Quan Sách

Chương 663: Chương 663: Chủ tịch thành phố tới thăm.




Một cuộc thảo luận lớn về phương hướng phát triển Lân Giác bắt đầu triển khai trong các giới xã hội Lân Giác .

Để làm phong phú hình thức thảo luận lần này, Ban Tuyên giáo quận tổ chức các hoạt động như cuộc thi hùng biện chuyên mục văn chương lý luận. Và hoạt động thảo luận học tập, giao lưu tập thể ở phạm vi lớn.

Trần Kinh thậm chí còn liên hệ với báo Kháng Nhật, Đảng ủy Lân Giác mua một trang báo lớn để làm trận địa thảo luận chuyên môn, những bài văn ưu tú quan niệm mới mẻ, có thể thông qua trận địa này để phát biểu ra còn Trần Kinh đích thân chuẩn bị tổ chức diễn đàn các doanh nghiệp liên hiệp công thương lần thứ nhất của quận Lân Giác.

Tất cả doanh nghiệp tư nhân, doanh nghiệp vốn đầu tư nước ngoài của Lân Giác đều có thể tham dự diễn đàn doanh nghiệp. Không chỉ vậy, Quận ủy Lân Giác còn nhiệt tình mời các doanh nghiệp ưu tú toàn bộ Lĩnh Nam tham gia diễn đàn, để cách doanh nghiệp tham dự thảo luận sự phát triển của Lân Giác, hiến kế cho sự phát triển của Lân Giác.

Diễn đàn toàn bộ các doanh nghiệp do Trần Kinh đích thân chủ trì, trong lời tuyên truyền, Trần Kinh dùng giọng điệu rất chất vấn.

- Lân Giác nằm ở vị trí bên đặc khu vì sao lại không lọt vào mắt của những doanh nghiệp lớn có con mắt chiến lược, điều kiện của Lân Giác có được may mắn, là nơi có tiềm lực phát triển, tài nguyên phát triển rút cục nên dùng như nào cho hợp lý?...

Để tăng sức ảnh hưởng của diễn đàn lần này, Trần Kinh chuẩn bị đặc biệt mời Bí thư Thành ủy Hoàng Hồng Viễn khai mạc và phát biểu, mà Lân Giác cố gắng nhiều như vậy, hiện tại cũng thu hút được sự chú ý chặt chẽ của giới truyền thông trong ngoài tỉnh.

Một địa khu đang ở vào giai đoạn phát triển với tốc độ cao, dùng con mắt càng lâu dài, càng chiến lược quy hoạch phương hướng phát triển tương lai, Đảng ủy chính quyền yêu cầu chính quyền vì nhân dân, chính quyền vì xã hội. Hành động như vậy thật hiếm thấy ở cả nước cộng hòa, Lân Giác dám đi trước thiên hạ, có gan làm liều đầu tiên, đương nhiên sẽ khiến nhiều người chú ý.

So sánh với khí thế hừng hực của cuộc đại thảo luận ở Lân Giác, tổ điều tra Uỷ ban Kỷ luật Hàng Thị cũng bắt đầu điều tra Lân Giác nghiêm túc.

Sự điều tra của Uỷ ban Kỷ luật, ở một mức độ nhất định, dẫn tới sự chấn động không nhỏ của chính đàn Lân Giác. Nhưng Trần Kinh sớm có chuẩn bị sẽ giảm ảnh hưởng của việc này tới mức thấp nhất.

Công tác của tổ điều tra tiến hành rất nhanh, tổ trưởng dẫn đội Chu Tiểu Thiên ba ngày sau tìm Trần Kinh nói chuyện.

Anh ta nói:

- Bí thư Trần, đối với tố cáo liên quan tới đồng chí Lý Quốc Vĩ, Bí thư Uỷ ban Kỷ luật thành phố yêu cầu chúng tôi nhất định phải điều tra ra manh mối, điều này đối với tổ điều tra chúng tôi mà nói đúng là áp lực không nhỏ.

Trần Kinh hỏi:

- Bí thư Chu, hiện tại tình hình điều tra ra sao? Tôi đánh giá tố cáo này chắc chắn là giả, đồng chí Quốc Vỹ tôi tiếp xúc thời gian chưa dài, nhưng tính cách của anh ấy tôi hiểu, là một người có trách nhiệm, những tố cáo kia không giống cách làm việc của anh ấy.

Ánh mắt Chu Tiểu Thiên nhìn chằm chằm Trần Kinh, thở ra một hơi nói:

- Trước mắt xem ra, phán đoán của Bí thư Trần là giống với kết quả điều tra ba ngày qua của chúng tôi. Tố cáo này có ba hạng mục là không thật. Nhất là hạng mục tác phong, Lân Giác ai cũng biết đồng chí Quốc Vỹ và vợ Thư Phương thanh mai trúc mã, là một cặp vợ chồng điển hình ở chính đàn Lân Giác chúng ta, căn cứ kiểm chứng của chúng tôi, đồng chí Quốc Vỹ không có quan hệ nào trái chiều.

Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày bật thốt:

- Vậy các anh…

Hắn vừa mở miệng liền hiểu ý của Chu Tiểu Thiên.

Ủy ban Kỷ luật muốn điều tra ra manh mối của sự việc, cái gọi là tra ra manh mối khả năng không chỉ là chỉ vấn đề của đồng chí Lý Quốc Vỹ, chỉ e còn muốn chỉ rằng phải điều tra ra ai tố cáo Lý Quốc Vỹ, trong đó có phải liên quan tới những vấn đề tranh đấu nội bộ bộ máy Lân Giác hay không.

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Trần Kinh cũng cảm thấy uất ức, bộ máy Lân Giác hiện tại hắn còn chưa thể hoàn toàn nắm trong tay.

Nhưng trách nhiệm của bộ máy lại phải một mình hắn gánh, người khác có việc đều tìm Bí thư, bên trong bộ máy tồn tại những xấu xa, hắn cũng phải nghiêm túc đi xử lý.

Trầm ngâm một chút, Trần Kinh nói:

- Về vấn đề của đồng chí Quốc Vĩ, anh ấy đã làm chính trị nhiều năm, mấy năm nay đắc tội với vô số kẻ, chỉ sợ có người âm thầm ngáng chân cũng có khả năng, nếu phải thực sự điều tra cho ra nguồn gốc của tố cáo, tôi cho rằng đồng chí Quốc Vỹ liệu có thể tự mình cung cấp chút manh mối không?

Trần Kinh trong lòng hơi nén giận, một lần tố cáo không thật có liên quan khỉ gì tới hắn, hắn lại phải thương lượng hai phía.

ở bên Lý Quốc Vỹ, hiện tại gánh vách công tác chính quyền, nhất định phải bình tĩnh.

Còn ở bên Uỷ ban Kỷ luật này, Lý Quốc Vỹ bị người ta vu cáo hãm hãi, hắn làm Bí thư Quận ủy, phải có cách nói với Uỷ ban Kỷ luật, hoặc là cung cấp cái gọi là manh mối.

Chỗ Trần Kinh lấy đâu ra manh mối mà cung cấp? Có người có thể viết ra thư tố cáo cao cấp, khiến Uỷ ban Kỷ luật coi trọng thành lập tổ công tác, người như vậy sao có thể bình thường?

Trần Kinh tháo kính ra, châm một điếu thuốc, hắn mời Chu Tiểu Thiên một điếu, Chu Tiểu Thiên vội vàng khoát tay nói:

- Anh hút đi, tôi không hút.

Trần Kinh hít sâu một hơi bắt đầu trầm ngâm.

Hắn bỗng nghĩ đến người tố cáo Lý Quốc Vỹ khẳng định cũng biết thư báo cáo như vậy cuối cùng kết quả sẽ như nào, nếu biết thư tố cáo như vậy không thể làm Lý Quốc Vỹ bị thương mảy may gì, vậy sao còn muốn tạo thứ đồ này?

Trần Kinh vừa nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên trầm xuống, trong đầu có chút rối loạn.

- Đinh đinh.

Điện thoại trên bàn vang lên, Trần Kinh nghe, đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm trầm thấp:

- Là Bí thư Trần à?

- Tôi là Trần Kinh, xin hỏi ai đấy?

Trần Kinh thấp giọng nói.

- Là thế này Bí thư Trần, Chủ tịch thành phố Thanh Hương hôm nay đang khảo sát gần Lân Giác, bà ấy muốn tới thị trấn Bạch Thạch thăm, bên này các anh có thể sắp xếp người đi cùng chỉ dẫn không?

Đối phương giọng nói vẫn trầm thấp như nãy.

Trần Kinh ngẩn người, nói:

- Anh là Trưởng ban thư ký Hàn à. Ôi chao, Chủ tịch thành phố Thanh Hương có thể tới Lân Giác, chúng tôi chắc chắn sẽ hoan nghênh từ đầu ngõ, anh nói cụ thể thời điểm, tôi lập tức sắp xếp.

Trần Kinh lập tức kịp thời phản ứng, người gọi điện hẳn là Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố Hàn Khải, Hàn Khải là cái tên nổi danh từ lâu trong chính đàn. Hôm nay gọi điện cho hắn quả thực như vậy, Trần Kinh hỏi ông ta là ai không ngờ không trả lời, trực tiếp nói việc luôn.

Ở bên đầu dây kia, Hàn Khải dường như hơi giật mình.

Ông ta và Trần Kinh trước kia chỉ gặp qua vài lần, cho tới giờ chưa từng giao tiếp với nhau.

Nhưng Trần Kinh có thể nói ra đúng thân phận của ông ta, điều này chứng tỏ Trần Kinh bỏ ra không ít thời gian, đương nhiên, Hàn Khải vẫn luôn rất chú ý tới Trần Kinh.

Chủ tịch Thành Phố Lý Thanh Hương đột nhiên muốn tới Bạch Thạch, Trần Kinh đành phải xin lỗi Chu Tiểu Thiên tỏ vẻ tiếc nuối, trên thực tế chuyện của Chu Tiểu Thiên Trần Kinh cũng là lực bất tòng tâm. Càng không có gì để nói. Trần Kinh hiện tại cần một Lân Giác yên ổn, tổ điều tra lần này đã mang tới rất nhiều thanh âm không hòa hợp. Trần Kinh mong họ lập tức kết thúc điều tra quay về.

Chu Tiểu Thiên đi rồi, Trần Kinh gọi điện cho Lưu Khúc Phong, sau đó lại gọi điện cho Chủ tịch thị trấn Tề Mậu Lâm bảo anh ta sắp xếp tiếp đãi, hắn cố ý dặn dò Tề Mậu Lâm, đồ ăn phải ngon một chút, đẳng cấp phải cao, có hải sản.

Trần Kinh đối với một đám lãnh đạo trong thành phố đều đã nghiên cứu cả.

Chủ tịch Lý Thanh Hương là nữ cường nhân trứ danh trong chính đàn Lĩnh Nam, nghe nói có quan hệ rất sâu ở thủ đô.

Mà bà ta rất chú trọng ẩm thực, là một nhà mỹ thực, hơn nữa thích hải sản, đã từng có người viết thư tố cáo chuyên về vấn đề này, nói bà sống xa xỉ, ăn một bữa cơm hao phí bao nhiêu tiền.

Đương nhiên thư tố cáo như vậy tổ chức không truy cứu cán bộ cấp bậc như Chủ tịch Lý, bà cũng không phải phô trương lãng phí, nhưng ăn phải ngon, tổ chức có thể làm gì cô ấy?

Hôm nay là lần đầu tiên Trần Kinh tiếp xúc với Lý Thanh Hương. Trước khi Trần Kinh tới Hải Sơn, chính đàn Hàng Lý Thanh Hương và Hoàng Hồng Viễn hai ngươi vì tranh vị trí Bí thư mà đã so tài độc một phen.

Cú tranh đấu này, cuối cùng Hoàng Hồng Viễn chiến thắng trong gang tấc, làm kẻ bại, Lý Thanh Hương cũng chỉ có thể đảm nhiệm vị trí Chủ tịch thành phố.

Nhưng Lý Thanh Hương ở Hàng cũng là cán bộ có lực ảnh hưởng quan trọng, dưới tay bà có nhiều người có khả năng, không kém gì Hoàng Hồng Viễn.

Mặt khác, làm nữ cán bộ, bà chung quy cũng có một vài ưu thế hơn nam đồng chí. Hiện tại tổ chức đặc biệt chú ý bồi dưỡng nữ cán bộ. Lý Thanh Hương đã được trung ương nhắm là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, điểm này Hoàng Hồng Viễn còn kém cô một khoảng.

Đối với chuyện công tuyển cán bộ, giữa Hoàng Hồng Viễn và Lý Thanh Hương có sự khác nhau. Trần Kinh thượng vị là một tay Hoàng Hồng Viễn đẩy, cho nên ở một mặt nào đó, Trần Kinh hẳn được coi là người phe Hoàng Hồng Viễn.

Đương nhiên, hiện tại Trần Kinh cũng còn chưa hoàn toàn hướng về phía Hoàng Hồng Viễn, dù sao hắn là người từ ngoài tới, thân phận rất đặc thù, nếu nói trở thành người chính cống của Hoàng Hồng Viễn, phỏng chừng khả năng cũng không lớn, mà điều này cũng càng khiến vị trí của Trần Kinh có chút ngại ngùng.

Lúc Trần Kinh và Lưu Khúc Phong tới thị trấn Bạch Thạch, liền gặp đội xe của Chủ tịch Lý Thanh Hương.

Trong đại viện của chính quyền thị trấn, Chủ tịch Thanh Hương và Trần Kinh gặp mặt, bà năm nay chưa tới 50, vóc dáng không thấp như người phương nam, cao chưng 1m65.

Bà đi giày cao gót, đầu ngẩng cao.

Không có vẻ yếu đuối nhu nhược của phụ nữ truyền thống, Chủ tịch Thanh Hương khiến người ta có cảm giác rất ngay thẳng rất quyến đoán, bà bắt tay Trần Kinh nói:

- Tiểu Trần, đã sớm muốn tới Lân Giác thăm, cậu tới Lân Giác khiến các hạng mục công tác đều có được khởi sắc, rất giỏi, cũng có rất nhiều người khen cậu trước mặt tôi.

Trần Kinh vội khiêm tốn nói:

- Chủ tịch quá lời rồi, hiện tại tôi còn chưa quen với tất cả các hạng mục công tác, đang từ từ tiến vào trạng thái.

Lý Thanh Hương tiện thể nói:

- Tuổi trẻ điềm đạm, chắc chắn không tệ, Lân Giác trong tay cậu nhất định sẽ sáng rực.

Bà dùng ngón tay chỉ Tề Mậu Lâm nói:

- Bạch Thạch là một nơi tốt, Hải Sơn của chúng ta chỉ có một Bạch Thạch, phải tận dụng cho tốt, phải khai thách phát triển tốt.

Tề Mậu Lâm gặp Chủ tịch thành phố, có lẽ do cấp bậc chênh lệch quá nhiều, anh ta khá câu nệ, nói:

- Chủ tịch, chúng tôi cũng đang cố gắng mặt này, hiện tại đang trong quá trình quy hoạch.

Lý Thanh Hương tính cách ngay thẳng, vung tay lên nói:

- Được rồi, hôm nay chúng ta liền đi xem sơn thủy của Bạch Thạch.

Chủ tịch Thanh Hương khảo sát đi một chiếc Coaster, vị trí hàng thứ ba thuộc về bà, luôn là bà ngồi.

Nhưng sau khi Trần Kinh lên xe, bà vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình nói:

- Tiểu Trần ngồi bên này, cậu là quan phụ mẫu một phương, hôm nay tới địa bàn của cậu, cậu phải làm hướng dẫn viên du lịch thật tốt cho tôi.

Trần kinh đành phải qua ngồi, hai người ngồi ngang nhau. Chủ tịch Thanh Hương rất vui, vẻ mặt hưng phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.