Quan Sách

Chương 552: Chương 552




Mới sáng sớm, Triệu An Sơn đã đến phòng làm việc của Trần Kinh báo cáo công việc.

Đối với Triệu An Sơn mà nói, không dễ dàng gì.

Hiện tại Triệu An Sơn rất khiêm tốn, bình thường ở trong phòng biểu hiện cực kì khiêm nhường, cấp dưới có thể làm được việc gì thì anh ta đều cho bọn họ cơ hội, không bao giờ giành công, càng không có ý đồ khiêu chiến với uy tín của Trần Kinh.

Anh ta biết rất rõ, anh ta có thể làm ở phòng giám sát, nếu không có Trần Kinh bảo hộ, anh ta chắc chắn sẽ không có cơ hội này.

Trong tình huống không có chữ kí của Trần Kinh, anh ta liền bật đèn xanh cho Triệu Đại Lâm xuất cảnh, đây là vượt quyền và độc chức nghiêm trọng, Biên Kỳ cũng không cứu nổi anh ta.

Cuối cùng là Trần Kinh không chấp chuyện này, cho anh ta một cơ hội, anh ta mới có thể tiếp tục ngồi ở vị trí này, nhưng vì chuyện này, anh ta không có tư cách khiêu chiến Trần Kinh nữa rồi.

Anh ta đã chịu ngồi yên, Trần Kinh cũng cho anh ta đủ sự tôn nghiêm, Trần Kinh cho anh ta phụ trách hỗ trợ phân công quản lý tất cả mọi việc trong phòng, vai trò của Triệu An Sơn trong phòng giám sát cán bộ tương đương với phó ban thường ủy, quyền lực trong tay lớn hơn trước nhiều.

Triệu An Sơn rất hài lòng với tình hình trước mắt, anh ta cũng định vị bản thân rất rõ ràng.

-Anh Triệu, lại đây, lại đây! Tôi đang định đi gặp anh!

Trần Kinh hướng về Triệu An Sơn vẫy vẫy tay.

-Là thế này, hiện tại lãnh đạo phòng chúng ta bố trí ngày càng toàn diện, gần đây tôi đang ấp ủ dự định phân công lãnh đạo, ý kiến sơ bộ tôi đã có rồi, muốn bàn bạc với anh một chút, xem xem ý của anh thế nào.

Trần Kinh đưa cho Triệu An Sơn một tập tài liệu nói:

-Anh xem đi! Chính là những cái này!

Triệu An Sơn cầm tài liệu trong tay liếc qua một lượt. Trên đó viết các ban ngành phân công cho 5 phó phòng phòng giám sát cán bộ.

Đằng sau tên Triệu An Sơn có chữ “phó phòng thường vụ”.

Anh ta hơi sửng sốt, trong lòng hơi kích động nói:

-Trưởng phòng, phòng chúng ta lập một phó phòng, có thích hợp hay không?

Trần Kinh cười nói:

-Anh Triệu, cái này là tôi tự phác thảo, thể hiện ý kiến cá nhân của tôi thôi. Trưởng ban Biên vẫn luôn muốn tăng cường lãnh đạo phòng chúng ta. Sai tôi nghĩ cách hội tụ ban lãnh đạo phòng. Hiện tại chúng ta có 5 phó phòng, mà bên dưới chỉ có tổng cộng 4 phòng.

Theo như xu thế phát triển trước mắt của phòng chúng ta, lượng công việc và thử thách áp lực phải đối mặt của phòng chúng ta sẽ tương đối lớn. Đã đến lúc chúng ta cần quy hoạch vào khuôn khổ rồi.

Trần Kinh dừng một chút nói:

-Phương án này của tôi chuẩn bị đưa đến chỗ trưởng ban Biên, ban sẽ thảo luận phương án mà chúng ta gửi sang. Nếu lãnh đạo ban phê chuẩn tán thành, chúng ta thiết lập phó phòng thường vụ thì có sao? Tất cả đều là vì công việc được thuận lợi và có hiệu quả cao, điều này là rất cơ bản!

Triệu An Sơn liên tục gật đầu, vẻ mặt vui mừng hớn hở.

Phòng giám sát cán bộ bây giờ và trước đây không thể so sánh được, nhân viên tăng lên gần ba lần, tầm quan trọng của nó cũng ngày càng nổi bật.

Vào thời điểm như vậy, Triệu An Sơn có thể xác định vị trí phó phòng đầu tiên, việc này đối với anh ta mà nói là bước đột phá lớn, nói không chừng vấn đề cấp bậc lần này cũng có thể giải quyết được, dù sao với kinh nghiệm của anh ta đã đến cửa khẩu cất nhắc rồi.

Trần Kinh và Triệu An Sơn nói chuyện một lúc. Hắn nói:

-Anh Triệu, hôm nay sáng sớm đến đây, anh có chuyện muốn báo cáo đúng không?

Triệu An Sơn do dự một chút, nói:

-Trưởng phòng, có một chuyện tôi không biết có nên nói hay không. Hiện tại trong số các lãnh đạo phòng chúng ta, có người thực sự làm việc vượt quá giới hạn rồi.

-Gần đây phòng chúng ta có một vụ án liên quan đến Vu Hồng Cương quận Lâm Hà, chúng ta đã tổ chức nhân viêc đặc biệt đi điều tra, hơn nữa hồ sơ đã tổng hợp rồi! Nhưng có một lãnh đạo một mực cho rằng hồ sơ có vấn đề, đem hồ sơ căn cứ thực sự cầu thị tổng hợp của chúng ta làm rối tung lên rồi.

Trong chuyện này thêm vào rất nhiều sự thật hiển nhiên dựa vào suy đoán chủ quan, dựa vào những tin đồn ngoài xã hội, ý đồ muốn bóp méo kết luận mà chúng ta đã đưa ra! Hành vi như vậy thực sự khiến người ta phải cảnh giác!

Triệu An Sơn nói ra, tâm trạng liền trở nên kích động, anh ta uống một ngụm nước, tiếp tục nói:

-Hôm qua, tôi nghiêm khắc phê bình hành vi này, nhưng lại gặp phải sự phản đối kịch liệt của lãnh đạo cá biệt, nói chúng ta bài trừ bên ngoài, nói chúng ta làm việc nhút nhát, không qua được cửa ải tình cảm, không dám nghiêm khắc xử lý vụ án! Anh nói xem việc này...

Trần Kinh khe khẽ cười, nhấc điện thoại lên gọi một cuộc.

-Trưởng phòng Thượng phải không?

-Cậu qua phòng tôi một chút!

Chỉ trong chốc lát, Thượng Vinh mặt mũi nghiêm túc đẩy cửa bước vào, anh ta vừa nhìn thấy Triệu An Sơn, sắc mặt liền thay đổi, gật đầu nói với Trần Kinh:

-Trưởng phòng, anh tìm tôi sao?

Trần Kinh chỉ ghế ngồi nói:

-Cứ ngồi xuống trước đi, hôm qua cậu nói trưởng ban Lý muốn xem hồ sơ liên quan đến Vu Hồng Cương, cậu gửi đi rồi chứ?

Thượng Vinh ho khù khụ, nói:

-Vẫn chưa, anh vẫn chưa xem qua mà!

Trần Kinh mỉm cười, nói:

-Trường phòng Thượng, cậu quen với Vu Hồng Cương?

Thượng Vinh ngẩn người, lắc đầu nói:

-Không được coi là quen biết, nhưng đã từng gặp rồi!

Trần Kinh lại hỏi:

-Vậy cậu đã từng tìm gặp Vu Hồng Cương để nói chuyện chưa?

Thượng Vinh lắc đầu, Trần Kinh lại hỏi:

-Vậy cậu từng nói chuyện với người của bộ máy quận Lâm Giang, hoặc người trong giới xã hội Lâm Giang , cậu có qua lại với bọn họ hay không?

Thượng Vinh biến sắc, nói:

-Các đồng chí đó tôi đã từng nói chuyện, nhưng qua lại vẫn chưa đủ!

Trần Kinh nghiêm mặt, nói:

-Vậy cái mà cậu gọi là hồ sơ là căn cứ vào cái gì mà tổng hợp nên? Cậu dùng não nghĩ ra, hay nghe gió bảo mưa, dựa vào suy đoán chủ quan mà làm thành hồ sơ?

Trần Kinh không đợi Thượng Vinh mở miệng, liền quát:

-Trưởng phòng Thượng, cậu muốn tôi nói cậu như thế nào mới được? Hồ sơ của chúng ta phải đưa cho lãnh đạo ban xem, nếu nội dung hồ sơ không tỉ mỉ xác thực, cuộc điều tra của chúng ta chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, hoặc là ý kiến của chúng ta cơ bản là sai lầm.

Cậu có thể tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào không?

Cậu xuất thân là một cán bộ phòng, mỗi một phòng đều là phòng làm gương cho ban tổ chức chúng ta, tôi không tin trưởng ban Trương yêu cầu các cậu làm như vậy, nếu yêu cầu như vậy, chúng ta chọn lựa phân công cán bộ toàn tỉnh cần phải đâm bao nhiêu cái sọt?

Thế này nha, cậu thân với trưởng ban Lý, hiện tại trưởng ban Lý muốn xem hồ sơ vụ án này, hồ sơ này do cậu phụ trách chỉnh sửa.

Cậu nhớ kỹ, nhất định phải thực sự cầu thị, giở bất kỳ trò bịp bợm nào, nếu để tôi phát hiện ra, tôi sẽ ra thông báo phê bình đến toàn phòng...

Bộ dạng không tức giận của Trần Kinh rất tao nhã lịch sự, nhưng một khi tức giận, lại rất hung hăng.

Thượng Vinh bị Trần Kinh giáo huấn đỏ mặt tía tai, không biết cãi lại như thế nào.

Trong lòng anh ta nghĩ, hồ sơ của mình còn chưa xem thì sao có thể nói mình làm việc không thực sự cầu thị?

Anh ta nghĩ vậy, mắt nhìn về phía Triệu An Sơn, anh ta đột nhiên hiểu ra, cảm tính mách bảo Triệu An Sơn mới sáng sớm đã đến đây để cáo trạng rồi!

Hôm qua Thượng Vinh đưa hồ sơ cho Triệu An Sơn, vốn dĩ cũng chỉ nghĩ làm lấy lệ thôi, Triệu An Sơn gật đầu rồi, anh ta có thể đem cái này đến cho Lý Dật Phong.

Một khi hồ sơ đến tay Lý Dật Phong, Lý Dật Phong vốn không có ý đồ gì với việc này, ông ta chỉ muốn phê vài ý kiến vào hồ sơ, Trần Kinh có giỏi đến đâu, hắn dám trực tiếp chống lại Lý Dật Phong không?

Hắn có lẽ vẫn thiếu một bộ răng lợi vững chắc.

Nhưng Thượng Vinh không ngờ rằng, Triệu An Sơn, người mà ở trong phòng luôn khiêm tốn, luôn là người ba phải, hôm qua lại đột nhiên trở nên cứng rắn.

Anh ta cầm hồ sơ xem một lượt, không phân trắng đen, tàn nhẫn phê bình Thượng Vinh.

Thượng Vinh vốn là người khiêu ngạo, anh ta và Triệu An Sơn cùng là phó phòng, cấp bậc hành chính như nhau, Triệu An Sơn có tư cách gì mà khoa chân múa tay với Thượng Vinh?

Cho nên, lúc đó anh ta đã cãi nhau với Triệu An Sơn, hai người chỉ thiếu nước đập bàn đạp ghế.

Hôm nay Thượng Vinh bị Trần Kinh phê bình nặng nề, anh ta rất dễ liên tưởng đến Triệu An Sơn đã tố cáo anh ta, chắc chắn đã thêm mắm thêm muối vào chuyện hôm qua, sau đó lại đem hồ sơ do mình chỉnh sửa báo cáo với Trần Kinh, nếu không Trần Kinh sao lại tức giận như vậy?

Tính cách của con người chính là như vậy, Thượng Vinh bây giờ bị Trần Kinh mắng nặng nề như vậy, nhưng lại không giận Trần Kinh, mà lại đi hận Triệu An Sơn.

Mà Triệu An Sơn cũng ghét Thượng Vinh đến đỉnh điểm.

Rõ ràng thứ mà Thượng Vinh làm ra không đáng tin cậy, rõ ràng sau khi Thượng Vinh đến phòng giám sát cán bộ thì diễu võ dương oai khắp nơi, ngoài nể sợ Trần Kinh, những người khác đều không là gì trong mắt anh ta.

Nếu như trước đây thì có thể cho qua, Triệu An Sơn có thể nhịn được thì sẽ nhịn, nhưng hiện giờ, anh ta thấy được hy vọng trở thành phó phòng.

Triệu An Sơn một khi trở thành phó phòng, địa vị trong phòng sẽ chỉ xếp sau Trần Kinh.

Nếu như lúc này mình không thể trị được Thượng Vinh, sau này Thượng Vinh sẽ đè đầu cưỡi cổ mình.

Cứ như vậy, Triệu An Sơn cảm thấy không thoải mái.

Trần Kinh để Thượng Vinh phụ trách hồ sơ về Vu Hồng Cương, đây rõ ràng là mặc cho Thượng Vinh làm điều xằng bậy.

Dựa theo lập trường của Triệu An Sơn, bất kỳ hành vi xấu xa nào của Thượng Vinh đều là sự đe dọa lớn đối với Triệu An Sơn.

Cho nên, trong lòng Triệu An Sơn ngầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không để cho Thượng Vinh đạt được mục đích, tiểu tử này phải cho nó tăng thêm tính kỷ luật, bằng không nó không biết quy tắc của phòng giám sát cán bộ!

Triệu An Sơn và Thượng Vinh mỗi người một âm mưu, trong lòng Trần Kinh cũng thầm cười lạnh nhạt.

Thượng Vinh là người của Lý Dật Phong, điều này không nghi ngờ gì.

Lý Dật Phong muốn lợi dụng Thượng Vinh để đóng đinh ở phòng giám sát cán bộ, can thiệp công việc của mình, Trần Kinh cũng không thể không làm gì.

Về vấn đề Thượng Vinh, Trần Kinh không tiện ra mặt.

Nhưng hắn không ra mặt, có Triệu An Sơn là đủ rồi.

Bản chất Triệu An Sơn đối với đấu tranh rất cuồng nhiệt, gần đây anh ta an phận rồi, bởi vì anh ta đã không có tư cách đấu vật vớI chính mình nữa rồi.

Hiện tại Trần Kinh lại sắp xếp thêm cho anh ta một đối thủ đáng gờm, cứ để cho Triệu An Sơn trị Thượng Vinh đi.

-Đinh, đinh!

Điện thoại trên bàn reo lên.

Là điện thoại của Liên Cường, Liên Cường nói trưởng ban Mễ muốn gặp Trần Kinh nói chuyện.

Trần Kinh đột nhiên trầm xuống, bỗng nhiên đứng dậy cúp điện thoại.

-Anh Triệu, trưởng phòng Thượng, còn một vài chuyện chúng ta nói sau đi. Hôm nay không được, trưởng ban Mễ gọi điện muốn tôi qua đó báo cáo công việc.

Trần Kinh trầm giọng nói.

Triều An Sơn cười ha ha:

-Trưởng phòng, trưởng ban Mễ đích thần tìm anh, vậy chắc chắn là việc quan trọng rồi! Phòng chúng ta bây giờ dưới sự lãnh đạo của anh ngày càng lớn mạnh, vị trí phòng đứng đầu trong ban tổ chức chúng ta xem như đã ngồi vững rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.