Quan Sách

Chương 917: Chương 917




Bí thư Tỉnh ủy Mạc đi nhậm chức, hứa hẹn với mọi người là ông ta muốn xây dựng Lĩnh Nam văn minh, Lĩnh Nam liêm khiết, Lĩnh Nam sức sống.

Đối với mục tiêu thực hiện chính trị này của Bí thư Mạc, truyền thông Lĩnh Nam đánh giá rất cao.

Đương nhiên, có một số cán bộ lão thành Lĩnh Nam không kìm được buồn nôn, đều biểu thị mục tiêu này của Bí thư Mạc là có ý gì? Có phải là nói Lĩnh Nam hiện tại không đủ văn minh, không đủ liêm khiết không đủ sức sống?

Nối tiếp đề tài này tiếp tục ngược dòng, Mạc Chính đến Lĩnh Nam, là muốn chỉnh đốn không khí xã hội Lĩnh Nam, chống tham nhũng, muốn làm chính sách kinh tế mới sao?

Tân quan tân chính sách.

Cán bộ ở cấp bậc này như Bí thư Mạc sau khi nhậm chức, chính sách mới của ông ta bắt đầu từ đâu, cũng thực sự chịu sự chú ý!

Trên thực tế, Mạc Chính dường như thật sự giống như mình đã hứa, công việc bộ ngành mà ông đảm nhiệm chính là công tác tuần tra trong Đảng.

Ban tổ chức tỉnh ủy, Ủy ban Kỷ luật thành lập tám tổ tuần tra, tổ tuần tra đi đến các đơn vị ở các thành phố trong toàn tỉnh, nằm vùng tìm hiểu tình hình, tiếp nhận tin tức phản hồi từ quần chúng, chiếc vòi của Tỉnh ủy từ Việt Châu đã kéo dài đến những nơi hạ tầng nhất toàn tỉnh.

Nên nói là, động tác này của Bí thư Mạc được nghị luận sôi nổi ở Lĩnh Nam.

Sáng sớm, Tỉnh ủy còn chìm trong ánh bình minh, trong tòa nhà sương trắng như tuyết.

Bí thư thứ nhất Tỉnh ủy Đàm Kiệt vẫn giống như trước đi làm sớm 15 phút.

Đàm Kiệt là sao mới trên chính đàn Lĩnh Nam hiện nay.

Nói là sao mới, thực ra tuổi của ông ta đã 40 mươi rồi.

Sở dĩ nói ông ta mới quật khởi, là vì ông ta sau khi Bí thư Mạc đến Lĩnh Nam mới tiến vào Tỉnh ủy, liền một bước nhảy lên làm thư kí Bí thư.

Trước kia ông ấy không có tiếng, đột nhiên lại trở thành Thư kí Bí thư, tất cả hào quang đều tập trung trên người ông ta, tên của Đàm Kiệt cũng trong một đêm được chính đàn Lĩnh Nam biết rõ.

Trước khi đến Tỉnh ủy, Đàm Kiệt vẫn làm giáo viên ở Trường Đảng.

Làm ở Trường Đảng hơn chục năm, từ trước đến giờ chưa có ai nghĩ ông ta có thể vươn lên, vút thẳng lên trời, bao gồm lãnh đạo Trường Đản Tỉnh ủy cũng đều không nghĩ đến điểm này.

Nhưng hiện thực chính là truyền kì như vậy.

Tuần thứ hai sau khi Mạc Chính nhậm chức đã thị sát Trường Đảng Tỉnh ủy.

Trong quá trình thị sát Trường Đảng, ông ta đột nhiên đột nhiên đề nghị muốn nói chuyện với Phó trưởng ban bộ môn giảng dạy Trường Đảng Đàm Kiệt.

Yêu cầu này của Mạc Chính khiến cho lãnh đạo Trường Đảng cực kì căng thẳng, đồng thời lại có một chút không thể hiểu được.

Hôm đó đi cùng với Mạc Chính là Trưởng ban thư kí Tương Minh Nhân.

Hiệu trưởng Trường Đảng vô cùng sợ hãi tìm đến Tương Minh Nhân, hỏi ông ta Bí thư Mạc có phải là có gì bất mãn với công việc của trường.

Hai người lúc đó cứ như vậy kiên nhẫn đợi Đàm Kiệt và Bí thư Mạc giao lưu.

Tương Minh Nhân cũng không hiểu rõ nên trong lòng đang lẩm bẩm.

Nhưng tính nhạy cảm chính trị của ông ta cao hơn Hiệu trưởng Lý rất nhiều.

Ông ta ý thức rõ được rằng, Mạc Chính lần đầu đến Lĩnh Nam, về mặt dùng người có thể sẽ có cách nghĩ riêng của mình.

Đặc biệt là những người quan trọng bên mình, Mạc Chính có thể có suy tính riêng của mình.

Tương Minh Nhân liền nói một câu giọng quan sâu xa khó hiểu với Hiệu trưởng Lý, sau đó chuyển chủ đề bắt đầu tìm hiểu tình hình của Đàm Kiệt.

Đàm Kiệt bản lĩnh lý luận vững chắc, đảm nhận Phó trưởng ban bộ môn giảng dạy ở Trưởng Đảng, đồng thời cũng là giảng viên ưu tú nhất của Trường Đảng.

Đối với nghiên cứu lý luận Đảng, ông ta là quyền uy của Trường Đảng.

Tương Minh Nhân âm thầm nhớ cái tên Đàm Kiệt, thông qua Đàm Kiệt ông ta cũng có thể đoán ra sự đặc biệt trong cách dùng người của Bí thư Mạc.

Bí thư Mạc dùng người có thể là coi trọng về giác ngộ tư tưởng hơn.

Đảng quản lý cái gì?

Đảng quản lý nhân sự, càng quản hình thái ý thức.

Cán bộ tinh thông nghiên cứu lý luận Đảng, tố chất bản thân vượt trội, tư tưởng giác ngộ cao, Mạc Chính có thể cần đến nhất.

Sự thật chứng minh phán đoán của Tương Minh Nhân.

Lần này sau khi thị sát Trường Đảng, Mạc Chính đề nghị với Tương Minh Nhân đổi thư kí, sai Tương Minh Nhân điều Đàm Kiệt đến Tỉnh ủy, ông ta chọn Đàm Kiệt làm Thư kí.

Cứ như vậy, Đàm Kiệt cá chép hóa rồng tiến vào Tỉnh ủy, dưới sự sắp đặt của Tương Minh Nhân, vấn đề cấp bậc của Đàm Kiệt cũng được giải quyết.

Tương Minh Nhân đề nghị với Tỉnh ủy, để Đàm Kiệt đảm nhiệm Phó chủ nhiệm Văn phòng Tỉnh ủy, Phó chủ nhiệm Đàm thuận buồm xuôi gió bước và danh sách cán bộ cấp Sở.

Sau khi Đàm Kiệt tiến vào Tỉnh ủy, làm việc luôn thận trọng, đi làm sớm 15 phút cũng là một thói quen mà ông ta vẫn luôn kiên trì.

Đi đến cửa phòng làm việc của mình, Đàm Kiệt đang định mở cửa bước vào, mắt ông ta nhìn thấy một người, hơi sửng sốt, nhanh chóng phản ứng, chạy đến nói:

-Bí thư Thịnh, anh...anh sớm như vậy đến tìm Bí thư sao?

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Thịnh Trung Kiệt không ngờ đứng ở hành lang hút thuốc, Đàm Kiệt thấy thần sắc ông ta không được tốt, trong mắt đầy tia máu, trong lòng ông ta liền hồi hộp.

Vội mở cửa phòng làm việc nói:

-Bí thư Thịnh, anh ngồi trước đã, tôi lấy cho anh một ly cà phê! Bí thư chắc cũng sắp tới rồi, sáng nay ông ấy phải đến Viện dưỡng lão thăm hỏi, phải chuẩn bị trước...

Thịnh Trung Kiệt gật đầu, bước vào phòng.

Trong lòng Đàm Kiệt không kìm được nghĩ, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Thịnh Trung Kiệt chưa hẹn trước mà đã vội vàng đến tìm Bí thư Mạc.

Ông ta nhạy bén ý thức được, Lĩnh Nam có thể xảy ra chuyện lớn rồi.

Mạc Chính tiến vào phòng làm việc.

Ông ta đi cửa chính, không hề đi qua phòng thư kí.

Đàm Kiệt vội nói với ông ta Bí thư Thịnh đã đợi ông ta rất lâu rồi, Mạc Chính ngạc nhiên, mà lúc đó Thịnh Trung Kiệt đã đứng trước cửa phòng làm việc của ông ta rồi.

Mạc Chính khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng khoát tay không nói chuyện.

Đảm Kiệt cẩn thận đóng cửa lại, sau đó quay về với chiếc máy tính của mình.

Ông ta đột nhiên cảm nhận được một loại áp lực, dường như hô hấp cũng không được thoải mái.

Hôm nay vỗn dĩ thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Bí thư Thịnh, khiến một ngày tươi đẹp dường như tăng thêm vẻ âm u vô tận.



Thịnh Trung Kiệt ngồi đối diện với Mạc Chính, giọng rất trầm, nói:

-Bí thư, dự án này nếu thật sự hành động, rút dây động rừng, Hoàn Thành vốn đã không ổn...

Mạc Chính nói:

-Các anh đã nắm hết tình hình chưa? Còn không có sai sót?

Thịnh Trung Kiệt nói:

-Tổ thị sát số 3 của chúng tôi hiện đang ở Hoàn Thành, Hoàn Thành mấy ngày nay tình hình rất dị thường, mấy ngày trước lượng người đến tổ thị sát phản ánh rất nhiều, phải xếp hàng. Nhưng bắt đầu từ hôm kia, người đột nhiên ít đi.

Ngày hôm qua thậm chí không có ai đến phản ánh tình hình.

Tôi cho rằng có thể…

Mạc Chính cau mày nói:

-Tôi hỏi là tình hình có phải là đều nắm được hay không, rút cuộc nắm ở mức độ nào!

Thịnh Trung Kiệt hạ giọng nói:

-Tình hình nắm chắc đầy đủ 100% rồi, tôi đem những tư liệu liên quan đến rồi!

Thịnh Trung Kiệt giống như làm ảo thuật lấy một tập tài liệu dày từ trong cặp ra, đưa cho Mạc Chính.

Mạc Chính đeo kính lão nghiêm túc xem tài liệu, vẻ mặt yên tĩnh như nước giếng, khiến cho người ta không biết cảm xúc ông ta dao động.

Qua thật lâu, ông ta đặt tài liệu ở phía tay phải, nói:

-Nói xem hiện giờ băn khoăn lớn nhất của anh là gì?

Thịnh Trung Kiệt nói:

-Băn khoăn lớn nhất hiện tại là chuyện này có thể tạo thành ảnh hưởng cực kì tiêu cực, có thể sẽ ảnh hưởng đến cục diện ổn định của Hoàn Thành. Đây là một điểm rất khó giải quyết, một thành phố mấy chục triệu dân, không thể không suy nghĩ nhiều!

Hơn nữa, hiện tại tiến thoái lưỡng nan chính là, nếu hành động sẽ gây chấn động. Nhưng cứ kéo dài, lại có khả năng xảy ra biến cố...

-Anh lo rằng sau khi xảy ra biến cố, sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn?

Mạc Chính nói.

-Vậy ý của anh thế nào?

Thịnh Trung Kiệt lắc đầu nói:

-Tôi bây giờ không nghĩ được biện pháp gì tốt, rất khó khăn!

-Con sâu làm rầu nồi canh! Thực sự khiến người ta cảm thấy thương tiếc!

Mạc Chính nói.

-Tôi thấy tài liệu mà các anh làm vẫn chưa đủ tỉ mỉ xác thực, các anh vẫn chưa nghĩ đến tình hình bên ngoài Hoàn Thành. Chuyện này có thể phức tạp hơn anh tưởng tượng.

-Vậy Bí thư...

-Buông một chút, đợi một chút, vững vàng!

Mạc Chính nói.

-Nếu tôi nhớ không nhầm, Chủ tịch tỉnh Chu tuần sau sẽ đến Hoàn Thành thị sát, cứ đợi ông ta đến xem qua, rồi chúng ta quyết định sau!

Mạc Chính nói.

Ông ta quăng cây bút Pike trên tay xuống, nói:

-Hiện tại từ trên xuống dưới có tư tưởng xốc nổi, mọi người mở miệng ra là chỉ nói chuyện xây dựng kinh tế, chỉ nói phải xoay chuyển cục diện phát triển kinh tế Lĩnh Nam. Có bao nhiêu người có thể ý thức được tính phức tạp của Lĩnh Nam? Một số chính sách kinh tế lớn của chúng ta được thực hiện, nếu không có một bộ máy khỏe để thao tác, có thể hiệu quả sẽ càng nhỏ.

Chúng ta có chút tư tưởng sốc nổi phải nghĩ cách sửa chữa.

Không cần quá nhạy cảm với sự tiến bộ của các thành phố khác, chúng ta phải nhìn rõ bản thân, hiểu rõ bản thân mới là quan trọng nhất.

Ông ta lấy ra một bao thuốc trong ngăn kéo, đưa cho Thịnh Trung Kiệt một điếu, nói:

-Lão Thịnh, thời gian này anh khá vất vả, không nên thường xuyên thức đêm, về mặt tư tưởng cũng không cần buộc quá chặt. Trong chặt ngoài lỏng, cũng không thể xảy ra chuyện gì to lớn!

Mạc Chính Ba~ một cái, tự mình châm một điếu thuốc, hút một hơi nói:

-Có lúc chúng ta nghĩ vấn đề có thể hơi cực đoan, đại quân khu quốc gia đóng ở Lĩnh Nam, Lĩnh Nam có mấy trăm nghìn bộ đội, cho dù là xảy ra chiến tranh, chúng ta cũng có thể ứng phó, huống chi là một chút chuyện vặt vãnh?

Thịnh Trung Kiệt cũng châm thuốc, nuốt sương nhả khói, lắc lắc đầu nói:

-Bí thư, tôi không có trí tuệ như anh, tôi luôn có chút lo lắng! Cảm thấy gánh nặng trên vai nặng, áp lực lớn!

-Đông, đông!

Mạc Chính giơ tay nhìn đồng hồ nói:

-Được rồi, tôi sắp phải đến Viện dưỡng lão rồi, chuyện này cứ như vậy đi!

Mạc Chính đứng dậy, Đàm Kiệt đã mở cửa ra rồi, ông ta nói:

-Bí thư, Phó bí thư Hạ đến rồi!

Mạc Chính hơi sửng sốt, khoát tay bước nhanh ra ngoài.

Hạ Quân chờ ở bên ngoài, Mạc Chính nói:

-Lão Hạ, chuyện động trời thì anh cũng phải đợi. Buổi chiều chúng ta nói, phía Viện dưỡng lão tôi nhất định phải đi, thời gian có hạn, tôi không thể để một đám lãnh đạo cũ đợi tôi, có phải không?

Mạc Chính tôi vẫn chưa có mặt mũi làm việc đó!

Hạ Quân rất biết điều nói:

-Vậy được! Tôi tiễn anh!

Hạ Quân rất tự nhiên đi theo sau Mạc Chính, ông ta xuất thân là Trưởng ban thư kí, sớm đã quen với việc đảm nhiệm vai trò lá cây.

Năm đó Miêu Cường vẫn ở Lĩnh Nam, ông ta là lá cây.

Hiện tại Bí thư Mạc cầm quyền, Hạ Quân định vị cho mình vẫn là như vậy.

Hạ Quân sở trường tai nghe tám hướng, mắt nhìn bốn phương, ông ta một đường tiễn Mạc Chính sớm đã chú ý đến trong phòng Mạc Chính vẫn còn một người.

Ông ta tiễn Mạc Chính ra xe, quay người tiến vào tòa nhà Thường ủy, đúng lúc Thịnh Trung Kiệt vội vàng từ sau cửa bước ra.

Ông ta nhăn mặt nhíu mày, mặt bỗng nhiên biến sắc, bước chân đột nhiên nhanh lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.