Lý Quốc Vĩ tâm trạng có chút phức tạp.
Trong lòng ông ta lúc này khó có thể kìm được mừng rỡ, nhưng lại không thể biểu hiện ra bên ngoài. Trong sự vui mừng, lại có một loại cảm xúc không thể nói rõ được, hơi có chút phiền muộn.
Trên tay ông ta cầm một bản danh sách, là Trần Kinh vừa đưa cho ông ta.
Danh sách chủ yếu là những vị trí trống của các đơn vị các xã thị trấn, và danh sách những cán bộ cần được điều chỉnh, điều động, cất nhắc.
Quận ủy quản lý nhân sự, mà Trần Kinh lại kẹp rất chặt quyền nhân sự.
Ở Lân Giác, Bí thư Trần nổi tiếng là dùng người rõ ràng dứt khoát, thói quen dùng người của Trần Kinh là dùng những người biết nghe lời, những người có năng lực, dùng những người có thể làm những việc thiết thực.
Có người nói Trần Kinh dùng người có ba nguyên tắc, thứ nhất là nghe lời.
Những cán bộ không nghe chỉ bảo, bằng mặt không bằng lòng, không duy trì được thống nhất với Quận ủy, Trần Kinh không thể tha thứ.
Lúc đầu khi hắn vừa tới Lân Giác, bãi chức rất nhiều người, đều là những tình huống như trên, lúc đó gây ra rất nhiều tranh luận, người tố cáo hắn cũng rất nhiều.
Nhưng Trần Kinh làm theo ý mình, dứt khoát không thay đổi thói quen này.
Sự thật chứng minh, cách làm của Trần Kinh lúc đó đáng để học hỏi.
Hiện tại cục diện Lân Giác trên dưới đoàn kết, không thể không nói có quan hệ rất lớn với việc dùng người của Trần Kinh.
Nhưng hôm nay, Trần Kinh đem tài liệu nhân sự của tất cả những người cần được điều chỉnh vị trí trong năm nay và đầu năm sau đều đưa hết cho Lý Quốc Vĩ, để cho Lý Quốc Vĩ toàn quyền phụ trách chuyện này, Lý Quốc Vĩ sao có thể không kích động?
Ông ta cầm danh sách rất lâu không nói một lời nào, một lúc lâu sau, ông nói:
-Bí thư, tôi lo không làm tốt công tác…
Trần Kinh híp mắt nhìn Lý Quốc Vĩ.
Lúc hắn mới quen Lý Quốc Vĩ, cảm thấy người này rất khó giao tiếp, đặc biệt bướng bỉnh không chịu thuần phục.
Nhưng hiện tại Lý Quốc Vĩ lại giống như học sinh cấp một thấp thỏm không yên, hắn tự nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Hắn khoát tay một cái nói:
-Lão Lý, tình hình của tôi bây giờ không còn là bí mật nữa rồi! Nếu không có gì thay đổi, cuối năm nay, đầu năm sau có thể tôi phải đi rồi! Nói thật, làm ở Lân Giác mấy năm, vừa mới làm được chút thành tích, vào lúc này nói đi, thực sự tâm trạng rất phức tạp.
Hắn uống một ngụm trà, thở dài nói:
-Nhưng trời mưa bong bóng, mẹ đi lấy chồng, tình huống hiện tại doanh trại thì cố định, binh lính thì di động, bây giờ không đi, một ngày nào đó cũng phải đi. May mà bây giờ đi, tôi cũng không có nhiều tiếc nuối.
Lão Lý, tôi và anh cộng sự cũng lâu rồi, tôi thật lòng hy vọng Lân Giác có thể duy trì tính lâu dài của các chính sách, có thể trước sau như một tiếp tục đi theo con đường hiện tại. Tôi đi rồi, trước mắt ai đến để tiếp nhận trọng trách này vẫn còn chưa chắc, nhưng theo tôi, tôi hy vọng anh có thể đảm nhận trọng trách này!
Lý Quốc Vĩ sửng sốt, nói :
-Bí thư, cảm ơn anh đã tin tưởng! Nếu Ban tổ chức cho tôi cơ hội, tôi nhất định làm cho Lân Giác phát triển tốt hơn trong vài năm tới, hoàn thành triển vọng và quy hoạch lúc đầu của anh!
Trần Kinh thản nhiên cười cười, chỉ tập tài liệu trên tay Lý Quốc Vỹ nói:
-Cho nên, bắt đầu từ hôm nay, từ bây giờ cho đến cuối năm vẫn còn hơn hai tháng. Tôi giao gánh nặng của Quận ủy cho anh phụ trách! Tôi hy vọng anh có thể làm việc to gan một chút, anh nghĩ thế nào thì cứ làm thế đó.
Việc bàn giao Ban chúng ta tiến hành trước!
Sắc mặt Lý Quốc Vỹ thay đổi, nói:
-Bí thư, việc này…
-Không có này này kia kia kia gì hết, cứ làm như tôi nói đi! Anh đừng tưởng tôi giả bộ, tôi cũng không phải đang tháo gánh nặng. Mà là tôi thật sự cảm nhận được, anh trước mắt nắm giữ đại cục vẫn phải cố gắng. Dù sao tôi đi rồi anh cũng phải cố gắng, chi bằng bắt đầu luôn từ bây giờ.
Có tôi giúp anh canh chừng, thì xử lý một số chuyện anh sẽ mạnh bạo hơn một chút!
Trần Kinh nói.
Hắn chau mày nói:
-Gần đây tôi quan sát thấy Ban chúng ta không ít những động tĩnh bất thường, lập tức phải điều chỉnh bộ máy rồi, có đồng chí cá biệt sẽ ngồi không vững. Phong khí này phải nghĩ cách ngăn lại. Hiện tại thời điểm chạy chức mua chức vẫn chưa đến đâu!
Ý kiến của tôi là khiến cho những người chạy chức không có chức mà ngồi, Lân Giác cần là cần cán bộ miệt mài chịu khổ, kiên định chịu làm.
Lý Quốc Vĩ chợt rùng mình, mơ hồ hiểu ý tứ của Trần Kinh.
Trần Kinh là muốn Lý Quốc Vĩ có thể lập uy trước, Trần Kinh ở phía sau hậu thuẫn cho ông ta, tạo điều kiện cho ông ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta đầy cảm kích nói:
-Bí thư, anh đi rồi, nhân dân và các tầng lớp xã hội Lân Giác chắc chắn là trăm lần không muốn như vậy! Nếu anh có thể ở Lân Giác thêm ba năm, chúng ta nhất định tạo ra được một sự nghiệp to lớn!
Tôi cũng không làm kiêu, nếu tôi có thể thay thế công tác của anh, tôi tất nhiên tôn trọng quy hoạch hành sự của anh, xu thế phát triển của Lân Giác chúng ta không trì hoãn được, mục tiêu của chúng ta ở đó, không bao giờ bỏ cuộc!
Trần Kinh phóng khoáng khoát tay nói:
-Vậy anh bắt tay vào làm đi! Tôi ở bên cạnh ổn định thế trận cho anh!
Dường như bị nhiễm khí thế của Trần Kinh, Lý Quốc Vĩ bỗng nhiên cảm xúc dâng trào.
Ông ta mơ ước vị trí Bí thư này quá lâu rồi, cho đến hôm nay, ông ta mới thấy được một chút hy vọng, Trần Kinh hoàn toàn giao quyền cho ông ta, bảo ông ta mạnh dạn làm.
Ông ta một người già đầu rồi, không ngờ cảm thấy trong lòng ê ẩm, có hưng phấn, và càng có trách nhiệm.
Trần Kinh bất kể điều đến vị trí nào, Lân Giác nhất định là nơi mà hắn quan tâm.
Hơn nữa áp lực khi tiếp nhận trọng trách của Trần Kinh lớn như thế nào có thể tưởng tượng ra được.
Trần Kinh làm cho Lân Giác trở nên tốt như vậy, nếu Lý Quốc Vĩ không làm tốt, ông ta còn mặt mũi nào nhìn bà con Lân Giác?
Uống trà xong, khách chủ nói xong chuyện, Lý Quốc Vĩ cầm một tệp tài liệu nặng trình trịch ra về.
Trần Kinh nhìn bóng lưng hăng hái của ông ta, trong lòng hắn cực kì phức tạp.
Giao quyền sớm một bước, đây là điều mà khi Trần Kinh ở Hoàng Hải đã chuẩn bị rồi.
Con người chung quy không thể sống trong thế giới cảm tính, hiện tại Ban tổ chức tỉnh ủy đã hoàn thành khảo sát với mình, điều động là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Nếu đã như vậy, mình còn cần nắm quyến lợi trong tay làm cái gì?
Cho Lý Quốc Vĩ làm quen công việc sớm một chút, đây là việc có lợi cho tương lai của Lân Giác, tại sao lại không làm như vậy?
Trần Kinh chính là làm như vậy!
Nhưng sau khi làm xong việc, nỗi lo của hắn không giảm bớt chút nào, ngược lại lại càng nặng hơn.
Không phải nói quá, Lân Giác giống như con của Trần Kinh.
Trần Kinh lúc đầu nuôi dưỡng nó, làm quy hoạch cho nó, hiện tại vừa mới có được thành tích thì lại phải đi, đem con giao cho người khác trông, hắn đâu thể hoàn toàn yên tâm?
Hơn nữa, Trần Kinh hy vọng Lý Quốc Vĩ có thể thay thế vị trí của mình, nhưng cấp trên suy tính như thế nào?
Trần Kinh rất rõ ràng, Lân Giác bây giờ là một miếng thịt béo, người đố kỵ rất nhiều, người nhắm vào rất nhiều.
Trần Kinh đi rồi xuất hiện một vị trí, không biết có bao nhiêu người đang tranh giành.
Nói không chừng lúc này có người đã bắt đầu hoạt động ở Tỉnh ủy, ở thành phố rồi!
Đầu năm nay, người thực sự làm việc không nhiều, nhưng cái loại mà cứ thấy người khác có thành tích là lại giống như xuống núi hái đào thì có rất nhiều.
So với những người này, năng lực của Lý Quốc Vĩ không thua kém người ta bao nhiêu, quan trọng là vấn đề chọn đội và vấn đề quan hệ sau lưng.
Lý Quốc Vĩ từ trước đến nay vẫn luôn rất thân thiết với Phùng Nhân Quốc.
Thế lực của Phùng Nhân Quốc ở Hải Sơn rất yếu, quan trọng hơn là năng lực của Phùng Nhân Quốc có hạn.
Hiện tại ông ta phải đối mặt với vấn đề lớn nhất là phải tiếp tục đi lên phía trên, dựa vào độ tuổi này của ông ta, nếu một lần thay đổi nhiệm kỳ mà vẫn không leo lên được, thì sau này cơ hội của ông ta sẽ càng mong manh.
Nhưng việc cân nhắc nhân vật quan trọng trong bộ máy Đảng ủy thành phố cấp 3 của Tỉnh ủy là vô cùng thận trọng, Phùng Nhân Quốc không có thành tích gì nổi bật, đơn thuần chỉ có chút kinh nghiệm, ông ta có thể lên chức hay không?
Đối với điểm này, thái độ của Trần Kinh cực kì bi quan.
Phùng Nhân Quốc không lên được, Lý Quốc Vỹ đúng thật là có thành tích, nhưng không thể bài trừ khả năng Thành ủy sẽ điều người quận khác đến làm nhân vật số một.
Nếu nhân vật số một Đảng ủy Ủy ban Lân Giác đều thay hết, Trần Kinh thật sự có chút lo lắng!
Ở thởi điểm cạnh tranh đồng chất hóa cực kỳ khốc liệt như hiện nay, Trần Kinh muốn tìm ra một con đường cho Lân Giác không hề dễ.
Trần Kinh trong hai năm qua đã gầy đi gần chục cân, về gia đình cũng rối loạn.
Một năm gặp mặt vợ không được mấy lần, bố mẹ cũng vậy, chị em cũng vậy hơn một năm không gặp, có lúc công việc bận rộn, quên cả gọi điện thoại.
Vì sự phát triển của Lân Giác, Trần Kinh bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Hắn không hy vọng công sức mình bỏ ra cuối cùng trở thành vô ích!
“Cốc cốc!”
-Vào đi.
Trần Kinh nhìn ra cửa, người mở cửa bước vào là Phó bí thư Khương Vĩ.
Trần Kinh vẫy ta nói:
-Lão Khương, anh dạo này làm gì vậy? Bộ dạng long đong vất vả thế?
Khương Vĩ cười hi hi, nói:
-Bí thư, tôi không phải là phụ trách công việc liên hệ trấn Hoàng Công Miếu sao? Hôm nay tôi họp với Ban của bọn họ, gặp phải một số vấn đề, bèn quay lại báo cáo với anh!
Ông ta dừng một chút nói:
-Không biết tin đồn từ đâu đến, hiện tại bên dưới đang đồn là anh phải điều động! Cái tin đồn này vừa xuất hiện, công việc bên dưới liền gặp khó khăn! Hóa ra rất nhiều nhà đầu tư đến Lân Giác đều là do danh tiếng của anh mà đến.
Hiện tại tin đồn gộp vào , bọn họ cũng bắt đầu xem chừng rồi!
Có mấy nhà đầu tư đã ký hợp đồng với Ủy ban, hiện tại đều muốn giở quẻ xem chừng, anh nói việc này...người bên dưới sứt đầu mẻ trán!
Trần Kinh nheo mắt nhìn Khương Vỹ, khẽ mỉm cười nói:
-Tin đồn này không phải là vô căn cứ, mà sự thật là có chuyện này! Không có bữa tiệc nào là không tàn, Lân Giác sau này nói không chừng chỉ có thể dựa vào các anh rồi!
-Hả…
Khương Vĩ hơi sửng sốt, há hốc mồm.
Khóe miệng Trần Kinh hơi nhếch lên, mắt vẫn nhìn ông ta.
Thần sắc Khương Vĩ trở nên gượng gạo.
Thật ra tin tức Trần Kinh phải điều đi, bên dưới có một số người không biết nội tình, ông ta Khương Vĩ với tư cách là Phó bí thư, con đường giao thiệp rộng, ông ta sao có thể không biết?
Ông ta hôm nay cố ý đến đây, là có mục đích khác.
Trần Kinh đi rồi, bộ máy mới làm sao cấu thành, dường như ai cũng đang suy tính.
Khương Vĩ đương nhiên hy vọng mình có thể tiến thêm một bước, hôm nay ông ta đến để thăm dò.
Trần Kinh mắt sáng như đuốc, chút tính toán nhỏ trong lòng Khương Vĩ, đương nhiên không giấu nổi hắn.
Hắn cười ha ha nói:
-Lão Khương, vừa rồi tôi và Lão Lý nói qua rồi, bắt đầu từ hôm nay, bộ máy phải thích nghi với việc không có tôi! Tôi hy vọng, nội bộ bộ máy hiện tại, mọi người đều có thể phối hợp làm việc với Quốc Vỹ. Tôi vẫn câu nói đó, bộ máy phải đoàn kết.
Mà Lân Giác chúng ta cần chính là cán bộ kiên định làm việc, vùi đầu chịu khổ.
Đôi lúc gặp phải chút khó khăn, đoàn kết chính là sức mạnh lớn nhất, bộ máy Lân Giác chúng ta là một tập thể, tập thể này của chúng ta phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn!