Quan Sách

Chương 976: Chương 976: Cái sọt lớn!




Thủ tướngThủ tướng thị sát hai ngày, cả Hoàn Thành rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ, cuối cùng vẫn không phát hiện sai sót lớn nào.

Thủ tướngThủ tướng đã thị sát tình hình phát triển của ngành công nghiệp chế tạo kỹ thuật cao, còn cả kết quả xây dựng nền văn hóa văn minh Hoàn Thành. Cuối cùng Thủ tướng còn mở buổi tọa đàm với đại diện của cư dân bản xứ Hoàn Thành và những người lao động tỉnh khác, toàn bộ lịch trình của ông được sắp xếp rất chặt chẽ, toàn bộ cuộc giám sát đều được ghi hình và đưa tin, nhận được sự hưởng ứng mạnh mẽ từ phía xã hội.

Sau khi kết thúc hai ngày thị sát, Nhạc Vân Tùng dẫn đầu bộ máy Hoàn Thành tiễn Thủ tướng Thủ tướng Lý.

Trần Kinh đứng ở vị trí rất khiêm tốn trong đoàn đưa tiễn này, mấy ngày nay hắn bận quay cuồng.

Do Nhạc Vân Tùng luôn theo sát Thủ tướng Thủ tướng Lý trong toàn bộ chuyến thị sát, nên những công tác bên ngoài khác đều do Trần Kinh phụ trách, nhất là khi Thủ tướng Lý gặp mặt toàn bộ lãnh đạo vào ngày đầu tiên, hiệu quả rất không được như ý, khiến mọi người đều cảm thấy căng thẳng.

Mấy ngày thị sát tiếp theo, hầu như mỗi chi tiết đều được làm tới mức cực hạn, yêu cầu của Nhạc Vân Tùng là không được để lộ ra bất cứ sơ suất nào.

Điều mà Trần Kinh có thể làm chính là cho dù là công tác nhỏ nhất, hắn cũng đích thân tới chất vấn.

Lịch trình của Thủ tướng Lý được hắn tìm hiểu trước, mỗi điểm mà Thủ tướng Lý tới, đều cần được sắp xếp trước, trách nhiệm tới ai.

Đây không phải lần đầu tiên Trần Kinh bố trí công tác tiếp đón, nhưng đây lại là lần công tác khiến hắn mệt nhất. Bố trí những công tác như thế này, lại khiến hắn nghĩ tới những lời phê bình về bộ máy Hoàn Thành thiếu tự tin, cần phải tăng thêm tự tin của Thủ tướng Lý.

Những người lãnh đạo quốc gia không giống nhau, luôn đánh trúng tim đen của vấn đề. Vấn đề chính đàn Hoàn Thành, ông đã nhận thấy rõ ràng.

Thực tế Trần Kinh rất phản cảm với cách tiếp đón này.

Toàn bộ lịch trình được sắp xếp quy củ đâu vào đấy như diễn tập, toàn là lừa gạt lãnh đạo.

Lãnh đạo thị sát không được thấy những điều thực chất, trong lòng họ lẽ nào lại không nhận ra. Cảnh thái bình phía dưới có thể lường gạt được ai chứ?

Nhưng hiện giờ Hoàn Thành là đất của Nhạc Vân Tùng, yêu cầu của Nhạc Vân Tùng, Trần Kinh không thể phản bác, cảm giác này khiến nhân vật số một gánh đầy trọng trách trong chuyện này là Trần Kinh cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hiện tại hắn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là sau này dù thế nào cũng nhất định phải trở thành lãnh đạo số một. Bởi suy cho cùng trong mặt quán triệt ý chí đại cục hay tác phong công tác, thì lãnh đạo số một mới chính là người khống chế đích thực.

Vào thời điểm mọi người vui vẻ đưa tiễn Thủ tướng Lý lên xe, trưởng ban thư ký tỉnh ủy Tương Minh Nhân bỗng nhiên lại tới vỗ vai Trần Kinh, hạ giọng nói:

- Công tác của các cậu sao lại có sơ hở lớn như vậy? Phải kiểm điểm lại thật kỹ đấy!

Trần Kinh lặng người, Tương Minh Nhân nói:

- Vào tối qua, Thủ tướng Lý dùng bữa tại nhà ăn công nhân, bỗng nhiên có công nhân tới tố giác, các cậu vẫn chưa hay biết gì sao?

Trần Kinh kinh ngạc, đáp:

- Trưởng ban thư ký, điều này… chuyện này tôi quả thực không biết!

Tương Minh Nhân đưa cho Trần Kinh một tập tài liệu, nói:

- Tập tài liệu này cậu giữ đi. Là do Thủ tướng Lý gọi tôi tới văn phòng rồi giao cho đấy. Cậu xử lý cẩn thận, trong đó còn có chỉ thị của Thủ tướng Lý đấy!

Trần Kinh nhận lấy tập tài liệu, không có cơ hội lật ra xem, lòng hắn lại dần dần lặng xuống.

Để xuất hiện sơ hở lớn như vậy trong công tác tiếp đón, điều này tuyệt đối không thể tha thứ được.

Nhưng nhìn từ sắc mặt của mấy vị lãnh đạo của Hoàn Thành, mọi người xem ra chưa hề phát giác, chẳng lẽ không có người ngoài nào biết được chuyện này sao? Bên phía sơn trang Vân Hồ cũng che giấu chuyện này sao?

Trong lòng có vướng mắc, Trần Kinh sau buổi đưa tiễn vui vẻ ấy liền vội vã trở về văn phòng Thành ủy.

Hắn cẩn thận lật xem tập tài liệu.

Vừa đọc qua, hắn lại càng chấn động.

Hóa ra người phản ánh vấn đề với Thủ tướng Lý hôm qua chính là nhân viên công tác trong nội bộ Sơn trang Vân Hồ. Phó giám đốc Thích Linh Phương của Sơn trang Vân Hồ phản ánh trước Thủ tướng Lý về vụ án Phó chủ tịch thành phố Thích Kim Dân.

Thích Linh Phương là con gái Thích Kim Dân, cô phản ánh với Thủ tướng Lý về những nghi hoặc trong vụ án của Thích Kim Dân, cho rằng cha mình bị người khác hãm hại…

Mà trước đó, Thích Linh Phương vẫn luôn tìm hiểu về vụ án Thích Kim Dân.

Sau khi xảy ra vụ án Thích Kim Dân, Thích Linh Phương đã trở thành nhân vật duy trì ổn định công tác tốt nhất Hoàn Thành.

Về sau, Thành ủy Hoàn Thành ra mặt xử lý, Thích Kim Dân trong ngục lại đích thân khuyên giải con gái mình, Thích Linh Phương mới thừa nhận sự thực.

Có thể nói Thành ủy và Thích Linh Phương đã phối hợp rất ăn ý với nhau, bởi điều kiện mà Thành ủy cho Thích Linh Phương lúc đó chính là giúp cô sắp xếp công tác.

Sơn trang Vân Hồ hiện nay là xí nghiệp cấp dưới của Thành ủy, Thích Linh Phương là cán bộ trong biên chế, vậy mà lúc này, cô ta lại gây nên một chuyện khiến người ta kinh ngạc như vậy, điều này quả thực không thể không nhắc tới được, khiến Trần Kinh phải vò đầu bứt tai.

Tài liệu Tương Minh Nhân đưa cho rất đơn giản, chủ yếu chỉ là ghi chép lại chi tiết việc Thích Linh Phương phản ánh với Thủ tướng Lý, còn về những bằng chứng và nghi ngờ cô ta đưa ra thì Trần Kinh đều không rõ.

Hơn nữa Tương Minh Nhân còn có yêu cầu rất rõ ràng, chuyện này cần phải âm thầm điều tra, tuyệt đối không được gây xôn xao dư luận.

Cần phải điều tra rõ mợi chuyện, nhưng lại không thể mở rộng điều tra, cuối cùng còn phải báo cáo lại với lãnh đạo, độ khó của chuyện này hoàn toàn có thể đoán được.

Lúc này Trần Kinh bỗng thấy do dự, vụ án này rốt cuộc giao cho ai mới có thể yên tâm được đây?

Ở Hoàn Thành này, những người có thể khiến Trần Kinh an tâm không hề nhiều, Trần Lập Trung của Cục công an có thể yên tâm, nhưng những hiểu biết về Hoàn Thành của anh ta còn ít hơn so với hắn, anh ta có thể nhận vụ này sao?

Cuối cùng, Trần Kinh vẫn quyết định để vụ án này thư thư ra, âm thầm chờ cơ hội thích hợp…



Thủ tướng bất ngờ thị sát Hoàn Thánh lần này có thể coi là một chuyện bất ngờ.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn này vẫn không có ảnh hưởng nào tới tiến trình công tác của Vệ Hoa, lần thứ hai ông ta tới phòng làm việc của Trần Kinh, đã mang theo phương án hành động của Cục công an về công tác thanh tra “công ty Tân Giang”.

Nội dung phương án hành động rất nhiều, chủ yếu bao gồm lấy chứng cứ bước đầu, công tác lấy chứng cứ cần Cục công an đột kích hành động, bắt tại trận vụ giao dịch buôn lậu của công ty Tân Giang.

Sau khi lấy chứng cứ, vụ án sẽ tiến vào giai đoạn thẩm vấn, sau đó tổ chức lực lượng cảnh sát sẽ bắt những nhân vật tình nghi có liên quan.

Cuối cùng là xử lý toàn bộ vụ án công ty Tân Giang, công bố với truyền thông, báo cáo tình hình với Thành ủy, Ủy ban kiểm tra kỷ luật thành phố, tiến thêm một bước đào sâu vụ án.

Theo phương án này, toàn bộ tiến trình công tác sẽ được hoàn thành trong vòng một tháng, điều tra, lấy chứng cứ, thẩm vấn và tất cả các khâu, cùng nhau hiệp lực, phải lấy vụ án công ty Tân Giang làm bước ngoạt chuyển tiếp cạy mở cánh cửa cải cách mặt trận chính pháp Hoàn Thành.

Vệ Hoa nghiêm túc trình bày ý tưởng của mình với Trần Kinh, bao gồm cả những thông tin có ích hiện Cục công an đã thu thập được.

Ông ta nói:

- Bí thư Trần, nếu như vụ án này chúng ta có thể giải quyết thỏa đáng, không chỉ là hệ thống chính trị pháp luật của chúng ta sẽ phải thay đổi lớn, thậm chí còn có thể lật mặt một đàn chuột gặm nhấm lớn. Tình hình tệ nạn kéo dài đã lâu của Hoàn Thành, cũng nhờ vụ án này nhất định sẽ dẫn tới sự coi trọng của rất nhiều người. Không phải khoa trương, nhưng sự thành công của vụ án này sẽ có hiệu quả vô cùng quan trọng.

Trần Kinh chậm rãi uống trà, trầm ngâm không nói gì.

Hắn có thể cảm giác được, Vệ Hoa hiện đang rất nóng lòng tạo dựng công trạng.

Vấn đề nội bộ cục Công an quá nhiều, Vệ Hoa có nhu cầu tìm bước đột phá.

Vấn đề trước mắt chính là liệu rằng vụ án công ty Tân Giang có phải là một bước đột phá hay không?

Hắn muốn gọi điện cho Trần Lập Trung để tìm hiểu tình hình một chút, nhưng nghĩ lại thấy không được thỏa đáng cho lắm.

Trầm ngâm một lúc lâu, hắn nói:

- Lão Vệ, có câu chưa xuất trận tính trước thất bại, anh đã từng nghe qua hay chưa? Nếu như lần này thất bại, hậu quả sẽ thế nào?

Vệ Hoa lặng người, đáp:

- Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, điểm này tôi đã khảo sát rồi. Nhưng Bí thư Trần, hiện tại cục diện đã thành như vậy, nếu như không đánh cược một lần, thì phải tới khi nào chúng ta mới có thể tìm ra bước đột phá đây? Tình thế Hoàn Thành đã không cho phép tôi thêm chút thời gian nào, yêu cầu của Thành ủy đối với chúng tôi khá là cao, chúng tôi không thể tiếp tục không có chút thành tích nào được!

Ông ta ngập ngừng rồi nói tiếp:

- Về kế hoạch này, cục đã thảo luận nhiều lần, đa số mọi người đều cho rằng khả năng thành công rất cao, một khi chúng tôi hoàn thành tốt vụ án này, bộ mặt hệ thống công an chúng tôi sẽ lật ngược được tình thế suy sụp hiện tại.

Sau đó chúng sẽ sẽ lại tiến hành cải cách nghiêm khắc bộ máy nội bộ, tôi tin rằng chúng tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ được Thành ủy giao phó, chỉ trong ngày một ngày hai thôi!

Trần Kinh cười đáp:

- Vậy các anh cứ tiến hành đi! Tôi chờ tin khải hoàn từ các anh!

Vệ Hoa đưa ánh mắt vui mừng về phía Trần Kinh, nói:

- Cảm ơn Bí thư Trần đã tin tưởng, chúng tôi nhất định sẽ không để Bí thư thất vọng!

Vệ Hoa bừng bừng khí thế đi ra, thư ký Trương Quốc Dân bước vào phòng làm việc của Trần Kinh, nói:

- Bí thư, Trưởng ban thư đã tới ạ!

Trần Kinh khoát tay nói:

- Để anh ấy vào đi! Cậu ra ngoài đóng cửa thật kĩ!

Vương Kỳ Hoa cẩn thận vào phòng, xoa xoa hai bàn tay, nói:

- Bí thư Trần, ngài cho gọi tôi gấp như vậy có chỉ thị gì thế?

Trần Kinh sớm đã thu lại nụ cười trên gương mặt, trở nên rất nghiêm túc, nói:

- Ngồi đi, có chút chuyện muốn bàn bạc với anh thôi!

Vương Kỳ Hoa ngồi xuống chiếc sô pha, trong lòng bứt rứt không yên.

Gần đây ông ta và Trần Kinh không được hòa hợp cho lắm, trong nội bộ Đảng ủy, Vương Kỳ Hoa nhất định phải duy trì mối quan hệ thống nhất với Bí thư, vì vậy trên rất nhiều khía cạnh, ông ta không thể hoàn toàn ủng hộ Trần Kinh được.

Mà trong nội bộ Thành ủy, Trần Kinh cho dù có được sự ủng hộ của Vương Kỳ Hoa hay không thì ý chí của hắn vẫn được quán triệt tương đối thích hợp.

Nhất là cuộc đua giữa hắn và Khương Thiếu Khôn, không khua chiêng múa trống cũng có thể chiếm thế thượng phong.

Trong nội bộ Đảng ủy, cũng không biết Trần Kinh đã dùng thủ đoạn gì, tất cả mọi người lại đều nghiêng về ủng hộ hắn.

Điều này vừa khiến Vương Kỳ Hoa cảm thấy phức tạp, vừa khiến ông ta thấy bất an.

Ở vị trí trưởng ban thư ký, chức trách của ông ta chính là phục vụ thật tốt phó Bí thư chính. Trong bộ máy Thành ủy Hoàn Thành hiện nay, ngoài Chu Quốc Hoa ra, ông ta chính là người hiểu Trần Kinh nhất.

Bởi vì hiểu, ông ta lại càng sợ, sợ rằng chỉ một sai sót của ông ta, sẽ khiến cục diện phát triển tới bước đường cùng không thể xoay chuyển.

- Lão Vương, mấy ngày hôm nay anh đã phải vất vả rồi, công tác tiếp đón Thủ tướng Lý nặng nề, nghe nói đã mấy đêm liền anh không được nghỉ ngơi rồi!

Trần Kinh lạnh nhạt nói.

Vương Kỳ Hoa cười đáp:

- Bí thư Trần, đây đều là những công tác thuộc bổn phận của tôi, cũng không có vất vả gì đáng kể…

Trần Kinh gật đầu, nói:

- Tôi nghe nói Thành ủy có đánh giá khá cao với đợt tiếp đón lần này, có phải vậy không?

- À…

Vương Kỳ Hoa kéo dài thanh âm, không biết phải trả lời thế nào.

Trần Kinh hừ một tiếng, tiếp:

- Xem ra anh quả thực không biết, tối hôm trước, khi Thủ tướng Lý đang dùng bữa tại nhà ăn công nhân, bỗng nhiên có người xông tới nhà ăn quỳ xuống gào thét. Lúc đó các đồng chí làm công tác bảo vệ ở đó, ai cũng biến sắc, thậm chí thiếu chút nữa là gây nên đại họa, chuyện này anh có biết không hả?

- Hả?

Vương Kỳ Hoa bật dậy từ ghế sô pha,

- Chuyện… chuyện này không thể nào!

Trần Kinh cau mày, lạnh lùng nhìn anh ta, toàn thân ông ta liền run rẩy, cả người uể oải rơi xuống sô pha như một cọng mì.

Trần Kinh ném tập tài liệu Tương Minh Nhân đưa cho tới trước mặt Vương Kỳ Hoa, nói:

- Anh tự mình đọc cho kỹ! Đọc kỹ vào! Quả thực quá là hoang đường, xảy ra chuyện lớn như vậy, những người phụ trách công tác tiếp đón chúng ta lại không một ai biết, không một ai báo cáo lên trên.

Tôi muốn hỏi một chút, công tác tiếp đón của chúng ta đã được tiến hành như thế nào vậy?

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.