Quan Sách

Chương 793: Chương 793




Khách sạn Lưu Niên thành phố Việt Châu, trước kia là hội quán Tô Bắc cũ.

Thời kỳ đầu cải cách, Lĩnh Nam là vùng đất màu mỡ kinh tế phát triển, lúc đó ngoài thủ đô ra, Việt Châu nghiễm nhiên trở thành trung tâm kinh tế nước cộng hòa.

Lúc đó một số tỉnh vì muốn học theo Lĩnh Nam, tìm hiểu tuyến đầu cải cách mở cửa, bọn họ thi nhau đến Lĩnh Nam thành lập cái gọi là hội quán, khách sạn, thậm chí văn phòng đại diện.

Có một số chỗ còn do người dân tự phát, ví dụ như hội quán Tô Bắc.

Nhưng đa số là hoạt động của chính phủ, mở hội quán ở Lĩnh Nam, mở văn phòng đại diện, không ngoại trừ một số cán bộ trong lòng thích đến duyên hải du lịch, mở một văn phòng đại diện ở Lĩnh Nam, cũng tiện cho bọn họ đến có chỗ để dừng chân, cách làm này ở đầu thế kỷ này bị yêu cầu ngừng lại, sau này những hội quán, khách sạn, thậm chí văn phòng đại diện cũ dần dần mai danh ẩn tích.

Một số cái bị chính quyền địa phương bán thanh lý, còn lại đa số đi theo con đường kinh doanh tự chủ bằng việc thay đổi chế độ.

Như khách sạn Lưu Niên chính là trường hợp rất thành công trong số đó, hiện tại khách sạn Lưu Niên là khách sạn bốn sao, cũng có chút danh tiếng ở Việt Châu.

Tô Bắc mấy năm nay sau khi phát triển.

Người Tô Bắc ở Lĩnh Nam càng không muốn bề ngoài thua kém người Lĩnh Nam, năm ngoái khách sạn Lưu Niên vừa mới được tu sửa một lần nữa, cơ sở hạ tầng của khách sạn có thể nói rất xa hoa, rất đáng để đại diện cho hình tượng Tô Bắc.

Trần Kinh cuối cùng cũng gặp Bí thư Sa.

Bộ dạng Sa Minh Đức vẫn như ngày nào, có điều gầy đi một chút, ánh mắt ông ta rất có hồn, dường như công việc cường độ cao mấy ngày nay không hề làm ông ta mệt mỏi chút nào.

Trần Kinh ở trước mặt Sa Minh Đức có chút câu nệ, dù sao có thể được gặp mặt riêng với Bí thư Tỉnh ủy Tô Bắc, đối với Trần Kinh mà nói là một vinh hạnh đặc biệt.

Tả Soái rót trà cho Trần Kinh, khách sáo đặt trước mặt hắn, mỉm cười gật gật đầu với hắn, thần sắc rất hữu hảo.

Trong cuộc giao lưu vừa kết thúc nửa tiếng trước, Tả Soái tham gia từ đầu đến cuối.

Hôm nay phía lãnh đạo tham dự giao lưu Tô Bắc đều là những tinh anh có tiếng tăm.

Nhưng đối mặt với nhiều tinh anh như vậy, Trần Kinh ứng đối tự nhiên, không luống cuống chút nào, hơn nữa tất cả mọi vấn đề hắn đều ứng đối thích đáng, lời nói luôn nảy sinh bất ngờ, thật sự chói rọi.

Không thể không nói, tài hoa của Trần Kinh làm cho người ta khâm phục, cho dù là Tả Soái cũng tự cảm thấy mình không bằng Trần Kinh.

Về mặt học thức và lý luận, Tả Soái cho rằng mình không kém gì Trần Kinh.

Nhưng, Trần Kinh mạnh ở chỗ kinh nghiệm công tác thực tế của hắn rất phong phú, rất hiểu biết về cơ sở, rất hiểu biết nhu cầu của mọi người tầng lớp hạ lưu.

Hơn nữa đảm nhiệm nhân vật số một trong thời gian dài, về mặt xử lý các loại sự việc, về mặt quyết sách và quyết đoán, tất cả những thứ này từ con người của hắn đều có thể cảm nhận được.

Tài năng lãnh đạo một phần là bẩm sinh, còn đa số là dựa vào rèn luyện trong công việc mà có được, Trần Kinh có cả hai, cho nên rất toàn diện, khiến người ta khâm phục.

Trần Kinh bưng cốc trà lên uống một ngụm, nói:

-Bí thư Sa, lần này anh dẫn một đoàn khảo sát lớn như vậy đến Lĩnh Nam chúng tôi, có thể nói là thanh thế rất lớn, Tô Bắc dưới sự lãnh đạo của anh, càng nhanh chóng tiến vào con đường phát triển tốc hành, thật sự khiến Lĩnh Nam chúng tôi cảm thấy áp lực rất lớn.

Sa Minh Đức thản nhiên cười, nói:

-Tiểu Trần, xem ra cậu đến Lĩnh Nam hai năm, thực sự nhập vai rồi. Tình hình công tác của cậu tôi biết, rất tốt, rất có thành tích, đúng với câu nói, là vàng thì ở đâu cũng phát sáng, tốt lắm!

Trần Kinh liên tục khiêm tốn, nói mình vẫn chưa hiểu sâu về Lĩnh Nam, về công việc vẫn còn rất nhiều vấn đề, đặc biệt là về vấn đề xử lý quan hệ với các cán bộ ở Lĩnh Nam, một số lĩnh vực không chú ý đến, vẫn cần cố gắng hơn nữa để cải thiện phương pháp làm việc của mình.

Sa Minh Đức gật gật đầu nói:

-Cậu làm thế là cũng được rồi, cán bộ ngoại lai đến Lĩnh Nam công việc rất khó triển khai, đây là việc mà ai cũng biết, trước mắt cậu có thể đứng được ở đây, hơn nữa có thể tạo ra thành tích tốt như vậy, điều này đáng được khẳng định!

Ông ta dừng một chút nói:

-Một người đơn thân độc mã lăn lộn ở Lĩnh Nam không dễ dàng, lần này tôi và Bí thư tỉnh ủy Lĩnh Nam Miêu đã bàn qua rồi, hi vọng Lĩnh Nam cho Tô Bắc chúng tôi một lớp cán bộ ưu tú. Anh ta gật đầu nhận lời tôi cho tôi năm người, năm người do tôi chọn.

Danh sách năm người này tôi đã cho người gửi đến Bí thư Miêu rồi, cậu là một trong năm người đó.

Trần Kinh ngạc nhiên nói không nên lời.

Rời khỏi Lĩnh Nam vào lúc này, rời khỏi Lân Giác sao?

Trần Kinh chưa bao giờ chuẩn bị tâm lý cho việc này, hiện tại Sa Minh Đức nói như vậy, hắn nhất thời không biết nên trả lời như thế nào mới phải.

Sa Minh Đức mỉm cười nhìn hắn, dường như đang đợi hắn quyết định.

Trần Kinh trong lòng rất do dự, hiện tại hắn ở Lân Giác làm rất tốt, sắp bước vào mùa thu hoạch rồi, rời khỏi Lân Giác trong tình huống như vậy, trong lòng hắn thật sự không nỡ.

Nhưng nếu như từ góc độ phát triển cá nhân mà nói, bây giờ hắn đi Tô Bắc chắc chắn có lợi lớn.

Ở Tô Bắc hắn tuyệt đối sẽ không gian nan như ở Lĩnh Nam, hắn sẽ có môi trường làm việc rộng mở hơn, cũng có thể dễ dàng tạo ra thành tích hơn.

Đợi rất lâu, Trần Kinh không trả lời.

Sa Minh Đức thản nhiên nói:

-Được rồi, cậu đừng do dự nữa. Tôi đưa danh sách năm người cho Bí thư Miêu, bốn người khác ông ta đều đồng ý, duy chỉ có cậu là ông ta không đồng ý! Lý do là cậu không phải cán bộ cấp Phó giám đốc sở trở lên, cho nên, cậu không được đi Tô Bắc, cậu cứ yên phận ở Lĩnh Nam đi!

Trần Kinh vừa nghe Sa Minh Đức nói vậy, trong lòng hắn không khỏi thoải mái.

Thực sự, hiện tại nếu bảo hắn đi khỏi Lĩnh Nam, nội tâm hắn rất mâu thuẫn.

Nếu là một năm về trước, nếu hắn có cơ hội đi Tô Bắc, hăn sẽ trân trọng gấp bội.

Nhưng hiện tại, hắn đã dần dần hòa nhập vào rừng cây cổ thụ Lĩnh Nam này rồi, mặc dù đôi lúc gặp nhiều khó khăn trong công việc, gặp phải cản trở lớn, nhưng hắn thấy mình rất hạnh phúc, rất có cảm giác thành công.

Lân Giác bây giờ phát triển mỗi ngày, xu thế phát triển rất khả quan.

Trần Kinh mỗi ngày chứng kiến Lân Giác nhỏ bé yếu đuối dần trở nên mạnh mẽ, loại cảm giác này rất tuyệt vời, khó có thể dùng lời nói để diễn tả.

Chỉ cần có thể làm nên thành tích, cho dù có bao nhiêu khó khăn, cho dù trải qua bao vất vả khổ cực, hắn cũng đều thấy đáng, hắn đều thấy rất mãn nguyện.

Sa Minh Đức vỗ vỗ tay nói:

-Cậu ở Lĩnh Nam cố gắng công tác, tôi tin rằng cậu nhất định có thể tạo nên thành tích xuất sắc. Tôi có thể tạo điều kiện gì cho cậu, đều đã tạo rồi! Sau này tất cả đều phải dựa vào chính bản thân cậu.

Trần Kinh vội vàng cảm ơn, trong lòng rất cảm động.

Mình có tài đức gì? Bí thư Sa lại quan tâm đến mình như vậy, nếu mình không làm tốt, không làm ra được cái gì đó, sau này còn mặt mũi nào đi gặp ông ta.

Trần Kinh và Sa Minh Đức gặp mặt nhau tổng cộng gần nửa tiếng, sau đó đã đến giờ ăn tối.

Sa Minh Đức giữ Trần Kinh lại, hai người cùng ăn tối, sau đó hắn mới từ biệt Bí thư Sa, từ khách sạn Lưu Niên đi ra.

Hắn vừa mới đến đại sảnh khách sạn, đã nghe thấy có người gọi hắn.

Hắn vừa quay đầu lại, thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc jacket đang đi nhanh về phía hắn, mặt mũi anh ta tươi cười, hướng về phía Trần Kinh, nói:

-Bí thư Trần, chào anh! Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Vương Bình, phóng viên báo buổi sáng Giang Ninh Tô Bắc. Bây giờ anh có tiện để tôi phỏng vấn nhanh một chút không?

Trần Kinh ngẩn người, trong đầu nghĩ đến báo buổi sáng Giang Ninh, trong lòng rất bất ngờ.

Ở Lĩnh Nam, nhật báo Phương Nam là tiếng nói truyền thông, còn ở Tô Bắc, báo buổi sáng Giang Ninh là nhân tài kiệt xuất, cũng là truyền thông nổi tiếng toàn quốc.

Đối mặt với yêu cầu phỏng vấn của báo lớn như vậy, Trần Kinh căn bản không nên cự tuyệt.

Nhưng hắn trầm ngâm một chút, cuối cùng nói:

-Thật ngại quá phóng viên Vương, bây giờ tôi thật sự không có thời gian!

-Chỉ một câu hỏi thôi! Một câu thôi!

Vương Bình vội vàng nói.

-Vừa rồi anh ở khách sạn đã gặp ai? Là Chủ tịch Cổ của thành phố Hoài Dương sao? Quan hệ giữa anh và Chủ tịch Cổ là như thế nào?

Trần Kinh ngẩn người, chợt nói:

-Xin lỗi, phóng viên Vương, hôm nay tôi gặp ai không tiện nói với truyền thông, thật sự xin lỗi!

-Vậy…

Vương Bình không buông tha, Trần Kinh suýt nữa bị tính chuyên nghiệp của anh ta làm cho dao động rồi.

Phải biết rằng như truyền thông tiếng nói của Tỉnh ủy, thường thì không giống những báo lá cải, bọn họ không những địa phận xã hội cao, hơn nữa bình thường đi đến đâu cũng rất trâu.

Ở Lĩnh Nam, Đường Ngọc chính là một ví dụ.

Đường Ngọc có lúc đi xuống địa phương phỏng vấn, địa phương long trọng tiếp đón, hơn nữa cán bộ đi cùng để phỏng vấn cấp bậc đều không thấp.

Một cây bút của phóng viên, có thể thổi phồng người lên cũng có thể giết người.

Là phóng viên nổi tiếng của báo tỉnh, một bài báo của bọn họ, phân lượng rất nặng.

Trần Kinh thấy Vương Bình đuổi theo phỏng vấn như vậy, hắn không khỏi nghĩ đến Đường Ngọc, Đường Ngọc có chuyên nghiệp đuổi theo để phỏng vấn như vậy không?

Tuy nhiên Trần Kinh cuối cùng cũng vững tâm như sắt, bước thật nhanh bỏ lại Vương Bình ở đằng sau.

Đắc tội truyền thông Tô Bắc hắn không sợ, bị truyền thông Tô Bắc đuổi theo phỏng vấn mới thật sự đáng sợ.

Bản thân hắn cũng giỏi viết văn, biết thủ đoạn độc ác bào chế bản thảo của đám phóng viên này, có lúc vốn dĩ là câu nói không có vấn đề gì, bị bọn họ vừa mới đọc, lập tức biến đổi, thậm chí biến thành ý tứ hoàn toàn tương phản.

Trần Kinh hiện tại không muốn phức tạp, bất kể Lĩnh Nam hay Tô Bắc, hắn đều không yêu ghét gì cả.

Đối với tranh đầu khí phách như vậy hắn không có hứng thú.

Trần Kinh đi rất nhanh, Vương Bình có đuổi cũng không kịp, anh ta chỉ có thể giương mắt lên nhìn Trần Kinh đi khỏi tầm mắt của mình.

Anh ta có chút ủ rũ trở về đại sảnh khách sạn, trong lòng thầm nói Trần Kinh vênh váo, tuổi trẻ cao ngạo.

Trần Kinh nếu là cán bộ Tô Bắc, anh ta nhất định khiến hắn ngoan ngoãn tăng trí nhớ.

Trong lúc anh ta đang thất vọng, anh ta đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc qua bức tường thủy tinh ở đại sảnh.

Đây không phải là thư kí Tả Soái của Bí thư tỉnh ủy Sa Minh Đức sao?

Tả Soái hai mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, tay phải cầm một điếu thuốc, vẻ mặt rất chăm chú.

Anh ta đang định đến gần bắt chuyện, nhưng đúng lúc anh ta đi đến phía sau Tả Soái, thuận theo hướng Tả Soái nhìn ra bãi đỗ xe, ở đó có một bóng người.

Là…

Vương Bình cả kinh, anh ta rõ ràng thấy người đó không ngờ là Trần Kinh.

Trần Kinh ở bãi đỗ xe hút xong một điếu thuốc, sau đó tiến vào chiếc xe Passat tự mình lái đi thật nhanh.

Vương Bình vẫn quan sát Tả Soái, anh ta phát hiện ánh mặt Tả Soái không lúc nào rời khỏi Trần Kinh, trong lòng anh ta bất ngờ, đột nhiên nghĩ đến Trần Kinh hôm nay gặp không lẽ là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.