Quan Sách

Chương 895: Chương 895




Công việc của Ban hợp tác kinh tế rất hot, ở Việt Châu đã trở thành một phong cảnh hoa lệ.

Một dự án vừa mới bắt đầu đã thu được hơn chục triệu, đây rõ ràng là vơ vét tiền, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân.

Không biết có bao nhiêu đơn vị và ban ngành ghen tị chết đi được, nhưng ai có thể nói này nói kia vào thời điểm này?

Phải biết rằng Ban hợp tác kinh tế hiện tại vơ vét của cải, người ta không phải là cưỡng chế, càng không phải là chủ động giơ tay ra với các doanh nghiệp.

Hiện tại có bao nhiêu doanh nghiệp muốn đem tiền đến cho bọn họ, bọn họ còn không cần.

Hai bên đều tình nguyện, ai có thể nói gì?

Như vậy so với doanh nghiệp đem tiền đi quyên góp cho hội chữ thập đỏ, mọi người đều vui vẻ quyên góp, đều so đo quyên góp, ai đi phê bình hội chữ thập đỏ nhận nhiều tiền của người ta?

Hơn nữa, dự án của Ban hợp tác kinh tế là lãnh đạo quan trọng của tỉnh ủng hộ.

Bí thư Mạc và Chủ tịch tỉnh Chu đều đã bày tỏ thái độ.

Phó chủ tịch tỉnh, Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy Kiều Chính Thanh đích thân làm chủ.

Người ta có bối cảnh vững chắc, thu nhiều tiền thì sao chứ?

Mọi người chỉ có thể giương mắt lên mà nhìn một nơi vốn chẳng có việc gì trong nha môn, bỗng nhiên trở nên thịnh vượng, xe tới xe lui, mọi người phía dưới đều cực kì săn đón.

Có người ghen tức nói, hiện tại nhân khí của Ban hợp tác kinh tế tỉnh đều đuổi kịp Ủy ban cải cách phát triển rồi.

Tổ sơ thẩm doanh nghiệp nổi tiếng đã bắt đầu hành động rồi.

Toàn bộ công việc sau khi khởi động bắt đầu đâu vào đấy tiến lên phía trước.

Trần Kinh tìm cơ hội đến Ủy ban nhân dân tỉnh để báo cáo tiến triển công việc với Kiều Chính Thanh.

Kiều Chính Thanh hứng thú không tệ, ông ta đập tay nói:

-Lần này tỉnh ủy định vị, là hi vọng dự án doanh nghiệp nổi tiếng có thể kích thích các thành thị có thể cạnh tranh, anh đuổi tôi chạy, cạnh tranh lành mạnh, đây là cục diện mà chúng tôi mong muốn. Hiện tại xem ra, hiệu quả đã đạt được rồi, có thể nói đã giai đoạn đầu tiên đã thắng lợi.

Chúng ta lập tức phải tổ chức đại hội mở rộng toàn tỉnh, tôi đã báo cáo đề tài thảo luận của các cậu lên trên, đến lúc đó tôi sẽ tôi sẽ báo cáo đề tài thảo luận này với Thường vụ.

Trần Kinh nói:

-Vậy thì tốt, hiện tại tình thế rất tốt. Tôi muốn xem có thể thêm vài hạng mục hợp tác nữa hay không. Ý nghĩ của tôi là muốn làm hợp tác giữa Nam Cảng và Hải Sơn, Ban hợp tác kinh tế chúng tôi ra mặt phối hợp làm hợp tác kinh tế liên hợp.

Định vị của vùng kinh tế ý tưởng sơ bộ của tôi là làm kĩ thuật cao hiện đại.

Hiện tại việc điều chỉnh cơ cấu và chuyển hướng ngành nghề của kinh tế toàn tỉnh đang ở giai đoạn mấu chốt, các thành phố phía dưới đối với con đường điều chỉnh kết cấu kinh tế và chuyển đổi ngành nghề kinh tế rất mơ hồ.

Một mặt vừa được lợi ích không ai muốn bỏ, mặt khác mọi người đều biết rõ mô hình hiện hữu đã đến cực hạn, tiền đồ sẽ không rộng mở.

Ở tình thế như vậy, chúng ta với tư cách là Ban phụ trách hợp tác kinh tế, không tăng cường hướng dẫn chỉ đạo là không được.

Kiều Chính Thanh không nói lời nào, im lặng nghe Trần Kinh nói.

Trần Kinh dừng một chút lại nói:

-Trước mắt, khu sản xuất công nghệ cao hiện đại, Lâm Cảng làm rất thành công. Dựa vào khu sản suất này, Lâm Cảng đang tích cực điều chỉnh kết cấu kinh tế, thay đổi phương thức tăng trưởng kinh tế, từ tình hình trước mắt mà nói, tương lai của Lâm Cảng tràn đầy hi vọng!

Lâm Cảng có dự án thành công ở phía trước, Nam Cảng và Hải Sơn hai thành phố liên kết lại làm một khu sản suất, chắc là sẽ có một tiền đồ tốt đẹp!

Kiều Chính Thanh thản nhiên nói:

-Làm khu sản xuất không dễ như vậy đâu. Cái này cần được Quốc vụ viện nghiên cứu phê duyệt. Trước đó cần công tác chuẩn bị thật tốt. Nam Cảng và Hải Sơn đồng ý bỏ ra giá lớn như vậy không?

Trần Kinh tự tin nói:

-Lần này tôi xuống dưới khảo sát, thái độ của Bí thư Hải Sơn Thanh Hương rất rõ ràng, đó chính là rất hi vọng có thể tìm được điểm tăng trưởng kinh tế mới. Ở Nam Cảng tôi không gặp được Bí thư Diêu, nhưng sau đó tôi với ông ta nói chuyện điện thoại, ông ta về mặt này nguyện vọng tương đối mãnh liệt.

Hiện tại kinh tế liên hợp rất bình thường, hai thành phố tự dựa vào sức mình làm không được, tại sao không liên kết với nhau.

Tỉnh chúng ta luôn khởi xướng hợp tác kinh tế, tại sao lại không làm?

Tôi cho rằng nguyên nhân bên dưới thiếu động lực chính là do bọn họ không thấy được những cái thực tế, băn khoăn rất nhiều.

Hình thế kinh tế hiện tại tôi đoán, nhà nước chắc chắn sẽ buộc chặt phê chuẩn hạng mục, khống chế đầu tư quá đà.

Trong tình huống như vậy, địa phương tìm đầu tư khó khăn, chúng ta có thể tận dụng cơ hội này cổ vũ mọi người hợp tác, cũng nhau phối hợp tìm đầu tư, đây đều là những việc thực sự dễ tạo nên thành tích, tôi cho rằng động lực ở bên dưới sẽ lớn hơn!

-Đạo lý chính là đạo lý này, nếu thật sự thành công, đây là một chuyện tốt!

Kiều Chính Thanh nói.

-Cậu cứ mạnh dạn làm trước, đi làm việc. Tốt nhất có thể lập ra một kế hoạch, hiện tại cứ nói suông như vậy, tôi cũng không có cách nào báo cáo lên với lãnh đạo chủ chốt của tỉnh!

Gặp Kiều Chính Thanh xong, Trần Kinh từ Ủy ban nhân dân thành phố bước ra, đụng ngay phải xe số 3 của Tỉnh ủy.

Trần Kinh vội vàng đứng lại, Thư kí Tỉnh ủy Thái từ trong tòa nhà Thường ủy chạy nhanh như chớp ra mở cửa xe.

Trần Kinh nhìn thấy Hạ Quân từ phía sau bước ra.

Ông ta sửa sang lại quần áo của mình, nhìn xung quanh một lượt liền nhìn thấy Trần Kinh.

Trần Kinh vội nghênh đón nói:

-Bí thư Hạ, chào anh!

Hạ Quân hơi nhíu mày, nói:

-Tiểu Trần đến Tỉnh ủy lại là đến làm chướng ngại vật?

Trần Kinh vội nói:

-Không, không, tôi vừa đến Ủy ban báo cáo công việc cho Chủ tịch Kiều Chính Thanh. Dự án doanh nghiệp nổi tiếng của chúng tôi trước mắt đã vén màn rồi, phản ứng bên dưới rất tốt. Dự án này phải cám ơn anh, không có sự ủng hộ của anh, dự án sẽ không phát triển.

Hạ Quân thản nhiên cười, nói:

-Cậu đi làm việc đi! Chỉ cần không cản trở là tốt, tôi chính là sợ những người cản đường!

Trần Kinh xấu hổ cười, chậm rãi rút lui.

Hắn vừa mới bước, Hạ Quân đột nhiên nói:

-Đúng rồi, Tiểu Trần. Chuyện của phóng viên Đường cậu biết không?

Trần Kinh ngẩn người, đứng lại nói:

-Tôi biết rồi, trải qua một lần nguy hiểm, sự an toàn của phóng viên khiến người ta lo lắng, cô ta được coi là may mắn đấy!

Hạ Quân nhìn chằm chằm Trần Kinh, mặt không chút biểu cảm.

Rất lâu sau, ông ta gật gật đầu, quay người đi vào văn phòng Thường ủy.

Hạ Quân nhắc tới Đường Ngọc, Trần Kinh ra khỏi tòa nhà Tỉnh ủy bèn mua một ít hoa quả, bên ngoài thêm một lẵng hoa, bảo lái xe đi thẳng đến bệnh viện Nhân Ái tỉnh.

Đường Ngọc đã sớm được chuyển từ Hải Sơn lên tỉnh để chữa trị.

Vì chuyện cô bị thương, lãnh đạo tòa soạn cực kỳ coi trọng, Giám đốc tòa soạn đích thân đến Hải Sơn đón cô lên tỉnh.

Giới báo chí ở Lân Giác, tin tức Đường Ngọc vì phỏng vấn mà bị thương trong vụ ẩu đả của băng đảng xã hội đen mọi người đều đã biết, mọi người say sưa nói về chuyện này, đều bày tỏ sự tán thưởng đối với tinh thần nghề nghiệp của Đường Ngọc.

Đương nhiên, Trần Kinh trong lòng hiểu rõ.

Sự kiện này không chỉ giới hạn ở giới báo chí, Hạ Quân vừa rồi hỏi đến Đường Ngọc, cho thấy ông ta cũng đã quan tâm đến sự kiện này.

Một phóng viên truyền thông xảy ra chuyện, lại khiến cho Phó bí thư Tỉnh ủy chú ý.

Trần Kinh luôn cảm thấy có gì đó không đúng, đối với Đường Ngọc hắn cũng thấy chút thần bí.

Phòng chăm sóc đặc biệt bệnh viện Nhân Ái.

Một y tá xinh đẹp dẫn Trần Kinh đi gặp Đường Ngọc.

Cô bé rất trẻ, hoạt bát, khi cười thì lộ má lúm đồng tiền rất sâu, bộ dạng rất dễ thương.

Cô không ngừng quay đầu lại nhìn Trần Kinh, vẻ mặt rất cổ quái.

Cô chuyên phụ trách chăm sóc Đường Ngọc.

Mấy ngày nay cô và Đường Ngọc đã rất thân.

Đường Ngọc ở bệnh viện Nhân Ái người đến thăm hỏi hết đám này đến đám khác, ngoài lãnh đạo, những thanh niên anh tuấn của Lĩnh Nam cũng rất nhiều.

Cơ bản đều là bộ dạng như Trần Kinh, trên tay cầm một bó hoa, xách một giỏ hoa quả, phong độ phi phàm.

Nhưng số hoa này đem đến, đợi người ta vừa đi, Đường Ngọc bèn bảo cô xử lý hết chỗ hoa đó.

Cô gái nhìn thấy những bông hoa hồng đỏ thắm đó, yêu cơ màu xanh kiều diễm cứ như vậy ném hết vào thùng rác, trong lòng rất cảm thán.

Nhưng giỏ hoa quả lại có ích, một đám y tá gần đây không cần mua hoa quả, mỗi ngày tan làm đều phụ trách chia hoa quả, biến thành thiên sứ hoa quả của bệnh viện rồi.

Trần Kinh bị cô gái nhìn đến mức mất tự nhiên, nói:

-Cô y tá, sao vậy? Có phải quà của tôi không thích hợp?

-A…

Cô y tá ngây ra một lúc, vội che miệng, mặt trở nên đỏ.

Sau đó liên tục khoát tay nói:

-Không, không, rất tốt, rất tốt!

Trần Kinh "ồ” một tiếng rồi không nói lời nào.

Cô gái lại không kìm nổi liếc nhìn bó hoa của Trần Kinh, quá đơn giản, chỉ có mấy bông bách hợp, hơn nữa hoa lại không tươi, vừa nhìn đã biết là đồ rẻ tiền, hoa này vứt đi cũng không tiếc.

Trong lòng cô nghĩ như vậy, đã đến phòng bệnh rồi.

Cô mở cửa, cười mỉm đến bên Đường Ngọc đang chớp mắt trên giường bệnh, nói:

-Phóng viên Đường, lại có trai đẹp đến thăm chị!

Đường Ngọc nằm ở trên giường, đang vô tình nghịch chiếc điều khiển ở trong tay, nghe thấy cô ý tá gọi như vậy, cô thờ ơ ừ một tiếng.

Trần Kinh đứng ở cửa, nhìn qua phòng bệnh một lượt, nói:

-Điều kiện rất tốt mà! Là một nơi tốt để sống an nhàn!

Đường Ngọc hơi sửng sốt, bỗng nhiên ngồi thẳng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh.

Trần Kinh hướng về cô cười nói:

-Thực sự xin lỗi, gần đây bận quá, không đến thăm cô! May mà cô ở lâu, hôm nay tôi mới có cơ hội đến!

Trần Kinh đặt hoa trên tủ ở đầu giường, đặt giỏ hoa quả dưới đất, tìm một chỗ ngồi xuống.

Đường Ngọc hé miệng cười cười, bỗng nhiên nói:

-Tiểu Lan, bình hoa đâu? Đem hoa cắm vào. Cô không phải là thích bách hợp sao? Chúng ra có bách hợp rồi.

Y tá Tiểu Lan ngẩn người, đứng im như tờ, mãi mới phản ứng lại, nói:

-Được, được! Tôi lập tức làm!

Cô đến cầm hoa, rất ngạc nhiên nhìn Trần Kinh một cái.

Trong lòng cô khó chịu, nhìn không ra người này có gì nổi bật, tại sao...

Một bình hoa bỏ không bảy tám ngày rồi, phóng viên Đường vẫn không dùng đến, hôm nay lại đột nhiên dùng.

Người đàn ông này...

Trần Kinh và Đường Ngọc cũng không biết tâm tư của cô bé.

Đường Ngọc lặng lẽ nhìn cô bé cắm hoa vào trong lọ, sau đó chỉnh lại thật đẹp, miệng cô khẽ cong lên, lộ ra vẻ tươi cười, nói:

-Hoa đẹp thật, cảm ơn anh!

-Khách khí như vậy sao?

Trần Kinh nói.

-Nên đến từ lâu rồi, cứ kéo dài đến hôm nay, tôi rất áy náy!

Đường Ngọc liếc Trần Kinh một cái, trong lòng nghĩ mình vẫn luôn đợi hắn đến, thực sự là đến muộn, bình hoa đem đến đã bỏ không bảy tám ngày rồi.

Nhưng cô nghĩ lại, bình hoa cuối cùng cũng được dùng, đây cũng là một chuyện vui.

-Bữa trưa cùng ăn đi? Tôi mời anh ăn cơm của bệnh viện, thức ăn không tệ, bốn món ăn một bát canh, tiêu chuẩn quốc yến! Thế nào?

Đường Ngọc nhíu mày nói.

-Ăn cơm?

Trần Kinh giơ tay nhìn đồng hồ.

Đúng là đã đến lúc ăn cơm, hôm nay Tương Hằng Vân đến, vốn đã hẹn ăn cơm, e rằng không kịp.

Hắn trầm ngâm một lát gật đầu nói:

-Được, cùng nhau ăn cơm đi. Tôi đi gọi một cuộc điện thoại trước đã...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.