Quan Sách

Chương 654: Chương 654: Chạm trán Tam Cự Đầu




“Tách” Khương Vĩ bật lửa châm một điếu thuốc, hịt một hơi thật sâu.

Trần Kinh cười ha hả, nói:

-Lão Khương, có nữ đồng nghiệp cùng nói chuyện, hút thuốc không hay lắm đây, chúng ta phải giữ chút phong độ chứ!

Khương Vĩ sững sờ, có chút xấu hổ, La Yến vội đứng lên nói:

-Được rồi! Được rồi! Công tác tôi cần báo cáo đã xong, kết quả cụ thể các anh tự định đoạt lãnh đạo đến trấn, tôi xin phép được cáo lui trước!

La Yến đứng dậy cáo từ, Trần Kinh nói:

-Vậy được rồi, cô đi ra ngoài trước đi, công tuyển lần này làm rất tốt, rất đáng khen!

La Yến đi rồi, trong phòng chỉ còn Khương Vĩ và Trần Kinh, Trần Kinh lấy từ trong ngăn kéo ra một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi nói:

-Lão Khương,cậu khoan hãy nói, tôi đây cũng là người nghiện thuốc lá, có đôi lúc mấy giờ liên tục không được hút, cảm giác rất khó chịu, bây giờ tốt rồi, Trưởng ban La đi rồi, mấy tên nghiện thuốc chúng ta có thể thoải mái mà hút rồi!

Trần Kinh vừa nói vừa đi ra mở cửa sổ.

Hắn quay trở lại chỗ ngồi, sắc mặt dần trở lên nghiêm túc, hắn nói:

-Lão Khương, lần công tuyển cán bộ này của chúng ta có ảnh hưởng vô cùng tích cực, ý nghĩa vượt xa so với ý nghĩa công tuyển ban đầu, trong mắt tôi, điều này chứng tỏ chúng ta có nhiều phương pháp công tác vẫn có thể đổi mới.

Quyết sách của Đảng ủy và chính phủ chúng ta có thể đạt hiệu quả cao hơn, chuẩn xác hơn, lần này công tuyển giúp chúng ta càng nhận thức được toàn diện nhược điểm này.

Khương Vĩ rít một hơi, gật gật đầu.

Anh ta sớm biết rằng Trần Kinh không phải đèn cạn dầu, nhưng anh ta không ngờ phương pháp làm việc của Trần Kinh lại bất ngờ đến vậy.

Thông qua một lần công tuyển, Trần Kinh ghé thăm Hội đồng Nhân dân, Mặt trận Tổ quốc, còn gặp các cán bộ lão thành đã về hưu của Lân Giác, những người này vẫn luôn là những thành phần khiến chính quyền Đảng ủy phải đau đầu, rất nhiều người là đồng chí lão thành, lão tư cách, còn có vài người có ảnh hưởng lớn trong xã hội.

Trần Kinh chủ động tiếp xúc với những người này vừa mở rộng tầm ảnh hưởng của mình, đồng thời cũng khiêu chiến đối đầu với những cơ chế quyết sách cổ hủ của chính Đảng.

Một tháng trước, ở Lân Giác có rất ít người biết đến cái tên Trần Kinh, nhưng hiện tại, cái tên Bí thư Trần Kinh đã tương đối nổi tiếng rồi, sức ảnh hưởng của hắn càng ngày càng lan rộng.

Đảng quản nhân sự, nhưng cụ thể làm việc trong bộ phận nào, Bộ phận nhân sự trong Chính phủ cũng cần phải sắp xếp cẩn thận.

Trong bối cảnh như vậy, Trần Kinh có thể duy trì quan hệ tốt với Hội đồng Nhân dân, chuyện này đối với quyền uy của cá nhân hắn hay đối với uy tín của tổ chức đều là một bước tiến lớn.

Khương Vĩ vẫn rất cảnh giác Trần Kinh sẽ tước quyền của ông ta ở trong Đảng.

Bây giờ xem ra tầm nhìn của Trần Kinh so với ông ta rộng hơn rất nhiều, quyền lợi của Khương Vĩ như trước không có gì thay đổi, nhưng trên thực tế, đối với toàn bộ cục diện Trần Kinh đang nắm trong tay một phần không nhỏ, đây cũng chính là điểm khiến Khương Vĩ cảm thấy rất khó chịu.

Trầm ngâm thật lâu, Khương Vĩ nói:

-Lần này công tuyển chúng ta chọn ra được Liêu Vĩnh và Tần Lam, hai người này đều là hai cán bộ vô cùng ưu tú, tôi có đề nghị, chúng ta có thể thảo luận trong phạm vi nhỏ, nếu có thể có được ý kiến chung là tốt nhất, nếu không thống nhất được ý kiến chúng ta vẫn phải mở hội nghị thường vụ.

Trần Kinh cười cười, cầm lấy hai tập tài liệu, cẩn thận xem, Liêu Vĩnh và Tần Lam đều là những cán bộ ưu tú mấy năm nay Lân Giác đào tạo ra.

Hai người này trước kia là bạn học, cùng nhau tiến vào chính đàn của Lân Giác, cho đến nay vẫn là đối thủ cạnh tranh với nhau, cuộc đua giữa hai người này, ngầm cho thấy cả hai đều rất khá.

-Lão Khương, kiếm chút thời gian, tôi muốn gặp hai người này, cán bộ trẻ tuổi, tôi muốn tự mình nói chuyện với bọn họ, học hỏi một chút tư tưởng và quan niệm của cán bộ trẻ tuổi!

Trần Kinh nói.

Trong lòng Khương Vĩ cười lớn, Trần Kinh cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, lại nói ai khác là cán bộ trẻ tuổi, đây thật khiến người khác cảm thấy buồn cười mà.

Nhưng Bí thư tự mình nói chuyện với người được đề cử, ý nghĩa đã không còn giống với lúc trước, Khương Vĩ hiểu sự sâu sắc trong đó:

-Bí thư, cậu tự mình nói chuyện với cán bộ hậu tuyển của chúng ta thật là vinh hạnh cho bọn họ rồi! Tôi đã nói qua với bọn họ, bất luận thành bại, có thể tham dự công tuyển lần này, đối với bọn họ mà nói đều đã rất thành công rồi.

Ba ngày sau đó, họp hội ý Bí thư, Trần Kinh và Lý Quốc Vĩ, còn có cả Khương Vĩ.

Lý Quốc Vĩ hồi báo trước chuyện trấn Bạch Thạch, ông ta hổ thẹn nói:

-Bí thư, lão Khương, vấn đề Bạch Thạch là lỗi của tôi, may mắn không gây ra chuyện lớn, bằng không hậu quả khó lường. Chuyện này chúng tôi đang tiếp tục điều tra, tôi đã khai báo với Đồng Tiểu Ly, nhất định kêu anh ta tra ra manh mối, phải làm rõ là ai ở trong đó châm ngòi khiêu khích.

Ông ta dừng một chút nói:

-Vẫn là Bí thư làm việc quyết đoán, lưu loát, nhanh gọn giải quyết chuyện này, dẹp tan sóng gió.

Trần Kinh lắc đầu nói:

-Lão Lý, anh không nên nói như vậy. Hiện tại có rất nhiều người chống đối tôi, nói tôi mở đầu không tốt, hiện tại công tác quần chúng và công tác địa phương rất khó thực hiện, người khác đều lấy Bạch Thạch làm chuyện để nói!

Hắn dừng một chút nói:

-Lão Lý, ở trong cơ quan chính phủ, những lời như vậy rất nhiều, công tác của chính phủ có thể là gặp tương đối nhiều khó khăn, tôi vẫn tin tưởng vào tư tưởng giác ngộ của các đồng chí, các đồng chí có gì bực tức cứ nói, nói ra để Trần Kinh tôi tạ lỗi với bọn họ!

Lý Quốc Vĩ ngẩn người, vẻ mặt hổ thẹn.

Dưới sự lãnh đạo của hắn, chính phủ tự thành hệ thống, Lý Quốc Vĩ muốn đoạt được quyền lợi cũng rất khó khăn, đây là ưu thế của hắn.

Nhưng Trần Kinh rất biết tránh nặng tìm nhẹ, sau khi Trần Kinh ở tổ chức nhân sự lên, tuyền truyền còn động não để ý đến ý thức của cán bộ, không bao lâu sau, Lý Quốc Vĩ dần cảm nhận được Lân Giác lặng yên không phát sinh sóng gió.

Lần sóng gió này chủ yếu thể hiện hiện tại có rất nhiều cán bộ có thái độ đối với Ban Tổ chức, đối với Đảng ủy.

Đảng ủy quyết định tiền đồ của bọn họ, quyết định đại cục và phương hướng, hiện tại Trần Kinh có yêu cầu tăng cười giám sát cán bộ, tập hợp các đồng chí lão thành của Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc, cùng với công tác cấp thấp Chính phủ gây khó khăn, gần đây mọi người oán hận tương đối nhiều, thần kinh có chút căng thẳng.

Lý Quốc Vĩ cảm nhận được áp lực của Trần Kinh, trong lòng ông ta cũng có chút bất mãn nhưng hết lần này đến lần khác không có cách nào phản đối Trần Kinh, hành vi làm việc của Trần Kinh đường đường chính chính, dựa theo nguyên tắc, ông có thể làm được gì hắn đây?

Hơn nữa chuyện ở trấn Bạch Thạch kia, có người nói là do Lý Quốc Vĩ muốn trả đũa, Tề Mâu Lâm và Hồ Thắng Lợi của trần Bạch Thạch nghe lời của Lý Quốc Vĩ, có phải Lý Quốc Vĩ âm thầm bày mưu tính kế gây ra chuyện này hay không? Trong tình cảm như này, Lý Quốc Vĩ không dám xem thường.

Ông ta hiểu rất rõ cấp dưới của mình, rất có máu giang hồ, Lý Quốc Vĩ ông không bày mưu tính kế, ai có thể đảm bảo không phải do bọn người kia tự mình chủ trương thêu dệt chuyện đây?

Cho nên hiện tại quan hệ giữa Trần Kinh và Lý Quốc Vĩ khá phức tạp...

Ba người cùng nhau thảo luận về việc tuyển chọn Chủ tịch thị trấn cho trấn Hoàng Công Miếu, sau đó lại cùng nghiên cứu một số vấn đề quyết sách mang tính chiến lược trước mắt mà Lân Giác gặp phải, Trần Kinh vừa đổi đề tài, quay qua nói với Khương Vĩ:

-Lần trước anh nói chuyện kia là xảy ra chuyện gì? Hôm nay có lão Lý ở đây, sao anh không nói?

Khương Vĩ trầm ngâm một lúc, nói:

-Là như thế này, Cục Cải cách và Phát triển có một hạng mục, chủ yếu là muốn lựa chọn vài địa điểm trong thành phố chúng ta làm khu thí điểm, mời viện nghiên cứu kinh tế trung ương của chúng ta, còn có các chuyên gia kinh tế nổi tiếng khác bắt nhịp kinh tế, nắm bắt cơ hội tốt để mở rộng khu vực ảnh hưởng, cho nên hạng mục này chúng ta nên tranh thủ nắm bắt.

Trần Kinh cười thầm, hạng mục này chính là do hắn tạo ra.

Hiện tại, Triều Hạ Nam đưa hạng mục này ra hoàn thiện, sau đó ở trong toàn thành phố muốn cạnh tranh, tạo tiếng vang, đây đều là do Trần Kinh đề nghị, hiện tại hay rồi, Trần Kinh không cân nhắc việc này, về chuyện này, tin tức cũng đã lưu truyền ra rồi.

Hai ngày trước, Khương Vĩ đã biết đến hạng mục này, anh ta gọi điện báo cáo cho Trần Kinh, xem ra trong lòng đã có chút tính toán.

Hôm nay Trần Kinh mượn cơ hội này, cũng là mượn lời Khương Vĩ nói chuyện này ra, cùng Lý Quốc Vĩ cùng nhau nghiên cứu.

Trần Kinh giảo miệng nói với Lý Quốc Vĩ:

-Lão Lý, chuyện này anh có biết không? Anh thấy thế nào?

Xúc tua của Lý Quốc Vĩ rất dài, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, anh ta tất nhiên phải biết chuyện này, ông ta ho một tiếng nói:

-Chuyện này tôi biết, cũng là một cơ hội tốt, tôi thấy chúng ta cũng nên tranh thủ một chút. Nền kinh tế của Lân Giác chúng ta mới bắt đầu phát triển đi lên, vẫn dễ thích nghi.

Dưới tình hình như này, nếu chúng ta có thể có được ý kiến và đề nghị của chuyên gia, tôi cho rằng rất hữu dụng.

Ông ta dừng một chút nói:

-Huống chi hoạt động lần này, Ủy ban Cải Cách và Phát Triển tỉnh cũng đã chuẩn bị qua, tôi còn nghe nói có khá nhiều nhà kinh tế học và học giả có hứng thú và chú ý đến vấn đề này, Lân Giác chúng ta hiện tại chưa được chú ý nhiều, chuyện này đối với chúng ta mà nói cũng là một cơ hội tốt để tuyên truyền.

Trần Kinh nói:

-Vậy được lão Lý! Việc này anh phụ trách đi, Cục Cải cách và Phát triển anh đã quen thuộc rồi, giao việc này cho anh làm, chắc chắn là một chuyện tốt!

Hắn dừng một chút, lại nói:

-Lão Khương anh phải tổ chức công tác tuyên truyền thật tốt, cố gắng phối hợp, tranh thủ nắm lấy cơ hội này, Đảng ủy cùng Chính phủ chúng ta liên kết chặt chẽ, đoàn kết thực sự, tôi tin chắc, chúng ta có thể trổ hết tài năng!

Trong lòng Lý Quốc Vĩ vô cùng sung sướng, gần đây anh vẫn luôn bận tâm việc này, ông từ lâu đã để ý chuyện của Cục Cải cách và Phát triển rồi.

Nhưng tin tức Cục Cải cách và Phát triển kia đưa tới lại là cơ hội hiếm có, lần này rất nhiều khu huyện, lãnh đạo chủ chốt tự mình ra tay, có một số nơi, Bí thư tự mình đến Cục Cải cách và Phát triển làm công tác quan hệ xã hội, so với cái khu huyện kia, Lân Giác có vẻ không đủ sức nặng.

Lý Quốc Vĩ sau khi biết tin, trong lòng rất căng thẳng, ông ta muốn tự mình ra tay, lại nghĩ đến quan hệ phức tạp giữa ông ta và Trần Kinh.

Nếu ông ta báo cáo với Trần Kinh việc này, chỉ e Trần Kinh sẽ một cước đá bay và phụ trách việc này, thế chẳng phải chuyện tốt để Trần Kinh chiếm đi rồi.

Hiện tại vừa hay, Khương Vĩ đề xuất việc này, Trần Kinh giao việc này cho Lý Quốc Vĩ toàn quyền phụ trách. Lý Quốc Vĩ hiện tại có thể yên tâm can đảm đi làm công tác quan hệ xã hội này, nếu như có thể, phải tranh thủ nắm lấy cơ hội này, công lao thuộc về anh, điều này tất có thể củng cố địa vị trong bộ máy, gia tăng uy tín, mà đây là những điều Lý Quốc Vĩ rất coi trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.