Quan Sách

Chương 645: Chương 645: Bí thư Trần nổi giận.




Trần Kinh là người có kinh nghiệm làm lãnh đạo nhiều năm, rất hiểu đạo mưu quyên và tính người.

Hắn biết rõ, làm lãnh đạo, uy tín thường được tích lũy qua những chuyện rất nhỏ nhặt.

Mặc dù nói điều kiện tiên quyết để có uy tín lãnh đạo là có thể quán triệt ý chí, có thể đứng thẳng lưng trong bộ máy. Nhưng cũng không phải những lãnh đạo có thể quán triệt ý chí là nhất định có được uy tín, cái quan hệ này tương đối tinh tế.

Hôm nay trong Hội nghị thường vụ Trần Kinh chỉ ra chuyện La Yến và Đồng Tiểu Ly không tuân thủ giờ giấc, là Bí thư mà nói, hắn phê bình như vậy không có gì đáng trách.

Một chuyện nhỏ có thể thể hiện cá tính và tính cách một người.

Trần Kinh muốn truyền đạt thông tin hắn là một lãnh đạo rất nghiêm khắc, mặc kệ mọi người có suy nghĩ gì, cũng không thể thay đổi được điểm này của người làm Bí thư như hắn, ở Lân Giác hắn là người đứng đầu bộ máy, đây chính là ưu thế lớn của hắn.

Trần Kinh chủ trì Hội nghị thường vụ rất quen thuộc, biểu hiện vô cùng chu đáo.

Hai vấn đề thảo luận quan trọng trong hội nghị, một là vấn đề muốn làm Khu kinh tế mới ở thị trấn Bạch Thạch, Trần Kinh để cho mọi người lên tiếng, cuối cùng ý kiến hai bên không thống nhất, dẫn đến tranh luận, Lý Quốc Vĩ liền yêu cầu các Ủy viên thường vụ đưa tay biểu quyết, sau biểu quyết số người phản đối nhiều hơn, vấn đề Khu kinh tế mới Bạch Thạch coi như có được tiếng nói chung.

Trần Kinh rất rõ lối suy nghĩ của Lý Quốc Vĩ.

Người đề xuất làm Khu kinh tế mới ở Bạch Thạch đầu tiên là Lý Quốc Vĩ, nhưng hiện nay gã không muốn để Khu kinh tế mới này lên ngựa.

Nói đến nguyên nhân thì có hai điểm, điểm thứ nhất lúc trước Lý Quốc Vĩ muốn làm khu kinh tế mới ở Bạch Thạch đã tạo chấn động lớn ở Hải Sơn, rất nhiều nhân sĩ bảo vệ môi trường, nhiều chuyên gia văn hóa vô cùng tức giận, năng lực hoạt động xã hội của đám ngươi này rất mạnh, đã cổ động được nhiều công ty truyền thông đưa tin về chuyện này. Khiến Lân Giác rất bị động.

Lý Quốc Vĩ là người đề xuất làm Khu kinh tế mới, vì chuyện này mà nhiều lần bị người ta tạt nước bẩn.

Nguyên nhân quan trọng là bộ máy đương nhiệm của thị trấn Bạch Thạch, Lý Quốc Vĩ không nắm được trong tay, không chịu nghe theo lời gã.

Hiện nay Hoàng Hoành Viễn là người nắm quyền ở Thành ủy, ông ta luôn đẩy mạnh chế độ miễn nhiệm và đề bạt cán bộ dựa theo thanh tích phát triển kinh tế, hiện nay tất thảy đều lấy phát triển và xây dựng kinh tế làm trọng tâm, đây gọi là lấy chiến tích kinh tê làm phương hướng, trên thực tế phát triển kinh tế là một chỉ thị rất lớn.

Lý Quốc Vĩ muốn đàn áp được thị trấn Bạch Thạch thì phải bắt tay từ phương diện này, không để thị trấn Bạch Thạch làm Khu kinh tế mới. Không chỉ gỡ được ái bô chất thải trên đầu gã, mà còn có thể khiến bộ máy thị trấn Bạch Thạch không làm ra được thành tích gì.

Vấn đề thứ nhất được giải quyết thông qua biểu quyết, lập tức đến vấn đề quyết định chọn Chủ tịch thị trấn cho thị trấn Hoàng Công Miếu.

Vấn đề này tồn tại tranh cãi lớn, cuối cùng sau khi mọi người thay nhau lên tiếng, ý kiến được chia làm hai phe, Lý Quốc Vĩ lại một lần nữa đề xuất biểu quyết.

Trần Kinh nâng chén trà trước mặt nhấp một ngụm, chép miệng chậc lưỡi nói:

- Liên quan đến vấn đề nhân sự thi không thể so sánh với các vấn đề khác được, dung người có tốt hay không, đối với sự phát triển của một khu vực có ý nghĩa rất lớn. cho nên chuyện ủng hộ dùng người nào, chúng ta cần phải cực kỳ cẩn trọng.

Trần Kinh dừng một chút, nói:

- Tất cả mọi người đều biết. Hội nghị thường vụ có công năng rất lớn, nhưng quyết sách của Hội nghị thường vụ có chính xác hay không? Vấn đề này e là không ai dám nói!

Trần Kinh nói đến đây, mọi người đều quăng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

Nói thật, Hội nghị thường vụ hôm nay mọi người đều cảm thấy có chút bất ngờ.

Vì theo họ, dù Trần Kinh là Bí thư. Nhưng hắn mới đến, còn lạ nước lạ cái, hắn cũng sẽ không thể làm được gì.

Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều cảm thấy, từ đầu đến cuối Hội nghị thường vụ hôm nay, tiết tấu của hội nghị đều nằm trong tay Trần Kinh, biểu hiện của Trần Kinh vô cùng chu đáo. Rất quen thuộc tình hình của Lân Giác. Những đề tài thảo luận hắn đều đưa ra những nhận xét mang tính tổng kết, chỉ thẳng vao trọng tâm của vấn đề.

Không thể không nói, Trần Kinh là lãnh đạo rất có trình độ.

Hiện tại vào lúc này, Trần Kinh bỗng cắt ngang lời của Lý Quốc Vĩ, nói về vấn đề quyết sách của Hội nghị thường vụ, đây là có ý gì?

Trần Kinh không để ý đến ánh mắt của mọi người, hắn gõ nhẹ tay lên bàn chân thành nói:

- Tôi luôn có chủ trương, Đảng ủy và Ủy ban nhân dân quận chúng ta làm việc phải nghĩ thật nhiều cách, phải thật động não, đừng có vấn đề nào không giải quyết được thì sau này mọi người mới có thể dựa vào Hội nghị thường vụ.

Nếu Hội nghị thường vụ có thể giải quyết được tất cả các vấn đề thì hiện nay chúng ta có thể ngày nào cũng họp rồi!

Câu này của Trần Kinh có chút tức giận, giọng điệu không mấy thân thiện, sắc mặt Lý Quốc Vĩ có chút khó coi.

Phó chủ tịch thường trực quận Lưu Nhiễu Đường chen vào một câu:

- Vậy ý của Bí thư là, Chủ tịch thị trấn Hoàng Công Miếu chúng ta…

Trần Kinh nhẹ nhàng cười, nói:

- Về vấn đề này, nếu đã có nhiều ý kiến khác nhau, vậy thì phải khảo sát trên diện rộng, trưng cầu ý kiến, tôi thấy thế này, Ban tổ chức cán bộ lại công tuyển một lần nữa. Trưởng ban La sẽ lựa chọn cho chúng ta một phương án công tuyển trước, phải công bằng, công khai, công chính!

Quyết sách của chúng ta có rất nhiều phương pháp phương thức, ngoại trừ Đảng ủy và Ủy ban nhân dân quận, còn có Mặt trận tổ quốc, còn có nhân dân, khi gặp phải những ý kiến khác nhau, cái chúng ta cần không phải là tập trung, mà là phải gia tăng dân chủ, thử biện pháp tốt hơn để giải quyết vấn đề.

Khương Vĩ lấy kính xuống, sắc mặt có chút khó coi.

Hôm nay có hai vấn đề, y và Lý Quốc Vĩ mỗi người chiếm cứ một phương, Lý Quốc Vĩ thắng trận đầu, trận sau đáng lẽ đến phiên y.

Lý Quốc Vĩ đề bạt Đỗ Thanh Thủy, vấn đề của người này bên Viện kiểm sát đã lập án điều tra, trong thơi điểm này, anh ta không thể có cơ hội được đề bạt.

Hôm nay dù Lý Quốc Vĩ kiên trì cỡ nào, gã cũng không thể thành công được.

Nhưng giờ Trần Kinh lại nhảy vào không chịu cho biểu quyết, nói phải công tuyển, đã phá vỡ hết kế hoạch lần này của y.

Y nuốt nước bọt nói:

- Bí thư, thao tác công tuyển quá phức tạp, Ban tổ chức cán bộ chúng ta lại không có kinh nghiệm, hơn nữa đang là thời điểm quan trọng, cán bộ thường xuyên điều động, trọng trách của Ban tổ chức cán bộ quá nặng, lúc này mà công tuyển thì….

Sắc mặt Trần Kinh sầm lại, nói:

- Không công tuyển được à? Ban tổ chức cán bộ không đủ năng lực à?

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm La Yến, nói:

- Trưởng ban La, cô bày tỏ thái độ đi, làm được hay không?

Giọng điệu Trần Kinh rất nghiêm khắc, nói:

- Hiện nay từ trung ương đến tỉnh ủy, từ trên xuống dưới đều đề xướng cải cách chế độ cán bộ, Lĩnh Nam chúng ta là đại khu của nước cộng hòa, cũng là địa khu có quan hệ mật thiết với trung ương nhất, trung ương và tỉnh ủy có quyết tâm làm chuyện này, đến phiên chúng ta, chúng ta lại không làm được sao?

Trần Kinh bỗng nhiên nổi giận khiến cả phòng họp rơi vào yên tĩnh.

La Yến Trưởng ban tổ chức cán bộ hơn ba mươi tuổi, vóc dáng rất cao, dáng người yểu điệu, là mỹ nhân trong chính đàn.

Lúc này mặt cô đỏ bừng, kinh ngạc không nói nên lời.

Hôm nay bắt đầu họp Trần Kinh phê bình cô, trong lòng cô đã ám ảnh, giờ Trần Kinh lại bức hỏi cô, làm cho cô cảm thấy không chịu được.

Hạ quyết tâm thật lớn, cô nói:

- Bí thư, thái độ của chúng tôi là chúng tôi sẽ hoàn thành tốt công tuyển lần này, không phụ sự tín nhiệm của lãnh đạo!

Trần Kinh chậm rãi gật đầu, nói:

- Như vậy là đúng! Tôi nói tại sao chuyện người khác có thể làm mà Lĩnh Nam chúng ta lại không làm được chứ. Trưởng ban La, thái độ này của cô, tôi hy vọng cô nói được làm được, đừng để lão Khương coi thường cô!

Cả hội trường im lặng, Trần Kinh ra tay quá nhanh, quá đột ngột, đến khi mọi người kịp phản ứng, chuyện này đã định rồi, không thu lại được rồi.

Nhưng ngẫm nghĩ lại, đề nghị của Trần Kinh cũng không dễ gi phản bác, việc sử dụng cán bộ có ý kiến khác nhau, Trần Kinh đề nghị phải nghe thêm ý kiến các giới trong xã hội, điều tra nghiên cứu thêm, cái này có vấn đề gì chứ?

Không ai có lý do gì để phản đối hắn, cho dù sắc mặt Khương Vĩ khó coi nhưng cũng không phản đối được hắn.

Còn về phần Lý Quốc Vĩ, sắc mặt của gã có chút thoải mái, nếu Trần Kinh không đề cập đến chuyện công tuyển, chuyện này gã đã định buông tay rồi. Nhưng giờ vị trí Bí thư Đảng ủy thị trấn Hoàng Công Miếu công tuyển, gã vẫn còn cơ hội, ngọn lửa lòng của gã vừa tắt giờ lại rừng rực cháy rồi.

Sau khi hội nghị kết thúc, mọi người túm năm tụm ba ra khỏi phòng họp, không khí có chút cổ quái.

Trần Kinh rất tự nhiên bước đi cùng La Yến, hắn hỏi thăm tình hình công tác của Ban tổ chức cán bộ, sau đó còn đánh tiếng với cô, nếu lần này cô thực sự làm tốt công tác công tuyển, có thể tạo được ảnh hưởng…

Nhìn theo bóng Trần Kinh và La Yến biến mất, Lý Quốc Vĩ mới cùng Lưu Nhiễu Đường mấy người thong thả bước theo phía sau, đúng lúc này, Khương Vĩ cũng từ sau bước đến.

Lý Quốc Vĩ khẽ mỉm cười, gọi:

- Lão Khương…

Khương Vĩ dừng bước, Lý Quốc Vĩ chậm rãi bước đến phía trước nói:

- Sao vậy? Khí sắc xấu thế? Buổi tối đừng làm việc khuya quá, sức khỏe là vốn cách mạng, phải quý trọng sức khỏe chứ?

Khương Vĩ nhẹ nhàng hừ một tiếng, không nói gì, quay đầu bỏ đi.

Nụ cười của Lý Quốc Vĩ tan dần, Hội nghị thường vụ hôm nay khiến gã vô cung chấn động, tuy là Hội nghị thường vụ đầu tiên, nhưng gã có thể cảm nhận được khí thế của Trần Kinh.

Vì Trần Kinh đến, một thời gian trước tâm trạng Lý Quốc Vĩ rất sợ hãi.

Vì chuyện này gã đã đến thỉnh giáo một vị lãnh đạo thành phố thân với gã, vị lãnh đạo này cho gã bốn chữ “kính nhi viễn chi”.

Bốn chữ này nội hàm quá phong lý, Lý Quốc Vĩ khó lĩnh ngộ triệt để.

Nhưng trong lòng Lý Quốc Vĩ, gã có một nguyên tắc, đó là bản thân bị Trịnh Diệc Nhiên chèn ép nhiều năm rồi, giờ không dễ gì có được ngày để ngóc đầu lên, gã sẽ không dễ dàng để quyền lợi của mình bị mất đi.

Làm quan là vì cái gì? Không phải vì chút quyền lợi trong tay sao? Trần Kinh lai lịch thần bí, cho dù hắn có ông trời đứng đằng sau đi nữa thì Lý Quốc Vĩ cũng sẽ không chịu bó tay chịu trói.

Vừa lúc này, Lưu Kiến người cuối cùng trong phòng họp bước ra, mắt Lý Quốc Vĩ lập tức sáng lên, vẻ tươi cười lại xuất hiện trên mặt…

Vấn đề sử dụng Lưu Kiện luôn khiến cho người ta đau đầu, Lý Quốc Vĩ cũng chưa hạ được quyết tâm.

Hiện nay xem ra, nên để người này phát huy chút tác dụng rồi…

Khi Trần Kinh về lại phòng làm việc, Lưu Khúc Phong sớm đã đứng chờ ở cửa rồi, trên mặt anh nở nụ cươi rất vui vẻ.

Lòng dạ anh ta không hề sâu xa, anh ta cười rất chân thành, rất thành thật, Hội nghị thường vụ hôm nay khiến anh ta rất đã ghiền, hoàn toàn khác so với tưởng tượng của anh ta, biểu hiện của Trần Kinh hoàn toàn giống với khí thế của Bí thư một phương, điều này khiến anh ta cảm thấy rất vui sướng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.