Quan Sách

Chương 388: Chương 388: Chủ động khai nhận vấn đề




Lưu Vĩ không thấy Trần Kinh ở Quận ủy, vội vã chạy đến Ủy ban nhân dân quận.

Ở văn phòng Nhiếp Quang, vẻ mặt Nhiếp Quang âm trầm, Lưu Vĩ ruột gan rối bời, anh ta vội vàng nói:

- Chủ tịch quận, anh nói chuyện này... chuyện này, chúng ta điều tra đến mức độ này, tôi cảm thấy cục diện hình như không khống chế được, các ngành liên quan trên thành phố đã bắt đầu tham dự vào, tôi lo... tôi lo...

Lưu Vĩ lắp bắp, nét mặt sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.

Là Phó chủ tịch quận phụ trách xây dựng đô thị, quản lý bất động sản, công tác giải phóng mặt bằng và các công việc liên quan của khu Hà Hoa đều do Lưu Vĩ phụ trách.

Vốn, nhân viên giải phóng mặt bằng với dân chúng tranh chấp dẫn đến nhân viên bị chết, đây đối với Lưu Vĩ mà nói, anh ta là người phải chịu trách nhiệm đầu tiên.

Công tác giải quyết hậu quả này, Nhiếp Quang để anh ta tiếp tục phụ trách, mục đích là cho anh ta có cơ hội lấy công chuộc tội, nhưng bây giờ, chuyện này càng lúc càng lớn, bên có trách nhiệm liên quan cũng đã khai nhận vấn đề rồi, hơn nữa còn tố cáo cả những cán bộ tham nhũng nữa.

Lưu Vĩ lần này thực sự sợ hãi

Đối diện với sự sợ hãi của Lưu Vĩ, trong lòng Nhiếp Quang rất bực bội.

Gã hiểu con người Lưu Vĩ, người này bình thường cứ y như 1 con chó hình người, đi đến đâu cũng phong thái bình tĩnh, dường như dùng cách này để biểu hiện suy nghĩ của bản thân

Giờ thì hay rồi, vừ mới gặp chuyện thì đã như 1 con chó hoảng hốt, tính cách như vậy, sao có thể lên được vị trí Phó chủ tịch quận vậy?

Trong lòng Nhiếp Quang liên tục lắc đầu, hối tiếc vì mình đã phân công sai chức Phó chủ tịch quận này, tới hôm nay, tất cả những nuối tiếc đều vô dụng, chuyện đã như vậy rồi, có rất nhiều thứ khó thay đổi được!

Lưu Vĩ rất lo lắng, tâm tình của Nhiếp Quang cũng chẳng tốt đẹp gì.

Gã đã tốn biết bao nhiêu tâm cơ, định lợi dụng Trần Kinh làm tấm bia đỡ đạn khiêu chiến với Lưu Tích Nhân. Mắt xích mấu chốt trong chuyện này là xung đột giữa Công ty xây dựng Phiếm Giang và dân chúng. Với những chuyện thế này, thông qua 1 vài phương thức để giải thích nguyên nhân dẫn đến xung đột giữa nhân viên giải phóng mặt bằng và dân chúng.

Tất cả những phát triển của sự việc đều đi đúng theo dự định

Duy có 1 điểm khiến Nhiếp Quang kinh ngạc đó là Trần Kinh rất “nhẫn nhục chịu đựng.”

Nhiếp Quang rõ ràng đang lợi dụng Trần Kinh, hắn luôn quán triệt suy nghĩ, Trần Kinh là bia đỡ đạn, bề ngoài thì bàn luận nói Trần Kinh đang khiêu chiến với Lưu Tích Nhân.

Vốn, Nhiếp Quang đã chuẩn bị rất đầy đủ cho chuyện này. Trần Kinh không thể nào có thể phản pháo được.

Nhưng, Nhiếp Quang không ngờ được Trần Kinh lại không hề có phản ứng gì, lần này Nhiếp Quang có cảm giác mình đã đánh hụt.

Bảo Lưu Vĩ ngày nào cũng báo cáo công việc với Trần Kinh, đây chính là sắp xếp đặc biệt của Nhiếp Quang, vì chỉ có như vậy, mới chứng tỏ hiện mọi việc của Đức Thủy đều do Trần Kinh chủ trì.

Ngày nào Lưu Vĩ cũng đến chỗ Trần Kinh thực chức cũng chỉ dạo qua, báo vài chuyện lông gà vỏ tỏi, râu ria chẳng đáng gì.

Nhưng có 1 điều Lưu Vĩ quên mất, đó là ở Quận ủy có bao nhiêu ở đó, bao người nhìn vào. Vì mọi người nhìn anh ta, đều có thể nghĩ ra anh ta đến đây làm gì.

Phó chủ tịch quận phân công quản lý ngày nào cũng đến báo cóa công tác với Trần Kinh, điều tra Hà Hoa kia, tra ra nhiều thông tin và bí mật như vậy. Đây không phải Trần Kinh chủ trì thì là gì?

- Lão Lưu, anh bình tĩnh đi nào! Có chuyện gì cũng không cần phải nói nhanh như vậy, cứ suy nghĩ rồi từ từ nói!

Nhiếp Quang nói.

Lưu Vĩ ngồi xuống, trên trán mồ hôi vẫn toát ra, thần sắc vẫn chưa thoải mái.

Nhiếp Quang hí mắt nhìn về phía anh ta, nói:

- Sao thế? Phó bí thư Trần không có ở đó à?

Lưu Vĩ vĩ hơi sửng sốt. gật đầu như gà mổ thóc, nói:

- Bí thư Trần chắc là tránh tôi, anh ta muốn thấy tôi chết mà! Cái anh Bí thư Trần này, tuổi tuy nhỏ, nhưng lại quá mưu mô, cứ ngồi yên mãi, giờ thì động thủ rồi. Không thể tin được!

Nhiếp Quang mặt nhăn nhíu mày, chuyện Công ty xây dựng Phiếm Giang khai nhận vấn đề Nhiếp Quang cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, gã cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.

Hiện nay tất cả sự việc đều đang điều tra, chỉ cần Công ty xây dựng Phiếm Giang không chủ động nhận tội, chuyện này 8 phần là không thể nào giải quyết được.

Dù nào, người thực sự hiểu rõ chuyện này rất rõ, sự kiện ẩu đả lần này với chuyện xung đột lần trước tuyệt đối không hề liên quan, cho dù có chút liên quan, thì đó cũng là mánh lới do Nhiếp Quang bày ra, sau đó để người ta liên tưởng, gượng ép tạo mối quan hệ.

Cho dù có liên hệ, thì mối liên hệ đó cũng chỉ là 1 trong số những nguyên nhân.

Điều tra sự cố, không thể đổ lỗi cho 1 nguyên nhân khách quan được.

Nhưng, hiện nay Nhiếp Quang không nghĩ rằng, Công ty xây dựng Phiếm Giang chủ động nhận tội là kết quả nhờ sự cố gắng của Trần Kinh.

Trần Kinh và Tập đoàn Tam Giang, công ty mẹ của Công ty xây dựng Phiếm Giang, Liêu Triết Du Tập đoàn Tam Giang, anh em họ Thiệu Công ty bất động sản Tam Giang đều là đối thủ của Trần Kinh. Bọn họ hận Trần Kinh thấu xương, với tình hình như vậy, Trần Kinh có thể cấu kết với họ sao?

Trần Kinh có thủ đoạn gì để ép họ chủ động ra nhận tội? Nhiếp Quang nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra điểm này.

Không thể không nói, chuyện đột ngột này đã phá vỡ kế hoạch của Nhiếp Quang, phá vỡ tiết tấu của sự việc.

Bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm, trong lòng Nhiếp Quang đột nhiên cảm thấy phiền muộn.

Thấy bộ dạng Lưu Vĩ bị dọa đến mức mất hồn, có chuyện gì đáng để đường đường 1 Phó chủ tịch quận như anh ta phải sợ đến như vậy?

Duy có một việc, chuyện này mông Lưu Vĩ cũng sạch sẽ gì, lần này Ủy ban kỷ luật điều tra 2 lãnh đạo của văn phòng quản lý khu phố có liên quan đến Lưu Vĩ, 2 người kia ngã ngựa, phòng tuyến tâm lý của Lưu Vĩ cũng vỡ tan.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Nhiếp Quang rùng mình.

Đột nhiên gã nghĩ, nếu Lưu Vĩ thực sự sợ như vậy rồi, anh ta sẽ làm gì đây?

Theo logic bình thường, Lưu Vĩ hẳn sẽ bỏ trốn, số cán bộ chạy án không ít.

Nhưng 1 số cán bộ đều có đặc điểm, đó là những người này đều kiếm chác nhiều rồi, đủ rồi.

Sau khi họ lén xuất cảnh thì đủ để tiêu xài cả đời.

Biểu hiện của Lưu Vĩ không hợp với điều kiện này, Lưu Vĩ cũng mới có chút quyền vài năm nay, kể ra, Nhiếp Quang dùng anh ta cũng vì bình thường người này làm việc thoải mái, tặng cho Nhiếp Quang không ít thứ này thứ nọ. Hơn nữa, Lưu Vĩ còn có 1 đặc điểm chính là siêng năng.

Bình thường, anh ta luôn chủ động thể hiện thiện ý với Nhiếp Quang. Nhiếp Quang cảm thấy Lưu Vĩ có năng lực nhất định, nắm chắc mấu chốt nên đưa công tác quản lý xây dựng đô thị, quản lý bất động sản giao cho anh ta quản lý, mục đích là để mình dễ nắm được trong tay.

Gã không thể ngờ được tên này lại không được việc như vậy. Trong thời khắc mấu chốt mà lại thế này sao?

Lưu Vĩ thấy Trần Kinh nửa ngày không thốt ra tiếng nào, trong lòng lại sợ hãi.

Trong đầu anh ta lại nghĩ tới nụ cười âm hiểm của Trần Kinh, Trần Kinh luôn híp mắt nói với anh ta:

- Phó chủ tịch quận Lưu, với chuyện lớn, có ảnh hưởng xấu như vậy, khi chúng ta xử lý, nhất định phải khiến cho mọi người chủ động làm việc, chủ động khai nhận vấn đề.

Nói như vậy, chúng xử lý sự việc 1 là đơn giản, 2 là có thể biến những việc phức tạp thành đơn giản.

Lúc đó Lưu Vĩ nghe mấy câu này của Trần Kinh hoàn toàn không để tâm, chỉ vừa nghe vừa gật đầu, khúm núm.

Anh ta làm sao nghĩ được sẽ có cục diện như ngày hôm nay?

Hiện tại Công ty xây dựng Phiếm Giang có liên quan mật thiết đến vụ án đã chủ động khai nhận rồi, bọn họ không những chủ động khai nhận vấn đề mà còn tố cáo 1 số cán bộ

Lưu Vĩ nghĩ, Công ty xây dựng Phiếm Giang thực sự phải định tội thì phải khởi tố như thế nào?

Trong đầu anh ta suy nghĩ, nhưng càng nghĩ càng không biết phải khởi tố Công ty xây dựng Phiếm Giang như thế nào, tình hình này bản thân của mình có nên chủ động nhận tội không?

Đối với Lưu Vĩ mà nói, vì trách nhiệm nên bị xử phạt, thậm chí bị cách chức, anh ta tự biết cũng có thể.

Nhưng, nếu vì vi phạm kỷ luật, vi phạm pháp luật mà bị bắt giam, khởi tố, vậy thì thật sự thân bại danh liệt rồi!

Lưu Vĩ sợ điều này.

Nếu vấn đề bại lộ thì thật sự không thể né tránh nữa, Lưu Vĩ cảm thấy mình có thể chủ động khai nhận vấn đề, báo cáo rõ tình hình, như vậy còn có được chút chủ động, tổ chức cũng sẽ giảm bớt tội.

- Chủ tịch quận, tôi cảm thấy tôi nên chủ động tìm lãnh đạo thành phố để nói chuyện, anh cảm thấy thế nào?

Lưu Vĩ hỏi Nhiếp Quang.

Nhiếp Quang hơi sửng sốt, nói

- Tìm lãnh đạo nói chuyện? Haha, anh cũng ngây thơ quá nhỉ, sự việc đã đến mức không thể xoay chuyển, anh có tìm ai cũng vô dụng, chẳng ai giúp được anh đâu! Hơn nữa, lãnh đạo thành phố 1 ngày có trăm công nghìn việc, họ chú ý đến chuyện Đức Thủy chúng ta, tự có người báo cáo với họ, còn cần phải gặp trực tiếp anh sao?

Nhiếp Quang trầm ngâm một chút, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, hỏi:

- Anh định tìm ai?

Lưu Vĩ ú ớ nửa ngày, nói:

- Tôi muốn tìm Bí thư Dương bên Ủy ban kỷ luật!

Sắc mặt Nhiếp Quang chợt thay đổi, bỗng nhiên đứng dậy, quá kinh ngạc, trừng mắt nhìn Lưu Vĩ nửa ngày, môi mấp máy không nói ra lời.

Gã không thể ngờ, gã không dám tin Lưu Vĩ lại có suy nghĩ như vậy.

Nhất thời gã khó xử, gã không biết nên mở miệng thế nào, gã nói ủng hộ Lưu Vĩ đến Ủy ban kỷ luật, cuối cùng mọi chuyện có thể được lôi ra ánh sáng, toàn bộ tiền nguyên hậu quả của sự việc cũng không còn bí mật gì đáng nói nữa. Chỉ cần như vậy, trăm phương ngàn kế Nhiếp Quang phải dày công tính toán sẽ uổng phí, hơn nữa Lưu Tích Nhân cũng nhất định không tha cho gã.

Nhưng những chuyện thế này, gã có thể khuyên Lưu Vĩ không đến Ủy ban kỷ luật sao?

Lưu Vĩ chủ động yêu cầu đến Ủy ban kỷ luật, điều đó chứng tỏ anh ta ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề rồi! Không ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, ai lại muốn đến Ủy ban kỷ luật?

Nếu Nhiếp Quang khuyên anh ta đừng đến Ủy ban kỷ luật, chuyện này sẽ thành 1 dấu mốc lớn.

Sau đó, sự việc lộ ra, đây chính là vết nhơ chính trị của Nhiếp Quang, thậm chí gã còn có thể vì thế mà vi phạm kỷ luật.

Nhiếp Quang nghĩ đến đây, mồ hôi chảy xuống, gã muốn yên tĩnh 1 chút, nhưng làm thế nào cũng không ngồi yên được, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, giống như sắp nổi giận, nhưng lại không phát tiết được!

Lúc này, gã đang nghĩ đến Trần Kinh, lúc nãy gã còn nghĩ, Trần Kinh trước nay không hề né tránh Lưu Vĩ, sao lúc này lại bắt đầu né tránh Lưu Vĩ?

Đến nay, gã mơ hồ hiểu được Trần Kinh, dường như Trần Kinh sớm nhận ra điều này, biết lần này Lưu Vĩ không nói chuyện tốt lành gì, nên cố ý đá quả bóng sang cho Nhiếp Quang!

Là như thế sao?

Nhiếp Quang đang hoài nghi với suy nghĩ của mình, không dám xác định!

Gã cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, có rất nhiều việc dường như vẫn chưa nghĩ thấu suốt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.