Sáng sớm giống như thường ngày, Vương Thanh đạp xe đi làm.
Tiến vào đại lầu văn phòng chính phủ, đồng nghiệp đi qua đều mỉm cười chào hỏi anh ta, thấy mọi người cười nhiều hơn bình thường, tâm tình của Vương Thanh cũng vui theo, hôm nay sao vậy? có phải là chế độ đãi ngộ lại tăng? Sao mọi người lại vui vẻ thế?
Bụng đầy nghi hoặc, Vương Thanh đi đến cửa phòng làm việc của mình, từ xa đã nhìn thấy Lỗ Bình đang đứng trước cửa phòng làm việc của anh ta nhìn anh ta cười.
Anh ta kinh ngạc một chút, vội vàng bước nhanh đến chỗ Lỗ Bình, nói:
- Lỗ chủ nhiệm, tìm tôi có việc sao?
Lỗ Bình theo thói quen sờ sờ lên mấy cọng tóc chẳng còn bao nhiêu trên trán, nụ cười trên mặt hết sức rạng rỡ, ông ta nói:
- Vương chủ nhiệm a, rất tốt, rất tốt! tôi luôn nói anh làm ở đây chỉ là ngắn hạn mà thôi, bây giờ thì lời này là sự thực rồi chứ!
- Chúc mừng, chúc mừng a, ông anh cậu đi xuống rồi nhưng cũng không thể quên được cậu ở đây a!
Vương Thanh ngây người tại chỗ, không hiểu chuyện gì xảy ra, ngạc nhiên nói:
- Chủ nhiệm, cái này…tôi thực sự không biết!
- Không biết?
Lỗ Bình híp mắt nhìn kỹ Vương Thanh, dường như là đang cân nhắc ý tứ của Vương Thanh.
Vương Thanh là nhân vật như thế nào, Lỗ Bình rất rõ, lúc trước để Vương Thanh vào văn phòng, Lỗ Bình cũng căng thẳng một hồi, ông ta lo lắng mình không điều khiển nổi việc đau đầu này, lại lo lắng Vương Thanh đến đây sẽ ảnh hưởng đến quyền uy của ông ta.
Cho nên, cho đến nay, Lỗ Bình vẫn là duy trì một khoảng cách và nghi kỵ đối với Vương Thanh.
Hôm nay tươi cười nói chuyện chân thành như vậy cũng là lần đầu.
Khách quan mà nói, sau khi Vương Thanh vào văn phòng này làm việc, trước nay chưa từng làm chuyện gì quá đáng, đây là điểm Lỗ Bình khá cảm kích Vương Thanh. Cũng chính bởi vì như thế, ông ta cũng có chút hối hận.
Ông ta cảm thấy lúc trước mình nên cho Vương Thanh nhiều không gian hơn một chút, như vậy, khoảng cách của hai người có lẽ sẽ gần gũi hơn nhiều.
- Cậu lập tức đến phòng tổ chức đi, lãnh đạo muốn tìm cậu nói chuyện!
Lỗ Bình nói:
- Đến đó rồi, cậu sẽ biết tất cả thôi!
Lỗ Bình ra vẻ thần bí, tiến đến bên Vương Thanh nói:
- Lão Vương, đây chính là bộ trưởng Đường đích thân gọi điện thoại, bảo tôi nhất định phải tự mình chuyển lời đến cậu…
Vương Thanh rất kinh ngạc, anh ta cố gắng muốn để bản thân giữ vững bình tĩnh, nhưng trong lòng làm thế nào cũng không bình tĩnh được.
Đường Chiêu Chiêu đích thân gọi điện thoại bảo mình đến phòng tổ chức? bản thân mình rõ ràng không cùng chí hướng với ông ta, ông ta sẽ đích thân gặp mình sao?
Anh ta trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, nói:
- Được, tôi sẽ đến phòng tổ chức ngay!
Lỗ Bình khích lệ vỗ vỗ vai của anh ta, thâm ý gật gật đầu, mới từ từ quay bước rời đi.
Vương Thanh tiến vào phòng làm việc của mình, buông cặp công văn, anh ta không vội đi, anh ta đang nghĩ chuyện này rốt cục là như thế nào.
Lúc này không phải là thời điểm điều chỉnh cán bộ, bảo mình đến phòng tổ chức làm gì?
Lại nói, Vương Thanh rất hiểu, bản thân không gây ra bất kỳ thành tích nào, muốn thăng quan nhưng chưa có hành động nào, làm sao có khả năng có bánh từ trên trời rơi xuống đầu mình?
Anh ta bình tĩnh suy nghĩ một lát, vẫn không nghĩ ra điểm mấu chốt, đưa tay nhìn đồng hồ, không thể chậm trễ nữa rồi, liền thu thập qua loa, chuẩn bị rời đi.
Anh ta bước chậm rãi ở hành lang, mới vừa đến cửa của văn phòng lớn chính phủ, đã nghe thấy bên trong có người thảo luận.
- Tôi nói với các anh, lần này đề bạt Vương chủ nhiệm nghe nói là phó bí thư huyện ủy Trần đích thân chỉ định, cái này khó lường rồi, Vương chủ nhiệm sau đâu tuyệt đối là nhân vật số một đấy!
Trong văn phòng giọng của Tiểu Vương rất lớn, âm thanh rất to.
- Làm sao anh biết? Vương chủ nhiệm không phải đã từng đắc tội với Đường Chiêu Chiêu sao? Lần trước nghe nói đề bạt chính là do Đường Chiêu Chiêu cản lại!
Có người đặt câu hỏi.
Tiểu Vương cười ha hả, nói:
- Các cậu không biết rồi, nghe nói hai ngày trước phó bí thư huyện ủy Trần chủ trì hội nghị, hung hăng phê phán phòng tổ chức và cục công an, lúc đó người của huyện ủy nói, bộ trưởng Đường và cục trưởng Âu Dương đi từ trong văn phòng phó bí thư Trần ra, mặt đỏ tía tai, chật vật không chịu nổi…
Vương Thanh dừng một chút, những lời này toàn bộ đều lọt vào tai anh ta, anh ta bỗng nghĩ đến phó bí thư Trần, chẳng phải là người trẻ tuổi từ trong huyện đến đó sao?
Vương Thanh và Trần Kinh căn bản cũng không quen biết, chỉ là vài lần công khai nhìn thấy từ đằng xa mấy lần thôi.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng anh ta lại mơ hồ, anh ta không hiểu vì sao phó bí thư Trần có thể đề cử mình, mình biết anh ta, nhưng anh ta không biết mình a!
Anh ta ho khan một tiếng thật mạnh.
Tiếng ho khan này của anh ta, khiến những tiếng bàn luận trong phòng dừng lại.
Anh ta chắp hai tay đi vào văn phòng, đầu vừa tiến vào trong, nghiêm túc nói:
- Làm việc cho tốt, đừng bàn luận viển vông, cẩn thận có người đột nhiên đến kiểm tra!
Vương Thanh nói xong lời này, liền dạo bước xuống lầu, mới chỉ đi đến bậc cầu thang, anh ta lại nghe thấy giọng của Tiểu Vương kia lớn tiếng nói rồi!
Anh ta chậm rãi lắc đầu, đang muốn cất bước xuống lầu.
Đằng sau có tiếng bước chân vội vàng vang lên, Tiểu Trương của tổ tổng hợp thở hổn hển chạy tới nói:
- Vương chủ nhiệm, Vương chủ nhiệm điện thoại, là Đàm bí thư gọi tới!
- Đàm bí thư? Đàm bí thư nào?
Vương Thanh còn chưa kịp phản ứng
- Đàm bí thư, trước kia…
Vương Thanh lập tức phản ứng lại, nói:
- Mau dẫn tôi đi!
Vương Thanh có chút kích động, ba bước biến thành hai bước đi thẳng đến văn phòng, lúc này Đàm Dương gọi điện thoại tới, khiến Vương Thanh có chút hiểu rõ ngọn nguồn rồi!
Trong bộ máy Đức Thủy, Vương Thanh khá phục Đàm Dương, tuy rằng anh ta không phải là người của Đàm Dương, nhưng bí thư Đàm làm việc thì thực sự là tuổi trẻ tài cao, nhất là có gan quyết đoán, điều này làm cho Vương Thanh rất khâm phục!
Quan hệ của anh ta và Đàm Dương, không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, mà còn có quan hệ bạn bè, nhưng không phải rất thân thiết.
Lúc trước Vương Thanh gây náo loạn ầm ĩ một trận, làm cho quan hệ xấu đi, việc này truyền đến huyện ủy, anh ta liền biến thành chuột chạy qua đường, cũng chỉ có Đàm Dương ra mặt nói giúp anh ta vài câu!
Có lẽ cũng bởi vì mấy câu nói kia, huyện ủy cuối cùng quyết định đem Vương Thanh điều tới văn phòng chính quyền.
Bằng không, Vương Thanh rất có khả năng vào cục làm phó cục trưởng dưỡng lão, nói ra, trong lòng Vương Thanh luôn cảm kích Đàm Dương .
Chỉ đáng tiếc Đàm Dương điều đi rồi, đối với Vương Thanh mà nói, toàn bộ Đức Thủy chỉ có duy nhất một người của anh ta rời đi rồi, tiền đồ của anh ta còn có hy vọng gì?
Anh ta bước nhanh đến văn phòng cầm điện thoại lên, giọng điệu có chút kích động, nói:
- Đàm bí thư…
- Ha ha
Trong điện thoại truyền đến giọng cười của Đàm Dương.
- Được lắm Vương Thanh, một cuộc điện thoại sao lại để tôi chờ cả nửa ngày a? anh nói thật đi, có phải là thái độ làm việc có vấn đề?
Vương Thanh nói:
- Sao có thể chứ, vừa rồi tôi chuẩn bị ra ngoài, anh gọi điện tới….
- Đi ra ngoài? Đi đâu thế?
Đàm Dương hỏi
Vương Thanh không giấu diếm nói:
- Đến phòng tổ chức, lãnh đạo phòng tổ chức muốn tìm tôi nói chuyện!
Đàm Dương cười ha hả, nói:
- Hả? hiệu suất cao thế? Xem ra sau khi tôi rời khỏi Đức Thủy, diện mạo của Đức Thủy thay đổi rất lớn a!
Nói vài câu đùa, giọng điệu cười của Đàm Dương dần dần thu lại, trở nên nghiêm túc, anh ta nói:
- Vương Thanh, anh là nhân tài, điểm này tôi vẫn luôn nhấn mạnh, khuyết điểm lớn nhất của anh chính là tính cách, tính cách quá mạnh mẽ, quá ta đây, đây có lẽ chính là nguyên nhân mà mấy năm nay không có thăng cấp.
- Thế nào? Làm việc ở đó rèn luyện vài năm cảm giác vẫn tốt chứ, tôi nghe nói anh thành thật nhiều hơn rồi, cả ngày triều cửu vãn ngũ, ngày tháng rất tiêu dao a!
Vương Thanh rất xấu hổ nói:
- Hổ thẹn a, Đàm bí thư, tôi khiến anh thất vọng rồi! tôi… tôi…
Vương Thanh nói hai từ “tôi” chữ sau còn chưa nói ra, hốc mắt đã ướt át rồi.
Mấy năm nay trôi qua tự nhiên, những ngày tháng yên định khiến anh ta gần như đem những hành động hấp tấp kia dần quên đi, mặc dù anh ta vẫn luôn nhắc nhở bản thân để cho tâm tình tốt hơn một chút, không quan tâm đến thắng thua, cho đến nay, anh ta mới biết đó đều là tự lừa dối bản thân mình.
Bây giờ đột nhiên nhớ tới bản thân của mấy năm trước, loại cảm giác mất mát, ủy khuất, cô đơn, đồng loạt xông lên đầu, khiến anh ta thật sự muốn khóc một trận thật to.
- Anh nghe rõ đây!, tôi đề cử anh với phó bí thư Trần, tôi có thể nói với anh, phó bí thư Trần có thể thu nhận anh, nhưng anh ta không giống bộ trưởng Đường, nếu như anh làm việc với phó bí thư Trần còn không tốt, còn làm ra chuyện mất đoàn kết, vậy thì tất cả mọi người đều không cứu được anh nữa đâu…
Lời nói của Đàm Dương phiêu đãng bên tai, anh ta nghe thì liên tục gật đầu, trong miệng chỉ là nói chuyện, kích động trong lòng khiến anh ta quên mất phải nói lời cảm ơn.
- Tốt lắm, tôi chỉ nói bao nhiêu đó thôi, anh tự mình giải quyết cho tốt, tôi tin rằng anh đã trải qua bao nhiêu việc rồi, chắc cũng học được cách xử lý vấn đề thế nào rồi!
Đàm Dương nói xong câu cuối cùng, ba~ một tiếng cúp điện thoại.
Vương Thanh nghe bên tai âm thanh “tít tít”, chậm rãi đem điện thoại treo lên.
Anh ta liên tục hít sâu ba lần, để bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại, mới đi đến trước gương, cẩn thận tỉ mỉ sửa sang lại trang phục và đầu tóc của mình, anh ta nói với chính mình, mình nhất định phải có trạng thái tốt nhất để có thể tiếp tục nói chuyện!
Khi Vương Thanh đến phòng tổ chức, ban tổ chức đã có người chờ dưới lầu từ trước, một thanh niên trắng trẻo, trẻ tuổi, vừa nhìn thấy Vương Thanh liền tươi cười nói:
- Là Vương chủ nhiệm phải không?
Vương Thanh gật gật đầu, thanh niên trẻ tuổi cười nói:
- Mời đi theo tôi, bộ trưởng đang chờ anh!
Lặng lẽ đi phía sau thanh niên trẻ tuổi, đi thẳng đến lầu ba phòng tổ chức, Đường Chiêu Chiêu đang đi đến cửa văn phòng bộ trưởng, Vương Thanh vội hỏi:
- Bộ trưởng Đường!
Đường Chiêu Chiêu nhìn anh ta một cái thật lâu, chậm rãi gật đầu, thần sắc có chút kiêu ngạo.
- Vào trong ngồi đi! Tiểu Phạm rót cho Vương chủ nhiệm một ly trà!
Đường Chiêu Chiêu thản nhiên nói.
Vương Thanh nhạy cảm phát hiện tâm tình của Đường Chiêu Chiêu không tốt lắm, sắc mặt có chút âm trầm, đôi mắt mệt mỏi khiến ông ta có chút tiều tụy.
Điều này làm cho Vương Thanh nghĩ đến những lời bàn luận của Tiểu Vương ở cửa phòng làm việc, xem ra tin đồn chẳng bao giờ là không có căn cứ, chuyện Tiểu Vương nói tám phần là bịa đặt, nếu không Đường Chiêu Chiêu làm sao có thể tìm mình để nói chuyện?
Vương Thanh có thể cảm nhận rõ sự chán ghét của Đường Chiêu Chiêu đối với mình.
Không biết tại sao, trong lòng Vương Thanh bỗng nhiên có một loại sảng khoái khó tả.
Đường Chiêu Chiêu mấy năm này ở ban tổ chức một tay che trời, đối với Vương Thanh là chèn ép quá đáng, khà khà, người này cũng có hôm nay a!
Nghĩ đến đây, Vương Thanh đối với con người Trần Kinh liền nảy sinh cảm giác hứng thú nồng hậu, anh ta rất muốn biết, phó bí thư Trần trẻ tuổi mới đến này, rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì mà có thể làm cho danh xưng lão hổ Đường Chiêu Chiêu cúi đầu nghe theo.