Quan Sách

Chương 66: Chương 66: Bóng đêm! Đàn bà!






Đã say thật rồi, một mình Trần Kinh đứng trên bờ đê sông Lễ Hà, gió sông mùa hè thật mát mẻ khiến đầu tóc hắn rối bời.

Hôm nay Trần Kinh đã báo cáo về việc cải cách của lâm trường Hồng Thổ Pha, tất cả điều này đều là bất đắc dĩ, nhiệm vụ cải cách của lâm trường Hồng Thổ Pha rất nặng nề, rất nhiều hệ lụy, nhất là tiếng tăm của Trần Kinh vẫn chưa đủ, cho dù là cấp dưới như xã thị trấn hay các đơn vị cấp trên, cũng không có ai ủng hộ hắn.

Lâm Trung Tắc đưa Trần Kinh đến vị trí này chính là việc bất đắc dĩ, chính là muốn Trần Kinh làm trò cười cho thiên hạ, khiến Trần Kinh ngã sóng soài.

Tính bướng bỉnh đã ngấm vào người của Trần Kinh, Lâm Trung Tắc muốn hắn ngã nhoài ra thì hắn sẽ hành động bất ngờ, chỉnh đốn lại khiến mọi người khó sống. Trần Kinh và Lâm Trung Tắc đã hiểu rõ nhau, chính là một mồi nhử, Lâm Trung Tắc sơ ý làm hỏng việc lớn, cho rằng Trần Kinh thật sự đã hết cách, trước tiên hắn muốn trao đổi tình hình này với Liêu Vĩ và Phương Minh.

Sau đó chính là một bộ quân bài Domino, từng tầng ngã xuống, cuối cùng thì khiến cho công nhân lâm trường gây rối.

Công nhân lâm trường tại sao sẽ gây rối? Thật sự không chỉ là yếu tố về tin tức xấu, trong đó nhất định là có người châm ngòi, Mã Văn Hoa đóng vai rất quan trọng, Mã Văn Hoa mãi mãi cũng không nghĩ đến, kế “một mũi tên trúng hai con nhạn” của y hoàn toàn là một khâu quan trọng trong kế hoạch của Trần Kinh.

Việc công nhân lâm trường gây rối là điều mà Trần Kinh sớm đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, hắn nắm chặt chuyện này không buông, nhanh chóng có thể tìm ra nguyên nhân, có thể giăng lưới bắt gọn những kẻ móc nối với nhau.

Trần Kinh tiết lộ tất cả việc đổ lỗi trách nhiệm của chuyện gây rối ở lâm trường, hắn có thể nhân cơ hội bóc trần nhiệm vụ của mình, đồng thời khiến cho Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Phòng nông nghiệp không thể hạ đài, phản công cướp lại từ Phương Minh Và Liêu Vĩ, sau đó khiến cho Lâm Trung Tắc tự chuốc lấy tai họa.

Trần Kinh đã làm đến bước này, hắn quay đầu lại thì có thể thả Phương Minh và Liêu Vĩ một con con đường sống, bởi vì việc hắn để tay sau lưng lại có thể quy kết chuyện công nhân lâm trường gây rối là vì nguyên nhân khác, vậy nguyên nhân đó là gì? Nguyên nhân cơ bản của chuyện này là có người châm ngòi ly gián, người này chính là Mã Văn Hoa.

Chiêu thức này của Trần Kinh có thể đưa Mã Văn Hoa vào đường cùng, đồng thời có thể làm dịu đi mối quan hệ giữa Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Phòng Nông nghiệp.

Phương Minh và Liêu Vĩ sợ bóng sợ gió, cuối cùng lập công chuộc tội, trải qua một phen gây sức ép, sau này cho dù họ mượn gan hùm, họ cũng không dám thể hiện thái độ bằng mặt không bằng lòng đối với Trần Kinh nữa.

Cho đến bây giờ, mánh khóe của Trần Kinh đều rất thành công, nhưng việc trổ hết tài năng như thế này không phải là ý định ban đầu của Trần Kinh. Trong lúc nổi giận tại buổi họp báo cáo lên Huyện ủy, phong cách rất tốt, nhưng cuối cùng đã đắc tội, điều quan trọng hơn là để lại ấn tượng không tốt trong mắt lãnh đạo.

Một cán bộ tốt là khi làm việc không được tạo ra âm thanh, giống như việc Trần Kinh cần mượn chuyện cuộc họp báo cáo của Huyện ủy để làm loạn, từ đó đạt được mục tiêu và thủ đoạn của mình, điều này chứng tỏ năng lực của Trần Kinh vẫn chưa đủ, trên thực tế, hoàn toàn là như vậy, đối với Trần Kinh mà nói thì lãnh đạo việc cải cách của lâm trường Hồng Thổ Pha thực sự là một thử thách vô cùng lớn!

Châm một điếu thuốc, Trần Kinh cẩn thận nếm thử, trước mặt hắn là tiếng róc rách của sông Lễ Hà, buổi tối không nhìn thấy nước sông Lễ Hà, chỉ có thể nghe được âm thanh trầm bổng của tiếng nước chảy mà thôi.

Trần Kinh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại tận hưởng giây phút yên tĩnh này, nguyên ngày hôm nay, Trần Kinh đã hao tổn nhiều sức lực, nói không quá chứ hôm nay là ngày mà Trần Kinh đã ra sức chém giết. Từ hoàn cảnh bốn bề khốn đốn, hắn một mình một ngựa chém giết, thật sự không dễ dàng gì, đủ để khiến Trần Kinh cảm thấy mình vô cùng hốc hác!

Thắng rồi!

Nhưng Trần Kinh không có chiến thắng và cũng không vui sướng khôn xiết, trách nhiệm cải cách của lâm trường Hồng Thổ Pha hết sức nặng nề, hôm nay chỉ là bước đi đầu tiên, sau này còn bao nhiêu khó khăn nữa đây?

Việc Trần Kinh chịu trách nhiệm chuyện cải cách ở lâm trường Hồng Thổ Pha giống như châu chấu đá xe, nhưng nếu đã tạo ra tình thế như vậy thì Trần Kinh cũng là người rất kiên cường, hắn âm thầm quyết định, cho dù thế nào thì hắn cũng phải làm cho thật tốt vấn đề cải cách ở lâm trường Hồng Thổ Pha.

Không chỉ hoàn thành nhiệm vụ này mà còn phải chơi thật đẹp, phải khiến mọi người hài lòng!

Một mùi thơm nhẹ nhàng bay tới, vừa ngửi thấy thì cả người Trần Kinh đều chấn động, hắn bỗng quay đầu lại.

Phía sau hắn không xa, Kim Lộ xinh đẹp đang đứng, cô khoác lên mình chiếc váy dài màu tím, mang đôi giày xăng-̣đan cao gót, trong bóng đêm, không nhìn rõ da chân của cô, nhưng có thể thấy rõ ngón chân óng ánh của cô lóe lên từng hồi, thật là mê người.

Ánh đèn làm nổi bật khuôn mặt của cô, gò má xinh đẹp, trắng nõn nà, đôi môi đỏ thẫm, đường cong môi rõ ràng, có chút ươn ướt nơi cánh môi, càng hấp dẫn người khác.

Gió sông thổi nhẹ, mái tóc bị gió cuốn đi càng tôn lên dáng người xinh đẹp của cô, ánh đèn dầu yếu ớt, bóng đêm mờ mịt, người đẹp như ngọc, đêm nay Kim Lộ thật đẹp!

- Này! Trời tối đen như mực vậy mà cũng có hứng thú à?

Kim Lộ hé đôi môi anh đào, lộ ra hàm răng trắng tinh, cô bước đến gần, Trần Kinh bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn!

- Sao vậy? Tôi làm phiền anh à?

Kim Lộ nhướng mày nói.

Trần Kinh khoát tay nói:

- Không có đâu, hôm nay tôi uống hơi nhiều, đi dạo quanh bờ sông một chút, gió thổi khiến tôi tỉnh lại thôi!

- Chỉ thế thôi sao?

Kim Lộ hỏi ngược lại.

- Tôi thấy không chỉ dừng lại ở đây đâu, có lẽ anh có tâm sự!

Trần Kinh cười nhẹ, xem như là thầm thừa nhận, Kim Lộ liếc nhìn Trần Kinh rồi nói:

- Đàn ông các anh, có nhiều suy nghĩ thật, không ai có thể hiểu được!

Trần Kinh nhếch môi, khuôn mặt lộ vẻ bất dắc dĩ, nói:

- Rất nhiều chuyện cũng là bất đắc dĩ thôi, ai không muốn cuộc sống của mình đơn giản một chút chứ? Cám ơn cô! Tôi biết cô lo lắng cho tôi!

Kim Lộ đỏ mặt, ánh nhìn thẹn thùng, liếc nhìn Trần Kinh nói:

- Anh biết thì...

Lời nói tiếp theo không rõ ràng lắm, âm thanh như tiếng mũi bay vậy!

Trong ánh trăng lờ mờ, Trần Kinh chỉ thấy con người gái trước mặt mình vô cùng xinh đẹp, lúc này hai má Kim Lộ ửng hồng, đây là hình ảnh của người phụ nữ kiên cường ở bên ngoài làm mưa làm gió sao?

Trong lòng Trần Kinh xuất hiện một chút kích động, tửu lượng Trần Kinh rất cao, lá gan cũng lớn hơn nhiều so với bình thường.

Hắn đột nhiên kéo tay Kim Lộ lại, mặt cô bỗng biến sắc, nói:

- Anh…

Câu nói sau của cô chưa kịp thốt ra thì Trần Kinh đã hôn lên đôi môi cô.

- A, a…

Miệng Kim Lộ phát ra âm thanh, dường như có chút kháng cự, nhưng rất nhanh chóng, cô hoàn toàn buông xuôi.

Người đẹp mềm mại như ngọc, Trần Kinh đem ôm vào trong lòng, dục vọng không ngừng bốc lên như thủy triều dâng, Trần Kinh nóng lòng muốn vò nát người trước mặc mình, nhưng lại sợ làm đau người ta…

- Kinh, nơi này không được…

Kim Lộ dùng toàn bộ sức lực giãy giụa ra khỏi Trần Kinh, cuối cùng cô cũng nói được vài chữ…

Nhưng Trần Kinh vốn mặc kệ trường hợp có đúng hay không, miệng hắn vẫn dán chặt lấy môi Kim Lộ.

Lúc này, Kim Lộc cũng bị đáng tơi bời rồi, những động tác vốn gượng gạo bỗng trở nên mạch lạc, bắt đầu đáp lại sự nồng nhiệt của Trần Kinh, hai người đắm chìm trong một nụ hôn thật dài.

- Tích, tích, tích… Tích, tích, tích…

Bên hông Trần Kinh bỗng vang âm thanh, chiếc đèn của cái BP không ngừng lóe sáng, lúc đầu Trần Kinh mặc kệ, nhưng nó cứ vang lên, cuối cùng hắn đẩy Kim Lộ ra, rờ vào hông mình.

- Đầu số điện thoại là 53 sao?

Trong chốc lát Trần Kinh đã tỉnh táo, nói:

- Kim… Tôi phải đi gọi điện thoại…

Kim Lộ dung một tay lôi Trần Kinh, trong ánh mắt lộ vẻ oán trách, nói:

- Vội vội vàng vàng, hấp ta hấp tấp, tôi có điện thoại này!

Kim Lộ vẫn đeo túi xách nơi cánh tay, cô lấy điện thoại từ trong chiếc túi ra đưa cho Trần Kinh, Trần Kinh cười lộ nguyên hàm răng nói:

- Chủ tịch có khác, có điện thoại di động, không như chúng tôi dân đen bây giờ vẫn chưa có được dùng qua!

Kim Lộ liếc nhìn Trần Kinh một cái, nói:

- Anh đừng quên anh là Phó phòng, đứng trước anh tôi mới là dân thường!

Trần Kinh cần di động, quay số, điện thoại vừa gọi được thì hắn vội khoát tay Kim Lộ, hai người rơi vào trạng thái im lặng!

- Alô, tôi là Trần Kinh! Vừa rồi ai gọi cho tôi vậy?

Vừa bắt máy Trần Kinh liền đi thẳng vào vấn đề.

- Phó phòng Trần, ngài nghe không ra giọng tôi à?

Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh rất quen thuộc.

Trần Kinh hơi giật mình nhưng nhanh chóng cười nói:

- Ai da, chủ nhiệm Văn à, khi nào thì trở về đây? Làm sao không chào hỏi tôi một tiếng vậy?

Cuộc điện thoại này do Văn Kiến Quốc gọi đến.

- Phó phòng Trần, không chào hỏi gì chứng tỏ tôi không phải trở về làm khách. Tôi từng tuổi này, đã rong ruồi bên ngoài khá lâu rồi, đã đến lúc lá rụng về cội!

Văn Kiến Quốc nói một cách cẩn thận.

- Ồ, vậy thì chúc mừng chủ nhiệm Văn vậy, nghe giọng điệu của ngài, chắc chắn là thăng chức rồi!

Trần Kinh cười nói.

- Thăng chức cái gì? Tiểu tử ngài còn cười nhạo tôi nữa!

Văn Kiến Quốc cười mắng:

- Tôi tạm thời trở về, cao thấp không nói, không có nơi nào có thể đi, chỉ có thể đến văn phòng Ủy ban nhân dân đợi thôi. Tiểu Lương không phải đã điều động xuống dưới rồi sao? Bên cạnh Chủ tịch huyện không còn ai, tôi tạm thời thay thế Tiểu Lương vậy!

Văn Kiến Quốc chuyển đề tài nói:

- Phó phòng Trần à, buổi tối chúng ta đi một chuyến đến nhà Chủ tịch huyện, ngay bây giờ ngài có thời gian không?

Trần Kinh sửng sốt, cầm đồng hồ lên xem, nói:

- Bây giờ đã gần sáu giờ rồi, đi tới đó được không?

- Sao không được chứ? Ngài không biết rồi, đi đến nhà Chủ tịch huyện cũng mất cả buổi tối, đợi sau khi người già ở nhà ngài ấy nghỉ ngơi xong rồi hãy đi, bây giờ đi là quá được rồi!

Văn Kiến Quốc nói.

- Được thôi! Tôi đang ở trên con đê ven sông nhà hàng Kim Ngọc, ngài tới đó tìm tôi!

Trần Kinh và Văn Kiến Quốc đã định địa điểm gặp mặt, gác máy, Trần Kinh trả điện thoại lại cho Kim Lộ, rồi nói với cô bằng giọng điệu ngại ngùng:

- Tôi có việc rồi, thật sự rất ngại!

Kim Lộ cười khúc khích, giận dữ, trừng mắt nhìn Trần Kinh:

- Anh có việc phải làm, còn có gì không xấu hổ nữa chứ?

Trần Kinh xấu hổ cười cười, mặt đỏ lên.

Kim Lộ cười sung sướng, cả người run lên, cô vẫy tay nói:

- Không quấy rầy anh nịnh hót lãnh đạo nữa, tôi cũng phải về đây!

Cô bước đi nhẹ nhàng, thao tác cầm lấy chiếc túi giống như cô bé chạy chậm, đi được khoảng chín mươi mét, cô chợt dừng lại, quay đầu nói:

- Trần Kinh, chuyện hôm nay anh phải nhớ, nhất định phải nhớ đấy!

Trần Kinh ngây người còn Kim Lộ đã lặng lẽ đi xa rồi, chỉ còn vương lại mùi hương dịu nhẹ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.