Căn nhà phục thức khoảng chừng 200 mét vuông.
Ngoài ghế sô pha, còn có một chiếc ghế gập rất hiếm thấy, nói ra bây giờ giá trị thực dụng của ghế gập không cao, xem ra Kiều Chính Thanh cũng giống tất cả những người Lĩnh Nam, rất tin huyền học.
Ghế gập trong văn hóa truyền thống Trung Quốc là một vật rất có nội hàm văn hóa.
Hiện tại thường khi nói ai ngồi đầu ghế gập thì đều là có nguồn gốc.
Kiều Chính Thanh đặt một chiếc ghế gập trong nhà, bình thường ngồi trên ghế nhàn nhã tự tại, ước chừng cũng có ý ngồi đầu ghế gập.
Con trai của Kiều Chính Thanh tên là Kiều Lượng, tuổi cậu ta cũng xấp xỉ Trần Kinh.
Từ lúc bước vào nhà, mắt Kiều Lượng đảo quanh khắp người Uyển Kỳ, xem ra Phương Uyển Kỳ thực sự xinh đẹp, khiến Kiều Lượng có lòng mơ ước.
Có thể là vì sinh ra ở gia đình quan lại, Kiều Lượng ở trước mặt Uyển Kỳ như giẫm phải đinh, nụ cười trên mặt cậu ta dần dần tắt đi, cậu ta soi xét món quà trên bàn của Trần Kinh, chau mày nói:
-Hai người cũng thật là, tặng mấy thứ này làm gì? Hiện tại ủy ban kỷ luật rất nghiêm khắc với vấn đề tặng quà, trưởng ban thư kí Kiều từ trước đến giờ không nhận quà của người khác, hai người bây giờ đem quà hộp lớn hộp nhỏ đến, các người rốt cuộc muốn làm gì?
Trần Kinh vẫn không nói gì, trong lòng nhẫn nại.
Đây dù sao cũng là nhà của Kiều Chính Thanh, mình là vãn bối đến thăm, nên khiêm tốn một chút.
Nhưng Kiều Lượng tên này rất quá đáng, Trần Kinh không nhịn được nữa rồi, hắn cười ha ha nói:
-Được rồi, quà không nhận thì có thể đem về mà! Dù sao bản thân tôi cũng hút thuốc, mấy cây thuốc cũng không nhiều!
Kiều Lượng ngẩn người, soi xét Trần Kinh trên dưới một lượt, vui vẻ, nói:
-Nghe những lời này của anh, anh có thể đi được rồi, còn ngồi đây làm gì nữa? Anh coi đây là nhà anh à? Tôi nói cho anh biết, trưởng ban Kiều hôm nay không có nhà, anh đến không đúng lúc rồi!
Trần Kinh nhẹ nhàng cười nói:
-Không có nhà thì đợi, đợi đến lúc ông ta về mới thôi!
Kiều Lượng đứng dậy, Phương Uyển Kỳ lạnh lùng quét mắt về phía cậu ta nổi nóng nói:
-Anh định làm gì?
-Anh có tin tôi cho người móc con ngươi trong mắt anh ra?
Phương Uyển Kỳ nhìn chằm chằm Kiều Lượng lạnh lùng nói, mặt cô lạnh như sương, vẻ ôn hòa xinh đẹp lúc trước đã hết từ lâu rồi.
Dựa theo tính cách cô ta, gặp phải nhân vật lấm la lấm lét như Kiều Lượng, cô đã sớm nổi điên lên rồi.
Chỉ có điều cô lo Trần Kinh sẽ nói cô, cô vẫn luôn kìm nén trong lòng. Bây giờ Trần Kinh tỏ thái độ với Kiều Lượng, cô sao có thể nhịn được nữa?
Kiều Lượng bị thái độ của Phương Uyển Kỳ dọa cho ngây ra, anh ta cũng không phải là thằng đần, hai người bức như vậy, anh ta cũng biết hôm nay có lẽ gặp phải cọng rơm cứng rồi.
Đúng lúc anh ta không biết rút lui như thế nào, tiếng mở cửa vang lên.
Một người trung niên trên dưới 50 tuổi, ưỡn bùng xách túi từ ngoài bước vào.
Ông ta bước vào liền cười ha ha nói:
-Tiểu Trần, Uyển Kỳ hai người khách khí quá, khách khí quá! Đặc biệt đến nhà tôi, tôi đã nói là không cần rồi mà!
Vừa nói Kiều Chính Thanh vừa đi vào, ông ta mặc một áo sơ mi caro xanh, tóc bóng mượt, nhìn rất trẻ trung.
Ông ta cũng là người làm việc lâu dài bên cạnh lãnh đạo, rất biết ăn nói,mấy câu nói đã khiến Trần Kinh và Uyển Kỳ cảm thấy rất thân thiết.
Kiều Chính Thanh lúc này dường như mới nhìn thấy Kiều Lượng, ông ta hơi cau mày nói:
-Gọi anh Trần và chị Phương đi!
Kiều Lương lúc này trở nên ngoan ngoãn vô cùng, quay về phía Trần Kinh gọi một tiếng "anh”, sau đó cười hi hi nói:
-Mọi người nói chuyện, tôi lên lầu có chút việc!
-Khoan đã!
Phương Uyển Kỳ gọi anh ta lại, cả người cậu ta đứng im.
Anh ta quay đầu nhìn Uyển Kỳ, vẻ mặt đau khổ gọi một tiếng:
-Chị Phương!
Phương Uyển Kỳ nói:
-Chị hay không chị chúng ta không nói nữa, lúc nãy chuyện quà cáp cậu phải nói với tôi cho rõ, cậu nhất định nói chúng tôi đến đút lót, tội danh này chúng tôi không gánh được!
Kiều Chính Thanh nhẩn người, chợt ông ta liền hiểu ra nguồn cơn sự tình.
Không ai hiểu con hơn cha, con trai mình là người thế nào ông ta biết rõ, nụ cười trên mặt ông ta nhanh chóng tắt đi, nhằm vào Kiều Lượng nói:
-Không được cái tác dụng gì, phí cơm phí gạo bao nhiêu năm rồi. Chú của chị Phương của ngươi là bí thư Phương, ông của cô ấy là người có công khai quốc nước cộng hòa chúng ta, cô ấy đút lót cho ta? Có cần phải đút lót ta không? Đồ không có óc, cút ngay cho ta!
Kiều Lượng chán chường rút lui, Kiều Chính Thanh mới quay đầu nói với Phương Uyển Kỳ:
-Uyển Kỳ, tôi hổ thẹn nhất chính là không dạy con tốt, đều là bất lực, chiều chuộng nó quá, biến thành như vậy, thật sự làm người ta tức giận!
Kiều Chính Thanh thân là trưởng ban thư kí tỉnh ủy, nói ra những lời như vậy thật không dễ dàng gì.
Trần Kinh đang định nói khách sáo vài câu, Uyển Kỳ liền nói:
-Chẳng ai hoàn hảo, chú Kiều có thể ý thức được vấn đề, vậy là khởi đầu tốt rồi!
Kiều Chính Thanh ngẩn người, đột nhiên bị câu nói này của Uyển Kỳ làm cho sặc.
Nhưng ông ta nghĩ lại, nhất là nghĩ đến thân phận của Uyển Kỳ, ông ta nhẹ nhàng cười, chút không vui trong lòng tan biến hết rồi, Phương đại tiểu thư ở thủ đô nếu không có chút cá tính, thì đó không phải là Phương đại tiểu thư rồi!
Kiều Chính Thanh ngồi trên ghế gập, mắt nhìn Trần Kinh nói:
-Tiểu Trần, tôi nghe nói cậu thích trà, trà Lĩnh Nam rất nổi tiếng, cho nên cậu đến Lĩnh Nam là thích hợp nhất!
Trình độ trưởng ban thư kí đúng là khác biệt.
Ngoài miệng nói trà, thực ra là đang nói ông ta đã chú ý đến Trần Kinh rồi, nếu không đủ quan tâm, sao có thể biết hắn thích uống trà?
Chuyện ở chốn quan trường chính là kỳ diệu như vậy, muốn bày tỏ ý kiến này, nhưng nói ra lại là một kiểu khác.
Kiều Chính Thanh chú ý đến Trần Kinh thực ra chính là sự việc xảy ra mấy ngày gần đây.
Lần công tuyển cán bộ tỉnh ủy lần này, Trần Kinh có thể làm phiền đến Phương Lộ Kiên đích thân thông báo cho Kiều Chính Thanh, việc này quả là rất giỏi.
Nhưng dù là vậy, Kiều Chính Thanh cũng không hề để ý lắm.
Trần Kinh mặc dù là con rể của Phương gia, nhưng cấp bậc khá là thấp, tuổi tác còn trẻ, Kiều Chính Thanh đường đường là trưởng ban thư kí, cũng có thể coi là nhân vật lớn, cũng không cần phải quan tâm quá đến việc này.
Huống chi lần công tuyển này rất nghiêm túc, một lãnh đạo cấp cao trong tỉnh đã ra lệnh, phải cam đoan lần công tuyển này diễn ra công bằng, công chính, lãnh đạo đã nói vậy, thực ra chính là cảnh cáo, trong tình huống như vậy, Kiều Chính Thanh cũng không thể dễ dàng làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng, cuộc thi công tuyển cán bộ toàn tỉnh Trần Kinh rõ ràng đứng thứ nhất, điều này rõ ràng làm cho Kiều Chính Thanh kinh ngạc.
Ông ta cuối cùng cũng nhận ra rằng, người trẻ tuồi tên là Trần Kinh này e rằng không hề đơn giản chút nào.
Ông ta vừa lý giải được điểm này, cuối cũng phát hiện quan hệ tế nhị.
Thì ra Trần Kinh căn bản không được coi là thế hệ người Tây Bắc, hắn là cán bộ Trung Nguyên, rất được lòng Sa Minh Đức phe phái Trung Nguyên hiện tại, ngoài ra, hiện tại một phó ban trâu nhất ở trung tổ bộ cũng là từ Lĩnh Nam cất nhắc lên, người này vô cùng tán dương Trần Kinh.
Bây giờ Phương Lộ Kiên lại đích thân gọi điện đến bảo Kiều Chính Thanh chú ý, ông ta lúc này cũng hoang mang, Trần Kinh là một miếng bánh ngon, đâu giống người cần được chăm sóc?
Kiều Chính Thanh đích thân pha trà, tay nghề của ông ta không tồi, phương pháp và nhiệt độ đều nắm rất chắc.
Trà cũng rất tốt, Thiết Quan Âm của An Khê, đóng gói bình thường, nhưng mùi vị rất mạnh, có lẽ là thứ tốt đặc biệt đến nơi sản xuất để lấy về.
Trong phòng pha trà, Kiều Chính Thanh câu được câu chăng tán gẫu về chuyện Lĩnh Nam.
Là trưởng ban thư kí tỉnh Lĩnh Nam, cơ bản có thể coi là cáo già trên chính đàn Lĩnh Nam.
Trong lòng Kiều Chính Thanh hiểu rõ, đối với lần công tuyển cán bộ toàn quốc này, tầng lớp tỉnh ủy tồn tại tranh luận rất lớn.
Đặc biệt là phe bản địa Lĩnh Nam coi chuyện này là một sự uy hiếp rất lớn, lúc đầu một vị lãnh đạo nào đó của tỉnh Lĩnh Nam dốc hết sức thúc đấy việc này, nhưng vẫn không thành, nguyên nhân chính là ở đây.
Còn lần này sở dĩ có động tác như vậy là do kết quả can thiệp của Trung ương.
Cho dù là như vậy, quy mô lần công tuyển này cũng tương đối hữu hạn, mấy trăm người tranh giành mấy chục suất, đây rõ ràng là lừa gạt ứng phó.
Chỉ riêng điểm này đã thể hiện trướng ngại công tuyển ở Lĩnh Nam tương đối lớn, mà ở những khu vực khác rất náo nhiệt, cho nên trong chuyện này có rất nhiều điều kỳ diệu.
Những việc này, Kiều Chí Thanh không thể nói, chỉ có thể tạo một loại cảm giác, nếu Trần Kinh có tính giác ngộ cao, hắn có lẽ sẽ lĩnh ngộ được.
Hai người uống mấy tách trà, Kiều Chính Thanh đột nhiên hỏi Trần Kinh:
-Tiểu Trần, lần này cậu muốn lựa chọn thành phố nào?
Trần Kinh trầm ngâm một chút ngẩng đầu lên nói:
-Tôi bước đầu suy nghĩ, dự định đi Hải Sơn! Nhưng cạnh tranh kịch liệt, cuối cùng có được hay không, việc này vẫn là một ẩn số...
Kiều Chính Thanh chau mày, ông ta trầm ngâm một lú, cuối cùng cũng không nhịn được, nói:
-Sao không phải là Nam Cảng? Nam Cảng là đặc khu, ở đó có thể có lợi hơn để cán bộ ở nơi khác đến phát huy, hơn nữa tính bao dung của đặc khu sẽ tốt hơn một chút!
Uyển Kỳ ở bên cạnh nói:
-Đúng vậy, Trần Kinh! Em nghe nói người Lĩnh Nam rất bài ngoại, Hải Sơn là nơi tập trung rất nhiều người Lĩnh Nam bản địa, anh ở Hải Sơn có thể so được với Nam Cảng không?
Cô cười ha ha, nói:
-Hơn nữa Nam Cảng là đặc khu do quốc vụ viện xác định, nhậm chức ở đặc khu, cũng có thể diện hơn chút, đúng không?
Trần Kinh cười, nói:
-Được rồi, đều chưa đâu vào đâu mà, em cho rằng có nhiều nơi để cho anh chọn vậy sao!
Hắn dừng một chút nói:
-Chú Kiều, Nam Cảng cạnh tranh rất kịch liệt, rất niều người muốn đến đó, tôi không chắc có cơ hội. Hơn nữa, là một đặc khu, mức độ gây chú ý cũng rất cao, là một cán bộ ngoại lai, càng khó để phát huy!
Người Lĩnh Nam bài ngoại, người Lĩnh Nam cũng rất hiều khách, rốt cục bị chen lấn hay hòa nhập vào, đều phải dựa vào bản thân mình! Tôi có thể có cơ hội ở lại Lĩnh Nam, vậy là đủ rồi!
Kiều Chính Thanh gật gật đầu, không nói một lời.
Trần Kinh biểu hiện rất trầm ổn, suy sét vấn đề rất chu đáo.
Làm cho Kiều Chính Thanh tán đồng hơn chính là nội tâm Trần Kinh toát lên vẻ tự tin, sự tự tin của Trần Kinh không phải là loại cảm giác ngực vỡ tảng đá lớn, cảm giác có chút thản nhiên, sự tự tin thản nhiên này vừa hay có thể làm cho người ta tin phục.
-Tiểu Trần, cánh cửa chỗ chú Kiều này luôn mở rộng đón cậu, sau này gặp phải vấn đề gì, khó khăn gì cứ việc liên lạc, tôi có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp!