Quan Sách

Chương 571: Chương 571: Chính là nhạc mẫu đại nhân!




Diệc Sở tiên sinh mà Trần Kinh quen biết

Là một nhà sưu tập đồ cổ, hơn nữa bản thân Diệc Sở cũng là một nhà doanh nghiệp có tiếng.

Năm đó, khi Trần Kinh còn đang học đại học, Diệc Sở đang làm giảng viên ở trường đại học.

Vị lão tiên sinh này không chỉ biết làm ăn, hơn nữa còn là người rất có học thức, nhất là đối với phương diện triết học Trung Quốc có trình độ hiểu biết rất sâu. Trần Kinh từng nghe qua ông ấy diễn thuyết, ấn tượng về ông cũng rất tốt.

Trần Kinh nhìn chăm chú vào bức họa “cung nữ Ba Tiêu”, nghiêm túc xem xét, Diệc Sở tiên sinh đi lại gần, cười híp mắt nói:

-Anh bạn trẻ, thấy thế nào, bức họa này rốt cuộc là thật hay là giả? Cậu có ý kiến gì?

Trần Kinh thản nhiên cười nói:

-Lão tiên sinh, đối với việc nghiên cứu hội họa tôi không hiểu biết nhiều, nhưng bức họa này bối cảnh tự nhiên, bố cục hài hòa, nhân vật trong tranh đoan trang, khoan thai, thật sự là một tác phẩm xuất sắc!

Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:

-Vừa nãy có người nói bức tranh này chỉ giống như bức tranh của một đứa trẻ mới học vẽ, tôi không đồng ý lắm, bức họa này bất luận là thật hay giả nhưng nhất định là do một danh họa, điểm này không thể nghi ngờ!

Diệc Sở cười cười không nói một lời.

Vị chủ trì bên cạnh ông hung hăng nói:

-Nói như vậy, tiên sinh, ngài cho rằng bút tích này thật không đáng ngờ sao?

Trần Kinh cất lời nói:

-Tôi cho rằng bút tích này là thực, bức họa này rất đáng giá!

Người chủ trì cười ha hả, nói vào microphone:

-Vị tiên sinh này cho rằng bức họa này là bút tích thật. Như vậy, tình huống này thật tôi cũng không thể thừa nước đục thả câu rồi, tôi xin nói cho mọi người biết, bức họa này thực sự là bút tích của Trương Đại Thiên tiên sinh, hơn nữa là một trong những tác phẩm hội họa bậc cao trong cuộc đời nghệ thuật của Trương Đại Thiên tinh sinh.

Mà bức họa này đã trải qua bốn hội đồng thẩm định của các công đấu giá có tiếng trong nước...

Người chủ trì vỗ tay nói:

-Mời đem công văn giám định lên!

Một nữ tiếp tân nâng khay đựng công văn giám định đem lên, người chủ trì đêm công văn giám định ra một lần nữa đọc trước mặt mọi người, ngay lập tức, mọi người liền xôn xao.

Sau đó, người chủ trì tiếp tục công việc chủ trì cuộc đấu giá bức họa, giá thấp nhất bức họa này dĩ nhiên không dưới 1,2 triệu.

Người chủ trì báo ra giá quy định. Liên tiếp sau đó đã có mấy người nâng giá cao hơn. Mãi cho đến khi lên tới 1,8 triệu, những người đấu giá mới bắt đầu thưa dần đi.

Ngay lúc đếm 1,8 triệu lần thứ hai, từ phía đối diện phòng bỗng nhiên có người ra giá. Ở màn hình lớn trên đại sảnh liền hiện lên “hai triệu nhân dân tệ”

Người chủ trì nâng giọng nói:

-Hai triệu, hôm nay chúng ta có một vị mới ra giá hai triệu, còn có ai ra giá hơn không? Hai triệu lần đầu tiên!

Hai triệu lần thứ 2...

Cuối cùng, người chủ trì đánh cây búa xuống nói:

-Giao dịch hoàn thành, giá giao dịch hai triệu, chúc mừng vị ngồi ghế số 1 đã trả giá hai triệu để mua lại bức họa “cung nữ ba tiêu” được Diệc Sở tiên sinh trân quý nhiều năm.

Một bức “cung nữ ba tiêu” cuối cùng cũng tìm được chủ nhân, Trần Kinh đứng một bên thở phào nhẹ nhõm.

Phương Uyển Kỳ rón ra rón rén đi tới bên cạnh Trần Kinh, kéo tay hắn, hạ giọng nói:

-Hừ, anh thật có mắt nhìn nha, không ngờ lại nhắm trúng bức họa này!

Trần Kinh nhíu mày quay đầu lại nói:

-Vừa rồi em lén lút làm gì vậy? Có chuyện gì sao?

Phương Uyển Kỳ kéo tay hắn nói:

-Anh đi theo em, chúng ta đi theo người số 1 vừa mua bức tranh này đi.

Trần Kinh có chút hồ nghi đi theo sau Phương Uyển Kỳ. Thẳng đến đại sảnh, phía trong góc có một gian phòng có chút thần bí.

Phương Uyển Kỳ nhẹ nhàng gõ cửa, cửa phòng chậm rãi mở ra, Chu Thúy cười cười đứng ở của. Phương Uyển Kỳ nói:

-Dì Chu!

-Được rồi, được rồi! Hiếm khi được con kêu ta một tiếng dì Chu, nhưng mà tới giờ sao con vẫn không lên nhà chơi đi!

Chu Thúy nói.

Trần Kinh từ phía sau cũng cất tiếng gọi:

-Dì Chu!

Chu Thúy nhìn nhìn đánh giá Trần Kinh, gật đầu nói:

-Tiểu Trần, tôi biết cậu rồi, cậu và Uyển Kỳ dịu dàng thật là một đôi trai tài gái sắc đó!

Trần Kinh có chút giật mình, hắn không biết người phụ nữ xa lạ trước mắt này làm sao lại quen biết mình, Phương Uyển Kỳ thì thầm vào tai Trần Kinh nói:

-Dì Chu là phu nhân Phó chủ tịch Từ

Trần Kinh lập tức nghĩ đến Từ Tự Thanh, nghi vấn trong lòng vẫn vậy, Phó chủ tịch tỉnh, Từ Tự Thanh, mình cũng không có thân thiết, dì Chu này đâu có lý nào lại quen biết mình chứ.

Trong lúc hắn đang có nghi vấn trong lòng, Phương Uyển Kỳ đã đẩy cửa đi vào, giống như một Tiểu Yến tử, thoải mái đi vào trong phòng của một người phụ nữ trung niên.

-Mẹ à, thật là một khoản tiền lớn nha, hai triệu, một bức họa kia có đáng giá hay không?

Phương Uyển Kỳ đùa giỡn.

Trần Kinh sửng sốt, đầu óc trong nháy mắt bỗng trở lên chậm chạp.

Phương Uyển Kỳ gọi là gì? Là “mẹ” sao?

Trần Kinh nhìn kỹ đối phương, một phụ nữ trung niên không rõ bao nhiêu tuồi, rất có phong độ ung dung, đoan trang, từ hai đầu lông mày có thể mơ hồ nhìn ra có nét giống với Phương Uyển Kỳ.

Trần Kinh do dự một chút, vội nói:

-Chào bác!

Phương Uyển Kỳ quay đầu lại, nhếch miệng cười với Trần Kinh nói:

-Cái miệng của anh thật là ngoan, em còn chưa chuẩn bị giới thiệu với anh, anh đã vội mở miệng trước rồi!

Phương Uyển Kỳ vô tư đi đến cạnh Trần Kinh, kéo tay của hắn nói với mẫu thân, Từ Liên:

-Mẹ, đây là Trần Kinh, mẹ thấy thế nào? Cao ráo đẹp trai chứ! Con mắt nhìn người của con gái mẹ cũng tốt đấy chứ!

Từ Liên nhìn Trần Kinh từ trên xuống dưới, trên mặt mang nét cười duyên dáng, Trần Kinh vô cùng lúng túng, có chút mất tự nhiên.

-Ngồi đi, ngồi đi! Tiểu Trần ngồi bên này!

Chu Thúy tiến lại niềm nở tiếp đón Trần Kinh.

Trần Kinh sau khi ngồi xuống, chỉ chốc lát đã có người đến gõ cửa đi vào, bức họa “cung nữ ba tiêu” Từ Liên vừa mới mua kia đã được đưa tới.

Từ Liên cầm bức tranh trong tay, nhìn Trần Kinh nói:

-Tiểu Trần, cậu hiểu ý nghĩa bức tranh này không?

Trần Kinh lắc đầu nói:

-Cháu cũng không hiểu lắm, ở phương diện này bình thường cháu không nghiên cứu mấy, thi thoảng nghe người ta nói mới gọi là biết chút ít.

Từ Liên đặt bức họa lên chiếc bàn trong phòng, chậm rãi mở ra, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve bức họa nói:

-Bức họa này là bảo bối mà Diệc Sở tiên sinh trân quý nhiều năm, hôm nay ông ta có thể đem nó ra coi như cũng đã nể mặt mũi của ta rồi. Người trả giá cao mới có thể có được, hôm nay bỏ ra hai triệu để có được bức họa này, thật sự là rất đáng giá!

Từ Liên thưởng thức bức họa này, nhìn đến có chút xuất thần.

Một lát sau, bà đột nhiên quay đầu lại nói với Trần Kinh:

-Tiểu Trần à, cậu có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra bức họa này không phải vật bình thường, cho thấy cậu cũng khá tinh mắt đấy. Hôm nay tôi lần đầu gặp cậu, bức họa này coi như lễ vật gặp mặt đi!

Trần Kinh kinh ngạc, thất sắc, vội nói:

-Bác, quân tử không lấy thứ yêu thích của người khác, bác đặc biệt thích bức họa này, hơn nữa bức tranh này ở trong tay của bác mới có thể thấy hết được giá trị, cháu...

Từ Liên mỉm cười nhìn Trần Kinh, cắt ngang lời Trần Kinh:

-Tiểu Trần, quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác, câu này tôi cũng đã từng nghe qua, nhưng đối với ba Uyển Kỳ mà nói, trên thế giới giới này ông ấy thương yêu nhất chính là Uyển Kỳ. Với ta cũng vậy, cậu có đủ bản lĩnh khiến Uyển Kỳ theo cậu, thì một bức họa thôi sao lại không có đủ can đảm để nhận chứ?

Trần Kinh nói:

-Nhưng bác, lễ vật này với cháu mà nói....thật quá quý trọng rồi...

Từ Liên cười cười nói:

-Rất quý trọng sao? So với Uyển Kỳ còn quý trọng hơn sao?

Trần Kinh ngạc nhiên không nói lên lời, Phương Uyển Kỳ ở một bên liên tục ra hiệu kêu hắn không nên nói nữa, mau nhận bức tranh đi.

Trần Kinh hít một hơi thật sâu, gật đầu nói:

-Vậy được thưa bác! Bức họa này cháu xin nhận!

Hắn dừng một chút, nói:

-Để đáp lễ, cháu không có gì để tặng hai bác, năm đó cháu công tác ở tuyến dưới, có một lần tình cờ được một chậu phong lan, chậu phong lan này tơ vàng khảm biên, nở ra hai màu hoa tím, hồng, hình dáng thanh nhã, cũng coi như một gốc dị thảo.

Lát trở lại cháu đem chậu cây này đưa tặng lại cho bác, hy vọng hai bác sẽ thích!

Trần Kinh nhận bức họa trong tay, thần sắc yên tĩnh như nước hồ thu.

Hai triệu đối với hắn mà nói qủa thật quá quý trọng rồi, vậy mà Từ Liên có thể tặng cho hắn, hắn cũng chỉ có thể nhận lấy mà thôi.

Mà thật sự thì hắn cũng có một chậu hoa lan, chậu hoa lan này là năm đó khi hắn còn ở Lễ Hà, Cục Lâm nghiệp kiếm được một đám phong lan, bên trong có một gốc dị thảo mông hổ, liền kêu người trồng vào chậu tặng cho Trần Kinh.

Lúc Trần Kinh ở Lễ Hà vẫn chăm sóc chậu cây này, nhưng sau này trở về Đức Cao, chậu cây này liền để lại Lễ Hà rồi.

Nhưng sau khi Trần Kinh được điều về tỉnh thành, bên Lễ Hà lại đem chậu cây dâng lại hắn, hóa ra là bọn họ đem chậu cây này đến chuyên gia xem qua, chuyên gia về hoa lan nói chậu cây này có giá trị vô cùng.

Vì thế, người dưới không ai dám lấy chậu cây này, nghe nói chậu cây này là của Trần Kinh, liền đem trả lại.

Trần Kinh vẫn chăm sóc chậu cây đó ở nhà, hôm nay Từ Liên tặng hắn một bức họa, hắn không có gì báo đáp, cũng chỉ có thể tặng chậu cây này mà thôi.

Từ Liên đối với tặng vật của Trần Kinh dường như rất vừa lòng, gật đầu nói:

-Vậy được, lễ vật của cậu tôi cũng xin nhận. Hoa lan của cậu khẳng định là không tệ, tôi rất thích!

Bà dừng lại một chút nói:

-Tiểu Trần, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, hay chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi, dì Chu cậu mời khách!

Chu Thúy cười nói:

-Từ tổng, mời hay không bà không nói cũng được mà, hai đứa nhỏ có thể qua đây với tôi là tôi đã vô cùng vui sướng rồi, về sau phòng Mỹ thuật tạo hình của chúng tôi hoan nghênh mọi người thường xuyên ghé đến, dù sao “cung nữ ba tiêu” cũng nằm trong tay hai đứa, đôi lúc rảnh rỗi tôi cũng muốn thưởng thức một chút nha!

Từ Liên cười nói:

-Sao có thể như vậy? Trưởng phòng tranh Chu thấy đau lòng tiếc bức họa này rồi sao? Tôi tiết lộ cho bà hay, để có được bức họa này tôi cũng phải mỏi mồm thì Diệc Sở tiên sinh mới chịu đưa ra, dù sao tranh tốt của Diệc Sở tiên sinh cũng rất nhiều, nếu bà đồng ý, tôi có thể dẫn bà tới chọn một bức!

Chu Thúy khoát tay nói:

-Được rồi, được rồi! Chúng ta không nói mấy chuyện này nữa!

Cô quay đầu nhìn Trần Kinh, thần sắc có chút trịnh trọng nói:

-Tiểu Trần à, bức họa này cậu nhất định phải cất giữ cẩn thận, bình thường xem tranh nhiều chút, lĩnh hội ý tứ bên trong bức tranh nhiều một chút, việc này đối với việc các cậu cả ngày chỉ biết tối mặt công tác mà nói, thật sẽ có chỗ hữu ích đấy!

Trần Kinh gật gật đầu, mà đúng vào lúc này, di động thật không đúng lúc lại vang lên.

Trần Kinh biến sắc, Từ Liên khoát tay nói:

-Cậu cứ nghe đi!

Trần Kinh lấy điện thoại ra, mở bao ra nghe.

Điện thoại vừa kết nối, tiếng nói từ đầu bên kia điện thoại truyền đến rõ ràng là tiếng của Mễ Tiềm, ông trầm giọng nói:

-Tiểu Trần phải không! Cậu lập tức tới phòng làm việc của tôi một chút!

Trần Kinh ngẩn người nói:

-Trưởng ban, có chuyện gấp gì sao? Hiện tại tôi không có ở văn phòng...

-Vậy ngay lập tức quay về đi! Tỉnh ủy mới ra nhiệm vụ, tình huống khá khẩn cấp, cũng có chút đặc thù, tôi phải bàn bạc với cậu một chút. Cho cậu 40 phút, có thể trở về được hay không?

Mễ Tiềm lớn tiếng nói.

Trần Kinh hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn mọi người trong phòng, thật lâu sau, hắn nói:

-Được thôi, trong nửa giờ nữa cháu phải trở về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.