Quan Sách

Chương 31: Chương 31: Ăn cơm với mỹ nữ






Hương trà tỏa ra bốn phía.

Tiểu mỹ nữ rất biết cách nói chuyện nha

- Làm quen một chút,tôi gọi là Đỗ Thanh,anh có phải là thần tượng mà mọi người vẫn đồn đại không,có nhiều người rất sùng bái anh nha !

Cô gái híp mắt lại,nhìn Trần Kinh với ánh mắt lộ rõ vẻ cân nhắc và một chút ý vị.

- Xin chào!Cô cũng rất được!

Trần Kinh đáp lại.

- Anh mới 25 tuổi,có rất nhiều người nói gia đình anh có bối cảnh đặc biệt cứng rắn, có đúng như vậy không?

Đỗ Thanh hỏi có chút bát quái.

- Đúng vậy!

Trần Kinh cười gật đầu.

- Ba mẹ tôi đều là giáo sư,ông nội tôi cũng là giáo sư.Theo cô bối cảnh như thế này có được coi là cứng rắn không?

- Giáo sư?

Đỗ Thanh nhíu mày :

- Vậy cũng không phải là cứng rắn a, đúng là xã hội có nhiều người thích nói hươu nói vượn!

Trong lúc Đỗ Thanh nói chuyện, Kim Lộ vẫn mỉm cười. Bởi vì nói đến nghệ thuật uống trà, pha trà, thêm trà đều do cô làm. Đôi tay thon dài,trắng nõn của cô với những động tác tao nhã ,linh hoạt kết hợp với thái độ bình tĩnh,khí chất mỹ mạo tạo ra vị trà so với những vị trà bình thường đều phải thơm hơn một chút.

- Kim tổng tay nghề thực rất giỏi. Hương vị của trà này so với vị trà bình thường ngon hơn rất nhiều!

Trần Kinh khen ngợi.

- Vậy anh còn chưa uống?

Đỗ Thanh than thở nói: - Tôi có thể nói cho anh biết ,nhìn khắp Lễ Hà,những người muốn uống trà của chị tôi pha phải xếp hàng từ đây cho tới tận Thành tây.

- Nha đầu này !

Kim Lộ giận dữ,tay run lên sơ ý đánh rơi cái chén trên bàn trà.

Trần Kinh cẩn thận mân mê chén trà, trong lòng cân nhắc ,kín đáo nhìn người phụ nữ trước mặt này. Người phụ nữ này rất đẹp, phong tình vạn chủng, điểm này không thể nghi ngờ.

Nhưng có thể ở ngay tại địa phương như Lễ Hà mà kinh doanh một Nhà hàng vào loại cao cấp nhất thì không thể là một phụ nữ đơn giản .

Vì vậy,đối với phụ nữ Trần Kinh đơn thuần chỉ là thưởng thức.Thực tế, như vậy cũng khá tốt ,ít nhất là việc đối phó với phụ nữ không có nhiều kinh nghiệm.Đối mặt với một người phụ nữ đặc biệt như vậy,tại thời điểm này hắn có thể bình tĩnh được.

Chén trà rơi xuống, kim Lộ mất tự nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn TrầnKinh một cái, Thấy Trần Kinh thần sắc tự nhiên, ánh mắt của cô lại nhanh chóng dời đi.

- Ai, Phó phòng Trần. Tôi nghe bên ngoài đồn đại, anh nhằm vào Trịnh Sảng, niêm phong quán cơm Hà Tây, nguyên nhân là bởi vì một phụ nữ, có phải hay không?"

Đỗ Thanh lá gan rất lớn, sau khi đã quen biết, cô trực tiếp tung ra vấn đề bát quái.

Kim Lộ khẽ nhíu mày, cảm thấy vấn đề này có chút quá phận, nhưng rồi cô chỉnh lại bộ dạng phục tùng nghiêng tai lắng nghe

- Tôi không phải người ở Lễ Hà,cũng không có người phụ nữ ở Lễ hà!

Trần kinh lơ đễnh không thèm để ý vấn đề này:

- Vấn đề tác phong không tồn tại ở độ tuổi này của tôi, chưa kể tôi còn chưa có bạn gái.

Kim Lộ lại ngẩng đầu nhìn Trần Kinh liếc mắt một cái, một bên Đỗ Thanh tinh nghịch nói:

- Chị, chị nhìn Phó phòng Trần làm gì thế ? Có phải cảm thấy Phó phòng Trần cũng không tồi, chị sẽ không...

- Này con bé chết tiệt kia...

Kim lộ mặt có chút đỏ, thần sắc lại lộ ra một chút thản nhiên.

Cô dù sao cũng không phải một phụ nữ tầm thường, thời điểm đối mặt với sự xấu hổ có thể xử lí rất giỏi. Có đôi khi cố ý rộng rãi một chút sẽ có lợi trong kiểm soát hoàn cảnh.

Trần kinh hé miệng buồn cười, nói:

- Kim tổng là một doanh nhân Lễ Hà, cô vừa rồi nói rằng đội ngũ xếp hàng thật sự rất dài, tôi lại không có năng lực cạnh tranh lực đó! Hiện tại đầu năm nay, tôi cảm thấy rất hổ thẹn, nói là có tiền đồ, triển vọng ở nơi nào đó rồi lại nhìn không tới...

Câu nói kế tiếp của Trần Kinh cảm giác được rất có ý tứ.

Hắn có rất nhiều bạn học, mấy người đó đều giống nhau. Hiện tại họ ở tỉnh thành có xe ,có nhà, có vợ. Bạn gái đã chuẩn bị xuất giá, ngày ngày tiêu diêu tự tại, không giống như Trần Kinh lại đang ở đây, nơi thâm sơn cùng cốc!

Ánh mắt Kim Lộ lưu chuyển, nhìn trên mặt Trần Kinh hiện nỗi băn khoăn, mở miệng nói:

- Phó phòng Trần, ở tuổi này của anh, nói như thế nào lại có thể hiu quạnh như thế? Có cần phải ở trước mặt chúng tôi đây tỏ ra thảm bại như thế không?

- Hiện tại, toàn bộ người dân ở Lễ Hà đều biết rằng anh là cán bộ trẻ nhất có tiền đồ , ban Tổ chức cán bộ đã đem anh liệt vào những cán bộ phải bồi dưỡng trọng điểm, rất nhiều người đều hâm mộ!

Trần Kinh khoát tay:

- Tuyệt không phải là ý này, tôi là ăn ngay nói thật! Có cảm xúc thì thể hiện ra ngoài thôi !

Kim Lộ hé miệng cười cười, một đôi mắt linh động lạ thường:

- Anh chưa từng tới Nhà hàng Kim Ngọc ăn cơm,không phải là bởi vì tránh hiềm nghi sao?

- Tránh hiềm nghi?

Trần Kinh cười lớn :

- Ngại ngùng gì mà phải trốn tránh? Ngại chuyện nam nữ hay là ngại cái gì khác?

Đỗ Thanh ở một bên khanh khách cười, nói:

- Nam nữ căn bản không cần phải lo lắng. Anh chưa kết hôn, chị của tôi cũng chưa, thì cần gì phải lo lắng?

Nguyên Kim Lộ cũng là môt người đối nhân xử thế hào sảng nhưng khi nghe Đỗ Thanh nói những lời này cũng không tránh khỏi đỏ mặt, nói:

- Con bé này thực quá hồ đồ! Phó phòng Trần lo ngại là tránh cho Nhà hàng của chúng ta bị người ta mượn cớ ….

- Đó là việc không thể!

Trần kinh phủ định lời nói của Kim Lộ:

- Ăn một bữa cơm ở nhà hàng Kim Ngọc tốn bao nhiêu tiền ? Một tháng tiền lương của tôi có thể ăn được bao nhiêu bữa cơm? Lại nói tiếp, Phòng tài chính tại đây xem như nước trong nha môn, tôi là một Phó phòng, cũng không phải là người quản lí, tôi không phụ trách việc tiếp khách.

Kim Lộ không nói gì, Đỗ Thanh cười nói:

- Anh không phụ trách tiếp khách, anh phụ trách cái gì? Chuyên môn anh phụ trách chấp pháp, chuyên môn phụ trách niêm phong quán cơm người khác sao?

- Tôi phụ trách một bộ phận trong chấp pháp, mặt khác tôi còn phụ trách chân chạy, giúp lãnh đạo viết văn, đưa tài liệu. Về sau cô vào ban Tổ chức cán bộ, cũng là lãnh đạo của chúng tôi, lại nói tiếp, tôi về sau còn phải dựa vào cô chiếu cố!

Trần Kinh đùa nói.

Tính cách Đỗ Thanh tùy tiện, tâm trí chưa thể trưởng thành, vừa nghe lời này của Trần Kinh, cô biết Trần Kinh xỏ cô, nhưng không tức giận, quay lại nhìn Kim Lộ, nói:

- Chị, tôi cảm thấy áp lực thật lớn, tôi chính là lãnh đạo Phó phòng, về sau tôi ở Lễ Hà đi qua đường hẳn là không ai dám nói tôi!

Kim Lộ cười ha ha, tay cô tao nhã đùa nghịch ấm trà, rót thêm vào chén Trần Kinh, mắt nhìn Trần Kinh nói:

- Phó phòng Trần, phòng cảnh sát kiểm lâm thành lập, địa điểm anh Mông mời khách là chỗ tôi, anh sẽ không nói với tôi là anh không đến chứ?

- Tôi ... à...

Trần Kinh ngượng ngùng cười, phòng cảnh sát kiểm lâm thành lập, Mông Hổ được bổ nhiệm làm Trưởng phòng Phòng Công an, đây là chuyện đáng mừng.

Bản thân Mông Hổ cũng rất cao hứng, chuyện mời khách y cũng nói qua với Trần Kinh.

Nhưng Trần Kinh thời gian đó, hắn về tỉnh tham gia hôn lễ em gái, vốn chuyện này không phải là chuyện lớn, nhưng vừa vặn nói tới, Trần Kinh nếu nói không đến được, thật đúng là làm cho người ta cảm thấy hắn là cố ý không đến nhà hàng Kim Ngọc.

- Ngày đội trưởng Mông mời khách, hôm đó tôi phải về tỉnh có việc...

Trần Kinh nói.

Đỗ Thanh nhăn mặt nhăn mũi nói:

- Nói mãi vẫn là không đi, anh đường đường là Phó phòng, đến Lễ Hà vài năm, không qua nhà hàng của chị tôi ăn cơm, nói ra cũng không ai tin!

- Được! Hôm nay vậy tôi mời khách, tôi muốn biết một chút về nhà hàng đứng đầu Lễ Hà chúng ta!

Trần Kinh xua tay nói.

Kim Lộ sửng sốt, hơi giật mình liếc mắt nhìn Trần Kinh, Đỗ Thanh lại vỗ tay nói:

- Vậy dĩ nhiên là được, bụng tôi đói lắm rồi, chúng ta bây giờ đi luôn thôi!

- Cô đã đói bụng?

Trần Kinh cao thấp đánh giá Đỗ Thanh:

- Cô vừa mới ăn bánh mì!

- À ... tôi chưa ăn sáng, bánh mì kia là dành cho bữa sáng! Chúng ta bây giờ đi ăn mới chính thức là cơm trưa.

Đỗ Thanh nghiêm túc nói.

Trần Kinh dùng ánh mắt hỏi ý Kim Lộ.

Kim Lộ không phản ứng, nhưng nguồn điện ấm trà đã bị cô ngắt đi, bình trà tử sa cũng bị cô để sang một bên.

Thấy tình hình như vậy, Trần Kinh đứng dậy, nói:

- Vậy đi, ta đi thôi! Đi thăm nhà hàng của Kim tổng!

- Hoan nghênh lãnh đạo thị sát nhà hàng chúng tôi!

Kim Lộ cười nói.

...

Ăn bữa cơm cũng không nói chuyện nhiều lắm.

Dù sao, Trần Kinh và Kim Lộ cùng Đỗ Thanh mới bắt đầu nhận thức, mọi người đều trẻ tuổi, nhưng chân chính trở thành bạn bè, không thể trong thời gian ngắn tiếp xúc.

Trần Kinh đã qua tuổi sung mãn ảo tưởng như cô gái này, Kim Lộ phong tình vạn chủng thật sự khiến bất kỳ người đàn ông nào kiềm chế, nhưng Trần Kinh hiểu rõ khoảng cách thân phận giữa mình và đối phương, cho nên, đối mặt với Kim Lộ, hắn vẫn duy trì bình tĩnh, ít nhất là ở bề ngoài.

Về phần Đỗ Thanh, Trần Kinh coi cô là đứa trẻ.

Tuy rằng độ tuổi sinh lý của hai người không hơn kém nhiều, nhưng tâm lý, Trần Kinh cảm thấy mình và cô bé không phải là người cùng thế hệ.

Có lẽ sau vài năm lăn lộn trong xã hội, Đỗ Thanh sẽ nhanh chóng trưởng thành, nhưng cũng là chuyện sau này, không phải chuyện hiện tại.

Lúc ăn uống có uống chút rượu, sau khi uống rượu hai má Kim Lộ đỏ ửng, đôi mắt như nước linh động, lại như sương mù mông lung, quả nhiên quyến rũ tới cực hạn.

Trần Kinh trong nháy mắt, trong lòng rất kích động, rất muốn ôm chầm đối phương để yêu thương. Trần Kinh hiểu rõ, loại kích động này và lý trí không liên quan, đây làm kích động dục vọng chân thật và nguyên thủy nhất của con người.

Ăn cơm xong, Kim Lộ tất nhiên không chấp nhận Trần Kinh mời khách.

Lúc ấy, Trần Kinh cũng không nói nhiều, cùng Đỗ Thanh nói, hôm nay ăn cơm xem như nhận thức, về sau mọi người gặp mặt thì coi như bạn bè.

Đỗ Thanh đối với Trần Kinh nói hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ, cô gái này còn đơn thuần giống như tờ giấy trắng.

Nhưng đối với Kim Lộ, trong lòng Trần Kinh cảm thấy rất phức tạp, bởi vì nghiêm túc mà nói, hắn và Kim Lộ là người thuộc hai thế giới.

Cuộc sống hai người cơ bản là hai đường thẳng song song, ăn bữa cơm, chỉ là hai đường thẳng giao nhau tại một điểm, qua bữa cơm này, hai người sẽ lại sống cuộc sống hoàn toàn bất đồng.

Trọng yếu hơn là, trong lòng Trần Kinh so với ai cũng rõ ràng hơn, nam nữ hơn kém nhau 2 tuổi, không thân chẳng quen, không phải bạn học hay đồng sự, tình huống trở thành bạn bè gần như là không có khả năng.

Nhà hàng Kim Ngọc hôm nay rốt cuộc Trần Kinh cũng biết đến, không hổ là nhà hàng số một số hai Lễ Hà, phục vụ đều có thể so với nhà hàng thành phố, Kim Lộ một người phụ nữ có thể một mình kinh doanh một nhà hàng như vậy, Trần Kinh cảm thấy tự thẹn.

Nhìn nhà hàng Kim Ngọc, Trần Kinh không khỏi cảm thán trong lòng “Bách vô nhất dụng thị thư sinh”(trong trăm chỉ dùng được một thư sinh).

Hắn từ chối đề nghị của Kim Lộ đưa hắn về, hắn một mình về nhà, từ nhà hàng Kim Ngọc đến Đông Thành, hắn dựa vào bờ sông mà đi. Nhìn dòng sông uốn lượn, nước sông Lễ Hà xanh biếc dập dềnh, nhà văn Trần Kinh lại đa sầu đa cảm.

Khát vọng là gì? Lý tưởng là gì? Giấc mơ ở đâu? Những điều đó làm người ta nhiệt huyết sôi trào, hiện tại vấn đề phức tạp bất đắc dĩ lại làm suy nghĩ hắn bay tán loạn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.