Quan Sách

Chương 1092: Chương 1092: Bức màn đen bí ẩn?




Trần Kinh đã rời khỏi Lâm Cảng.

Nhưng trong mắt người Lâm Cảng hắn đi như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Còn với nội thân bộ máy Lâm Cảng thì việc Trần Kinh bị buộc phải ra đi lại là một “niềm vui chung”.

Mà trong số đó, Đường Chí chắc chắn là trường hợp đặc biệt nhất, tâm tình y khá là phức tạp.

Trần Kinh với y là nhân tài mới xuất hiện, khi y còn làm Bí thư Thành ủy ở đây, Trần Kinh mới chỉ là một trưởng phòng.

Vậy mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hắn đã trưởng thành rất nhanh, giờ nghiễm nhiên đã trở thành một trong những cán bộ trẻ có tiền đồ nhất vùng Tây Bắc.

Không thể không nói, Trần Kinh trưởng thành như vậy đã tạo cho Đường Chí áp lực rất lớn.

Trần Kinh có xuất phát điểm từ đâu? Hắn là cán bộ từ cơ sở từng bước một ngoi lên trên, lắm cấp bậc như vậy mà hắn không bị đánh tụt lần nào.

Hơn nữa, mỗi cương vị công tác mà hắn từng ngồi lên thì thành tích đều nổi bật, làm được như vậy quả thực là kỳ tích.

Một vài năm lại đây, Đường Chí thấy xung quanh có quá nhiều người đàm luận về Trần Kinh, tình hình Lĩnh Nam phức tạp là vậy nhưng Trần Kinh lại đứng vững, không những thế còn tạo ra “một khoảng trời riêng”.

Đường Chí có đôi khi cũng mong được như thế.

Còn lần này Trần Kinh đến Lâm Cảng, cũng coi là lần đầu Đường Chí và Trần Kinh tiếp xúc qua công cán.

Lúc trước, y đã nghe qua rất nhiều mỹ từ ca ngợi Trần Kinh, so với biểu hiện của Trần Kinh lúc này đây thì không khỏi khiến Đường Chí cảm thấy người này “cũng thường thôi”.

Phó chủ nhiệm thường trực phòng chỉnh đốn tác phong Ủy ban Kỷ luật tỉnh thân chinh đến Lâm Cảng xử lý một chút vấn đề nhỏ mà không ngờ cuối cùng bị bức đến hết cách, chỉ đành cuốn gói ra đi, thế này thì quả là không được giỏi giang cho lắm!

Đường Chí không khỏi có chút ngầm coi thường Trần Kinh. Mà áp lực lâu ngày đè nặng trong lòng nay cũng đã tạm thời được giải tỏa.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trần Kinh dù sao cũng có quan hệ chặt chẽ với phía Tây Bắc.

Lần này Trần Kinh xử lý công việc ở Lâm Cảng không được ổn, đấu với Hoàng Tiêu lại không chiếm được ưu thế, thế tất ảnh hưởng đến ý đồ của hắn.

Đường Chí có kinh nghiệm công tác phong phú ở các bộ và uỷ ban, y biết rõ làm việc ở các bộ và uỷ ban cạnh tranh rất chi kịch liệt.

Cán bộ ở các bộ và uỷ ban một khi bị lãnh đạo cho rằng có thiếu sót về mặt năng lực thì về sau muốn công việc trôi chảy e rằng chẳng dễ.

Các bộ và uỷ ban nhân tài đông đảo, không biết bao nhiêu người chờ một vị trí, mà “điểm đen” này của Trần Kinh về phương diện nào đó có thể nói là sai lầm không thể tha thứ.

Nói dễ nghe thì Trần Kinh lần này là thiếu kinh nghiệm, còn làm to chuyện ra thì là phạm sai lầm sơ đẳng.

Hoàng Tiêu là Ủy viên trung ương dự bị, là cán bộ có tiếng trong đảng. Trong số các cán bộ lãnh đạo cấp phó cũng là người có tiền đồ nhất.

Sau khi Trần Kinh đến Lâm Cảng, chưa tạo mối quan hệ với ông ta mà đã dám tùy ý xếp đặt nhân sự.

Hắn thật sự coi mình là khâm sai đại thần, có thể không kiêng kị chỗ nào cả hay sao?

Mọi chuyện tại Lâm Cảng dường như đều rất bình thường, gió êm sóng lặng.

Đường Chí vẫn đi làm như mọi ngày.

Y bước vào văn phòng thì thấy thư ký Tiểu Vương nghiêm nghị đứng ở cửa bèn nhíu mày bảo:

- Tiểu Vương à, tôi cũng đã nói với cậu rồi. Nếu tới sớm thì đi làm cái gì đó đi, không cần nghiêm túc quá thể khiến mọi người đều mất tự nhiên.

Tiểu Vương ngượng ngùng cười cười, đáp:

- Chủ tịch Đường, Trưởng ban thư ký bảo tôi chờ anh đến, nói là bí thư Hoàng cho gọi anh qua báo cáo công việc!

- Báo cáo công việc? Không phải tôi mới báo cáo rồi đó sao?

Đường Chí thắc mắc.

Mà đúng lúc này thì điện thoại bỗng vang lên.

Trưởng ban thư ký Thành ủy Miêu Tiểu Khiết gọi tới, Tiểu Vương nhấc ống nghe đưa cho Đường Chí trả lời:

- Trưởng ban thư ký? Có chuyện gì sao?

Miêu Tiểu Khiết ở đầu dây bên kia thở dài một hơi, nói:

- Chủ tịch Đường, rốt cục anh cũng đi làm rồi. Bí thư chờ anh nửa tiếng rồi, anh sang Thành ủy gấp đi!

Đường Chí ngẩn người, biến sắc, nói:

- Được, tôi lập tức tới ngay!

Đoạn vội vã tới Thành ủy, khi vào tòa nhà Thành ủy, y cũng cảm giác được bầu không khí là lạ.

Trong lòng rất nghi hoặc, y liền đến thẳng văn phòng Hoàng Tiêu.

Trong văn phòng không có ai khác, Hoàng Tiêu đang ngồi một mình trên sô pha nhâm nhi cà phê.

Đường Chí nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, khẽ lên tiếng:

- Bí thư, anh cho tìm tôi?

Hoàng Tiêu giương mắt liếc nhìn Đường Chí, Đường Chí thấy rất rõ trong ánh mắt ông ta hiện đầy tơ máu, xung quanh hốc mắt thâm quầng.

Hoàng Tiêu thức suốt đêm sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Đường Chí lựa ngồi xuống thật cẩn thận đối diện với Hoàng Tiêu.

Không khí dường như ngưng đọng lại đến khó thở.

- Chủ tịch Đường, tôi tìm anh tới là muốn thông báo một chuyện: sau khi Ủy ban nhân dân thành phố các anh tổ chức hội nghị cấp Chủ tịch thành phố anh và Chủ tịch Cam có gặp nhau, sau đó thì ông ta đã làm gì, có nói với anh không?

Hoàng Tiêu bắt đầu.

Đường Chí nhíu mày suy tư, đoạn trả lời:

- Chủ tịch Phi Hoa lúc ấy có hỏi han tôi ý kiến về quy phạm cho công tác đấu thầu, chúng tôi cũng không trò chuyện lâu, sau đó không phải đồng chí ấy tan sở về nhà sao?

Hoàng Tiêu nhìn chằm chằm Đường Chí, sắc mặt rất khó coi, nói:

- Nếu như là tan sở về nhà thì tốt rồi, đã không có chuyện. Mấu chốt là ông ta không về nhà. Sau đó ba ngày liền vẫn chưa đi làm, một người sống sờ sờ là vậy mà bỗng nhiên biến mất không tung tích!

- Mất tích?

Đường Chí trong lòng đột nhiên cả kinh:

- Điều này sao có thể chứ?

Hoàng Tiêu vẻ mặt xanh xao:

- Có gì là không thể chứ? Đêm qua, tôi có sắp xếp cho cục Công an và Cục An ninh Quốc gia tìm suốt một đêm, toàn bộ Lâm Cảng đều lật ra đến mấy lần, sau đó những người có quan hệ thân thiết với Chủ tịch thành phố Cam đều lần lượt xác nhận. Nhưng cho đến nay vẫn chưa thấy tin gì.

Anh nói xem có cái gì là không thể chứ?

Đường Chí thở dốc ra một hơi, y hiểu được sự tình chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Sau đó y nhanh chóng nghĩ đến, mảng công tác mà Cam Phi Hoa được phân công quản lý chẳng phải là công cán cụ thể ở quận Điền hải sao?

Trong lúc này...

Y đột nhiên nghĩ tới một khả năng, liền theo bản năng đứng bật dậy.

Hoàng Tiêu như nhìn thấu tâm tư của y:

- Sao rồi? Anh nghĩ ra điều gì à?

Đường Chí bèn nói:

- Bí thư, anh xem có phải là Trần Kinh...

- Trần Kinh? Phòng chỉnh đốn tác phong bên đó to gan làm bậy vậy sao? Chủ tich Cam là cán bộ cấp Giám đốc sở, là cán bộ được trung ương trao quyền xuống dưới, phòng chỉnh đốn tác phong phải biết lượng sức chứ!

Hoàng Tiêu lớn tiếng khẳng định.

Đường Chí trầm ngâm một chút rồi lại nói:

- Nhưng thưa bí thư, nếu Trần Kinh ở ngoài sáng mà buồng giám sát của Ủy ban Kỷ luật lại ở trong tối thì chuyện này có phải sẽ khác đi đôi chút hay không?

Hoàng Tiêu biến sắc mấy lần, môi mấp máy liên hồi, dường như cơn tức đầy bụng không biết đổ đi đâu, nhưng rốt cuộc ông ta cũng chưa nói gì cả mà nhanh chóng mím chặt hai môi lại.

Đường Chí đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cảm thấy có thể là mình đã hơi nhiều lời rồi.

Hoàng Tiêu là ai chứ ? Chuyện y có thể nghĩ đến mà ông ta còn không hay mười mươi sao?

Hoàng Tiêu là “người mù ăn bánh trôi”, trong bụng đã nắm chắc rồi, nếu là như vậy thì y còn đi nói xằng nói bậy làm gì?

Không phải là xát muối lên vết thương của ông ta sao?

- Reng reng!

Chuông điện thoại bỗng đổ liên hồi.

Hoàng Tiêu bước nhanh đến trước bàn làm việc bốc máy, ông ta chỉ nghe một lát rồi nói:

- Được rồi, tạm ngưng công việc bên đó lại! Chuyện này các cậu không cần xen vào nữa, mặt khác, nhất định phải giữ bí mật công tác, tuyệt đối không thể tiết lộ thông tin ra ngoài!

Ông ta dập máy cái “rụp”, gân xanh trên tay nổi hết cả lên.

Một lúc sau chuông điện thoại lại vang lên.

Là Hồng Cơ gọi đến.

Đường Chí theo bản năng đứng dậy muốn lánh đi.

Hoàng Tiêu xoa xoa tay, thở ra một hơi rồi mới bốc máy.

Đường Chí nhìn thấy sắc mặt Hoàng Tiêu đầu tiên là xanh đi, sau đó trắng bệch, chỉ nghe mấy tiếng:

- Tôi biết, tôi biết, tôi sẽ lập tức, ngay bây giờ...

- Vâng! vâng! Tôi hiểu rồi!

Sau đó lại cúp máy, Hoàng Tiêu dường như có chút kích động.

Ông ta vốn dĩ tính tình nóng nảy, mạnh mẽ, cứng rắn có tiếng, tại nơi này thành, ông ta cũng dường như không muốn cố sức giữ ghế Bí thư Thành ủy.

Ông ta đưa tay đập mạnh xuống bàn làm việc.

Tài liệu trên bàn nháo nhào hết cả.

Ánh mắt lại một lần nữa hướng về phía Đường Chí, gằn từng chữ một:

- Tỉnh ủy thông báo cho tôi lập tức lên đó. Tôi không gọi cho đồng chí Trì nữa, anh cứ chuyển lời bảo anh ấy chủ trì công việc!

Đường Chí đứng dậy, vẫn chưa kịp đáp.

Hoàng Tiêu giọng điệu vừa chậm, dáng vẻ run sợ nói:

- Cam Phi Hoa bị Ủy ban Kỷ luật đưa đi. Là hành động của phòng 6 Ủy ban Kỷ luật. Anh nói đúng rồi đấy, Trần Kinh ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối. Người ta đến đây đã có chuẩn bị, chúng ta đều bị đem ra làm trò rồi!

Ông ta suy sụp ngồi sụp xuống ghế, trong chốc lát như già đi chục tuổi, mệt mỏi rã rời.

Đường Chí muốn nói câu an ủi mà lại không biết nên mở miệng ra sao.

Hoàng Tiêu là một kẻ kiêu ngạo, tật xấu lớn nhất của loại người này thường là quá sĩ diện.

Giờ toàn bộ Lâm Cảng đều biết rằng Trần Kinh là bị buộc phải ra đi.

Thế nhưng sự thật trong đó rốt cuộc ra sao?

Cam Phi Hoa gặp chuyện không may đã đảo điên toàn bộ “sự thật” rồi.

Trần Kinh ở Lâm Cảng chẳng qua là để hút hỏa lực, hắn là đang tung hỏa mù đấy thôi.

Kẻ lợi hại thật sự núp trong bóng tối, nhân lúc Trần Kinh thu hút toàn bộ hỏa lực của Hoàng Tiêu, kẻ đó đã lo liệu xong hết thảy.

Có thể tưởng tượng được, Cam Phi Hoa đã bị bắt giam thì kế tiếp nhất định sẽ có vụ án lớn chấn động cả nước phanh phui từ Lĩnh Nam mà ra, Lâm Cảng tất nhiên sẽ đứng mũi chịu sào, mà trong đó, liệu Hoàng Tiêu có bị lún sâu vào “tâm bão” ?

Đường Chí bỗng nhiên có một loại cảm giác nguy cơ.

Y đến với vị trí mới ở Lâm Cảng đã xác định cho mình nương nhờ vào Hoàng Tiêu.

Nhưng giờ xem ra “ốc còn không lo nổi mình ốc”, điều này không khỏi khiến y thấy nguy cơ đã cận kề.

Cảm giác đó tưởng như chỉ lướt qua trong đầu y giây lát nhưng rồi chỉ trong nháy mắt lại tái hiện lên khiến y cứ canh cánh không yên.

Sau đó y lập tức nghĩ tới nhân vật mấu chốt trong chuyện này —— Trần Kinh.

Trần Kinh bây giờ đang ở đâu?

Người của hắn đã sớm đến Hoàn Thành.

Hoàn Thành và Lâm Cảng chỉ cách nhau hơn trăm km, giao thông thuận lợi như vậy thì hơn trăm km chỉ vỏn vẹn đi mất hơn tiếng đồng hồ.

Nhưng hơn một tiếng chạy xe đó lại tựa hồ như trở nên vô cùng xa xôi.

Một đợt biến động lớn tại Lâm Cảng là điều không thể tránh khỏi.

Mà sóng gió lần này quá lớn, thậm chí ngay cả Hoàng Tiêu cũng có thể “rơi vào vòng xoáy”, liệu như vậy còn chưa đủ chấn động Lĩnh Nam hay sao?

Đường Chí rời khỏi văn phòng bí thư mà tinh thần lung lay đi khá nhiều.

Y cảm thấy toàn bộ thế giới dường như đã đổi thay quy luật vốn có trong nháy mắt, sự tình vốn dĩ đang cực đoan với kẻ này lại bỗng trở thành bất lợi với người kia, thật là giàu kịch tính đến không ngờ?

Y cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều là một màn đen bí ẩn...

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.