thế nào, lần này phỏng chừng được lợi nhiều quá, nên trong lòng y càng thêm vui vẻ!

...

Vương Sam còn đang chăm chú lau sàn nhà, một chỗ cô lau đến ba lần, trên sàn nhà quả thực là sáng đến mức có thể soi gương được!

Cô thực không rõ, vì sao Trần Kinh ôm hai tay, ngồi ở sau bàn làm việc ngẩn ngơ hay không, giống như tâm sự nặng nề .

Lẽ ra, lần này Trần Kinh giành được toàn thắng, hẳn là chuyện đáng mừng, hắn tại sao lại có bộ dáng này chứ? Tưởng tượng và thực tế thì ra cũng khác nhau xa.

- Là giả dạng thâm trầm sao?

Trong đầu Vương Sam nảy ra suy nghĩ này, cô nhanh chóng lắc đầu phủ định, người đàn ông Trần Kinh này cô nhìn không thấu, nhưng có thể khẳng định, hắn tuyệt đối không thuộc loại người giả tạo này.

- Tốt lắm, một chỗ lau ba lần, cô còn định lau mấy lần?

Trần Kinh bỗng nhiên mở miệng nói.

Vương Sam tay chân đồng thời dừng lại, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, Trần Kinh trừng mắt nhìn cô ta, nói:

- Cô đi đến phòng hồ sơ đi, đem tư liệu của các công nhân viên chức gây rối hung dữ nhất cho công việc trên lâm trường Hồng Thổ Pha tới đây cho tôi, sau đó thu thập một chút, chúng ta mười giờ xuất phát đi Hồng Thổ Pha!

- Được, được! Tôi…tôi lập tức…

Vương Sam nói năng có phần lộn xộn, cô vứt bỏ cây lau nhà liền chuẩn bị đi, đi được hai bước, lại ý thức được chính mình có thể mắc phải sai lầm, lại trở về lấy cây lau nhà, đúng là một trận luống cuống tay chân.

Vẻ mặt Trần Kinh vốn nghiêm túc, thấy một màn như vậy, hắn cũng không kìm nổi mỉm cười.

Trước kia, Trần Kinh vẫn không thích Vương Sam, bởi vì hắn cảm thấy người phụ nữ này có chút sắc bén, nhưng mà khi đã tiếp xúc thực sự, vẫn có thể nhìn ra Vương Sam có một mặt khác rất đáng yêu. Kỳ thật khách quan mà nói, sắc bén có gì không đúng chứ? Một người phụ nữ sắc bén, hoàn toàn trưởng thành, kinh nghiệm cuộc sống cũng phong phú.

Với một người có suy nghĩ chín chắn mà nói, lại có mấy người có thể vỗ ngực nói chính mình không sắc bén?

Vẫn nhìn cho đến khi Vương Sam biến mất khỏi tầm mắt của chính mình, Trần Kinh mới thu hồi ánh mắt, hôm nay Vương Sam mặc một cái váy, trên người mặc áo polo hình cây sam, phối hợp rất hài hòa mà có sức sống. Nhất là vừa rồi lúc lau nhà, dáng người cô ấy nổi bật các đường cong cực kỳ mê người.

Bộ ngực no tròn mê người kia, dưới váy như có như không mờ ám, không có chỗ nào mà không khiêu khích dây thần kinh dục vọng của đàn ông chứ…

Hôm nay đi lâm trường Hồng Thổ Pha, là tối qua lúc Trần Kinh ở nhà Mã Bình Tấn đã nghĩ xong, lúc ấy hắn không nói thẳng ra những trở ngại không tốt, hắn hy vọng Chủ tịch huyện Mã có thể lên lâm trường Hồng Thổ Pha thị sát một chút, có thể cổ động cho công việc cải tạo trên lâm trường Hồng Thổ Pha.

Mã Bình Tấn trước tiên kêu Văn Kiến Quốc tới hỏi lịch trình hằng ngày, Văn Kiến Quốc nói đã kín hết, lúc này, Trần Kinh không có cách nào khác đành phải kiên trì, chỉ có thể giả bộ ra vẻ mặt tiếc nuối, đối với việc Mã Bình Tấn không thể đi đến lâm trường Hồng Thổ Pha tỏ vẻ tiếc nuối.

Nhưng trong lòng của Trần Kinh, hắn đối với Văn Kiến Quốc cũng hoàn toàn có khúc mắc.

Văn Kiến Quốc đối với Trần Kinh có địch ý, điểm này không thể nghi ngờ, với cái gọi là lịch trình làm việc của Văn Kiến Quốc, Trần Kinh không phải là người ngoài nghề, nếu như điều chỉnh hợp lý, hủy bỏ một số là hoàn toàn có thể. Văn Kiến Quốc cố ý đem lịch trình làm việc nói không thể hủy được, mục đích chính là cản trở Mã Bình Tấn đi tới Hồng Thổ Pha.

Nê Bồ Tát cũng tức giận vài phần, Văn Kiến Quốc đối với Trần Kinh liên tục vài lần phá hư, lúc này Trần Kinh cuối cùng cũng ghi nhớ trong lòng.

Cũng may Mã Bình Tấn cũng không làm cho Trần Kinh hoàn toàn thất vọng, lúc này y gọi điện thoại cho chủ nhiệm Ủy ban nhân dân huyện Lưu Minh Huy , để y phối hợp một chút, xem ngày hôm sau vị lãnh đạo nhà nước kia có thể giảm bớt công việc, đi Hồng Thổ Pha xem xét một chút.

Sáng sớm, Lưu Minh Huy gọi điện thoại cho Trần Kinh, nói Phó chủ tịch thường trực huyện Vương Hàm Dương đã sắp xếp được lịch trình làm việc để sang đây, Phó chủ tịch huyện Vương cũng rất muốn đi xem Hồng Thổ Pha, y muốn Trần Kinh nhanh chóng thu xếp để cùng đi, nên ngày hôm nay Trần Kinh mới đi đến Hồng Thổ Pha.

Lưu Minh Huy trong điện thoại đã thông báo cho Trần Kinh rõ ràng, nói:

- Phó phòngTrần cục, Phó Chủ tịch huyện Vương chỉ có thể có thời gian là bốn giờ, đi lại trên đường đã mất một giờ, ở trên Hồng Thổ Pha nhiều nhất cũng chỉ có một giờ, cho nên bố trí tiếp cận những mặt trọng yếu hơn, cậu phải cân nhắc!

Trần Kinh liên tục cho biết không thành vấn đề, hắn đang định chấm dứt cuộc điện thoại, trong lòng đột nhiên khẽ động, nói:

- Chủ nhiệm Lưu, thật sự là rất cảm ơn anh! Ngày hôm qua tôi đã tố khổ với phó chủ nhiệm Văn, nói Hồng Thổ Pha bên này hy vọng có thể có một lãnh đạo huyện đến quản lý, anh ta liền nói, Chủ tịch huyện Mã nhất định không được.

- Anh ta vỗ ngực nói tôi nhất định tranh thủ Phó Chủ tịch huyện Vương, không nghĩ tới sáng sớm hôm nay anh liền gọi điện cho tôi, thảo nào mới sáng sớm, chim khách kêu vang trong sân mà!

- Ủng hộ công tác lâm nghiệp, ủng hộ doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ xã hội, đây chính là công tác trọng điểm của nhà nước hiện nay, cảm ơn lời nói của cậu, không nhiều lời nữa!

Lưu Minh Huy cười nói, trong điện thoại, giọng điệu y bình thản, dường như căn bản không để ý đến lời Trần Kinh nói.

Nhưng Trần Kinh hiểu rõ, trên quan trường càng là không thèm để ý, kỳ thật lại càng để ý khắp nơi.

Giống như sắp xếp lịch trình của Chủ tịch huyện, nhiều khi là Chủ nhiệm văn phòng huyện xử lý, Văn Kiến Quốc tuy rằng phó chủ nhiệm văn phòng, nhưng trên thực tế y chỉ có thể xem là thư ký của Mã Bình Tấn.

Chức vụ thư ký ở huyện, đều làm công việc thư ký, chủ yếu là viết bản thảo, viết lách nhỏ nhỏ. Về mặt để tâm đến cuộc sống của lãnh đạo thường không nhiều lắm, người thân cận nhất với lãnh đạo ở văn phòng huyện , thường là vị quản gia già Lưu Minh Huy mới đúng, biểu hiện công việc của Văn Kiến Quốc, ở một số mặt y có lẽ cũng không có phân công cố định.

Trần Kinh không có ý hại người, nhưng Văn Kiến Quốc thật sự là năm lần bảy lượt chĩa mũi nhọn vào hắn như đàn thiêu thân, không để cho y mở rộng tầm mắt, về sau thật không biết bị y giẫm lên mặt mũi như thế nào nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.