Quan Sách

Chương 362: Chương 362: Bị ám toán




Chân Củng ở chỗ Trần Kinh, có thể nói là đụng phải một cái đầu tóc đầy bụi. Trần Kinh lợi hại đã quyết định, Chân Củng không thể hiện thái độ gì được, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Khả năng bới móc của Trần Kinh thật cao, rất biết đụng chạm người khác.

Rõ ràng là uống trà, rõ ràng là nói trà, nhưng Chân Củng nghe ra là nói mình, lúc anh ta ngồi cùng Trần Kinh thì không cảm thấy điểm này, đợi sau khi quay về mới cẩn thận suy ngẫm từng lời Trần Kinh nói, cảm nhận sâu xa hơn.

Anh ta đột nhiên cảm giác được, có lẽ Trần Kinh sớm đã sắp xếp một cái lồng, Trần Kinh bảo người kiểm tra cục giáo dục, nói không chừng trong tay đã có bằng chứng của vài vị lãnh đạo trong cục, hắn giữ tất cả trong tay, lại bảo người khác đi thăm dò, đây rõ ràng là muốn tạo uy tín, muốn châm biếm người khác.

Nghĩ đến đây, Chân Củng không ngồi yên nữa, gọi điện thoại trực tiếp cho Thành Sâm phòng Đốc tra.

Thành Sâm vừa tới anh ta liền vồ vập hỏi:

- Thành Sâm, tình hình điều tra bên cục giáo dục thật sự không có vấn đề gì sao? Tôi nói cho anh biết, anh nên để tâm vào vấn đề này một chút, nếu xảy ra chuyện không may, không ai cứu được anh đâu.

Thành Sâm vừa nghe giọng nói có phần nghiêm trọng của Chân Củng, sắc mặt cũng biến đổi, anh ta vội vàng lại gần hỏi:

- Lão đại, đã xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt Chân Củng nghiêm túc, nói:

- Thành Sâm, lần này anh điều tra không phải là cưỡi ngựa xem hoa đấy chứ.

Thành Sâm giật mình nói:

- Chắc chắn là không. Phòng đốc tra chúng tôi sao có thể phạm sai lầm này? Đối với yêu cầu của lãnh đạo cấp trên, chúng tôi kiên quyết chấp hành, công tác điều tra lần này, chúng tôi làm rất cẩn thận, có thể nói điều tra tất cả các mặt, thật sự không xảy ra vấn đề gì.

- Là không điều tra ra vấn đề gì, hay là không có vấn đề.

Chân Củng lạnh lùng nhìn Thành Sâm, anh ta chỉ vào cửa nói:

- Nếu thật là không có vấn đề, tự anh tới chỗ Trần Kinh báo cáo, nếu có vấn đề thì anh chịu trách nhiệm.

- Cái này…

Thành Sâm sắc mặt lộ ra vẻ do dự, hạ giọng nói:

- Chủ nhiệm Chân, có chuyện gì thế? Phó bí thư Trần chọc ngoáy gì anh à? Nói thật thì mỗi hệ thống mỗi đơn vị đương nhiên không thể không có vấn đề gì, có những việc, phòng đốc tra chúng tôi cũng không điều tra rõ được, thật phiền phức.

Các đơn vị bên dưới không có sức sống, không có sinh khí, kết quả lãnh đạo lại trách phương thức làm việc của chúng ta không linh hoạt.

Chân Củng sắc mặt nghiêm túc nói:

- ồ, tôi hiểu rồi, anh nói lời này đã chứng tỏ bên trong có vấn đề…

Thành Sâm liên tục xua tay nói:

- Cũng không thể nói như vậy, cũng không thể nói như vậy…

Thành Sâm lại biện giải, di động chợt vang lên, anh ta lấy điện thoại ra, nhình dãy số đang định tắt Chân Củng liền nói:

- Anh nghe điện trước đi.

Thành Sâm một tay cầm điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói của Vương Cách Tuyển của tổ đôn đốc cục giáo dục:

- Chủ nhiệm Thành, không hay rồi, có việc tôi phải báo anh.

Thành Sâm rùng mình nói:

- Chuyện gì, anh nói đi.

- Chắc xảy ra chuyện không hay rồi, huyện chúng ta có một giáo viên trường dân lập mất tích, cô ta biết rất nhiều tình hình trong cục, còn nữa, hình như trong huyện…Bí thư Trần từng tới tìm cô ấy…

Vương Cách Tuyển lắp bắp bên đầu dây bên kia.

- Cái gì?

Thành Sâm đứng dậy, không để ý đây là văn phòng của Chân Củng, lớn tiếng nói:

- Anh kể lại tỉ mỉ xem, rút cục chuyện là như nào.

Vương Cách Tuyển vội vàng lấy lại bình tĩnh, kể lại toàn bộ sự việc.

Hóa ra mấy ngày này tâm thần Vương Cách Tuyển vẫn không yên, nghi thần nghi quỷ, tận tới khi tổ điều tra Huyện ủy rời khỏi mới nhẹ nhõm chút.

Hôm đó anh ta đang đi tham dự đám cưới người bạn, trong bữa tiệc, mọi người uống rượu, nói chuyện phiếm, vô tình nói tới chuyện chính trị.

Lúc ấy có rất nhiều người làm về mảng chính trị, có mấy người trẻ tuổi liền càu nhàu, nói mình không quan hệ, không bối cảnh, khó lăn lộn trên chính đàn. Nói tới nói lui, không biết ai liền nhắc tới Trần Kinh, có người nói, Trần Kinh lúc đầu không có quan hệ, không có bối cảnh, sao người ta vẫn lăn lộn thành tài?

Vừa nói đến Trần Kinh, máy hát liền mở, đúng lúc mọi người đang khoe khoang, say sưa, bỗng nhiên có người chỉ vào TV nói:

- Anh xe, đây chẳng phải Trần Kinh sao? haha, Uỷ viên thường vụ huyện ủy, Phó bí thư Huyện ủy, người ta đi quan sát tình hình dân chúng.

Vương Cách Tuyển theo bản năng ngẩng đầu, vừa nhìn thấy là đài truyền hình huyện, bình thường anh ta không xem đài truyền hình này mấy, tùy ý lướt qua, ánh mắt như bị nam châm hút, dừng lại ở hình ảnh trên TV, không nhúc nhích nổi.

Trong đầu anh ta nhất thời không nghĩ được gì, đợi chừng hơn mười giây, anh ta bống nhiên nghĩ ra, anh ta từng gặp Trần Kinh, chính là ngày ở phố dành riêng cho người đi bộ.

Vừa nghĩ tới đây anh ta đã tỉnh rượu hơn nửa, cũng không ngồi yên nữa, vội vàng cáo biệt trở về.

Dọc con đường đi trong lòng anh ta nghĩ ngợi mông lung.

Anh ta nghĩ, Lỗ Tiểu Yến mất tích, mà trước khi Lỗ Tiểu Yến mất tích một ngày, cô không ngờ ở cùng Phó bí thư Huyện ủy Trần.

Không cần nghĩ nhiều, Vương Cách Tuyển đã có thể đoán ra chuyện này như nào.

Lỗ Tiểu Yến biết bao nhiêu việc, đã trải qua bao nhiêu việc, trong lòng Vương Cách Tuyển rất rõ. Mà trong nội bộ cục giáo dục, có bao nhiêu vấn đề, tồn tại vấn đề nghiêm trọng như nào, anh ta cũng rất rõ. Chính vì rõ những điều này, theo bản năng anh ta nghĩ tới sẽ có chuyện không hay.

Làm người phụ trách tổ đốc tra, quan hệ của anh ta và Thành Sâm không bình thường, anh ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy sự việc có thể không ổn liền gọi điện báo cáo với Thành Sâm.

Thành Sâm nghe Vương Cách Tuyển kể lại tất cả tiền căn hậu quả, anh ta cảm thấy trên lưng có một luồng gió mát luồn qua, nhất thời suýt nữa rối loạn tâm thần.

- Chủ nhiệm Thành, chuyện này rút cục nên xử lý như nào? Chúng ta mất bò mới lo làm chuồng, nên bắt tay từ đâu?

Thành Sâm bị lời nói của Vương Cách Tuyển làm chấn động, anh ta vội hỏi:

- Lão Vương, ngàn vạn lần không được hành động thiếu suy nghĩ, đừng làm gì vội, thậm chí quên chuyện này đi. Nhất định phải ghi nhớ điểm này, hết thảy để tôi xử lý, anh yên tâm, có tôi anh sẽ luôn an toàn.

Thành Sâm hứa hẹn với Vương Cách Tuyển, sau đó dập máy.

Điện thoại vừa ngắt, cả người anh ta cảm thấy mệt lả, hung hăng mắng:

- Khốn kiếp.

Ngẩng đầu đã thấy Chân Củng chớp mắt nhìn mình, từ trong ánh mắt của Chân Củng có thể cảm nhận được sự nghiêm khắc vô cùng.

Thành Sâm hít sâu một hơi nói:

- Chủ nhiệm, chắc sẽ phiền phức, Trần Kinh hình như có một cái lồng, chỉ đợi chúng ta chui vào.

Đồng tử của Chân Củng thu lại, lời nói của Thành Sâm đã xác nhận phán đoán của anh ta, anh ta nói:

- Vừa rồi ai gọi điện ?

- Vương Cách Tuyển cục giáo dục, là người tôi luôn chiếu cố. Anh ta nói có một người quan trọng mất tích, đoán chừng là Trần Kinh đưa đi, người này liên quan tới vấn đề của Vương Cách Tuyển nhiều nhất. Hơn nữa Vương Văn Bân sinh ra một đứa con quá vô dụng, mồm mép ở bên ngoài quá kém…

Thành Sâm nói.

- Sao anh ta biết Trần Kinh mang đi? Anh ta quen với Trần Kinh?

Chân Củng nói.

Thành Sâm thở dài nói:

- Chủ nhiệm Chân, hẳn anh cũng biết, không khí của chiến tuyến giáo dục mấy năm nay thực sự càng ngày càng kém, tới lúc nên chỉnh đốn rồi. Phó bí thư Trần nắm được cơ hội tốt, ra tay vào lúc này, đi đầu chỉ huy chiến tuyến, thời cơ thật tốt.

- Anh có ý gì?

Chân Củng nhíu mày hỏi.

- Việc đã đến nước này, chúng ta không thể do dự nữa, nhân cơn gió này, áp dụng hành động lớn một lần, thật sự điều tra nghiêm vấn đề của hệ thống giáo dục.

Thành Sâm lớn tiếng nói.

Anh ta là người quyết đoán, đến lúc này, anh ta đã hiểu rõ thủ đoạn của Trần Kinh, anh ta cảm thấy nên lập tức xuống thang, khiến chuyện này chuyển biến 180 độ.

Chân Củng thản nhiên cười, không nói câu nào, trên tay xoay cái bút.

Thành Sâm không kìm nổi nói:

- Chủ nhiệm Chân, ý anh là gì?

Chân Củng nói:

- Lão Thành, anh luôn cho rằng mình là người thông minh nhất, có đôi khi, chúng ta làm việc bị động, cũng đừng tự cho là mình thông minh nữa. Giả dụ như chuyện này, chúng ta vì sao bị động? Nói ngàn nói vạn cũng là chúng ta không nghiêm túc làm, không quán triệt ý của Phó bí thư Trần.

Nếu chúng ta sớm thực hiện nhiêm túc sao có thể không tra ra vấn đề gì ?

Giờ thì hay rồi, đợi Phó bí thư Trần nắm chắc rồi, chúng ta mới có thái độ nghiêm túc, anh cảm thấy như vậy là xong à?

Thành Sâm rùng mình nói:

- Vậy phải làm sao? chẳng lẽ chúng ta không làm gì?

Chân Củng thở dài, nói:

- Không làm gì, chắc chắn là không ổn. Các anh làm gì làm như nào làm tới mức nào, phải báo cáo thật. Anh nói muốn thực hiện điều tra toàn bộ, anh cho rằng Phó bí thư Trần nhất định sẽ đồng ý hành động như vậy?

Nếu hắn đồng ý như vậy, hắn lại trì hoãn không hành động, đợi anh hành động sao?

Thành Sâm ngây ra, bị Chân Củng làm cho có chút mơ hồ. Anh ta ngơ ra nhìn Chân Củng, không biết Chân Củng bảo mình làm những việc này là có thâm ý gì.

Chân Củng nhìn ra nghi hoặc của anh ta nói:

- Ý tứ của lãnh đạo, chúng ta phải dụng tâm lĩnh hội. Nhưng bất cứ lúc nào chúng ta cũng không được tự cho rằng bản thân nhất định sẽ lĩnh hội thấu đáo ý độ của lãnh đạo. Có nhiều khi chúng ta phải báo cáo, nghe chỉ thị và yêu cầu của lãnh đạo.

Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể quán triệt được ý chí của lãnh đạo, mới có thể làm tốt công tác lãnh đạo dặn dò.

- Tôi hiểu rồi.

Thành Sâm cất cao giọng nói, trong đầu anh ta thực ra vẫn mơ hồ không rõ, nhưng Chân Củng nói như vậy là muốn Thành Sâm báo cáo tình hình với Trần Kinh, tất cả đều nghe theo lời Trần Kinh chỉ huy.

Yêu cầu này của Chân Củng, Thành Sâm chỉ có thể làm theo.

- Như vậy là đúng, chuyện này anh phải nắm chắc, ngay lập tức báo cáo với Phó bí thư Trần, báo cáo tỉ mỉ, nhất định phải thấu triệt.

Chân Củng nói.

Thành Sâm đứng dậy gật gật đầu xoay người rời đi.

Chân Củng vẫn nhìn theo bóng dáng Thành Sâm, anh ta vẫn kinh ngạc không nói gì. Qua thật lâu anh ta mới ngồi lên ghế, không kìm nổi trách bản thân sơ xuất. Nếu không phải sơ xuất sao lại bị động như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.