Một cơn bão không có điềm báo gì tập kích toàn bộ Lĩnh Nam.
Buổi tối khoảng 8h bắt đầu, Việt Châu mưa to gió lớn, sấm sét vang trời, cả thành phố đều chìm trong mưa gió.
Ban đêm đèn neon không còn sáng nữa, xuyên qua cửa sổ của căn phòng ngắm cảnh đêm bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn lờ mờ, còn lại thì chẳng thấy gì.
Chuông điện thoại khẩn cấp vang lên, Hoàng Hoành Viễn tỉnh dậy, nhấc điện thoại chưa kịp nói gì, liện bị thông tin từ đầu dây bên kia làm cho ngây ra, ông ta không quan tâm đêm đã khuya, cấp tốc mặc quần áo, cầm cắp sách, vội vàng xuống dưới lầu.
Dưới lầu lái xe khởi động xe đã đợi sẵn từ lâu rồi, ông ta ngồi vào sau xe, sắc mặt xanh mét nói:
-Đi đến nhà Chủ tịch tỉnh trước, tôi lập tức gọi điện cho anh ấy!
Mưa to quá.
Rất nhiều con đường trong thành phố Việt Châu bị ngập nước.
Ô tô chạy như bay trong nước, tóe lên vô số hoa sóng.
Thỉnh thoảng có một tia chớp màu bạc vụt qua, kích động khiến người ta trong lòng tự nhiên nghiêm nghị, sau đó rất muốn bịt tai lại, bởi vì sau đó nhất định sẽ có sấm rung trời.
Ở trong mưa, Hoàng Hoành Viễn nhìn xuyên qua kính nhìn ra bên ngoài, tâm trạng có chút căng thẳng không tả được.
Ông ta lăn lộn trên chính đàn hơn nửa đời người, trải qua vô số chuyện, sớm đã hình thành một tố chất không biết sợ hãi.
Nhưng hôm nay, gặp phải tình huống bất thình lình như vậy, vẫn khiến ông ta tâm trạng phập phồng, khó có thể bình định.
Cuối cùng xe cũng đến trước nhà của Chủ tịch tỉnh Chu.
Đèn trong phòng của Chủ tịch Chu vẫn sáng, đèn nhuộm rèm cửa thành màu vỏ quýt, trong đêm nhìn rất chói mắt.
Hoàng Hoành Viễn vội vội vàng vàng xuống xe, cũng không kịp mở ô, chạy thẳng vào căn nhà nhỏ của Chu gia.
Chu Tử Binh trong thư phòng đang gọi điện thoại, thần sắc ông ta rất nghiêm túc, giọng điệu gấp rút, khi Hoàng Hoành Viễn đến cửa thư phòng, đột nhiên đứng lại.
Trong lòng ông ta đã hiểu rõ, Chu Tử Binh cũng nhận được tin tức rồi, xem ra đêm nay Việt Châu đã định trước sẽ không yên bình!
Rất lâu, Chu Tử Binh mới cúp điện thoại.
Ông ta quay đầu lại nhìn thấy Hoàng Hoành Viễn, nói:
-Anh lập tức thông báo cho Giám đốc Kim sở công an, Cục trưởng Biện Cục quốc an bảo hai người họ đến Tỉnh ủy họp, đây là lệnh của Bí thư Mạc.
Hoàng Hoành Viễn nói:
-Vừa rồi hai người họ đã gọi điện cho tôi rồi, bọn họ đã có sắp xếp, đồng thời đều đang gấp rút hướng về Tỉnh ủy!
Chu Tử Binh vung tay lên nói:
-Vậy chúng ta cũng đi!
Chu Tử Binh bước ra cửa, ngồi vào ghế sau xe nói với Hoàng Hoành Viễn, chúng ta ngồi một xe đi!
Xe khởi động lại, Chủ Tử Binh cảm thấy không khí trong xe rất áp lực, khiến ông ta hô hấp khó khăn bất thường.
Vừa mới nhận được tin, Hoàn Thành xảy ra chuyện rồi.
Phó chủ tịch thành phố Hoàn Thành, Cục trưởng Cục tư pháp Kính Quốc Hoa đột nhiên tử vong, phán xét bước đầu là tự sát, địa điểm xảy ra chuyện là nhà ông ta, trước mắt phía cảnh sát Hoàn Thành đã kiểm soát hiện trường, Sở công an tỉnh, Cục Quốc an đã phái lãnh đạo đến Hoàn Thành để khống chế cục diện.
Mà tin tức này truyền đến Việt Châu, đặc biệt là Hoàng Hoành Viễn nghe được tin tức này, ông ta cảm thấy tim của mình đột nhiên nhảy tới miệng, chút nữa là vọt ra ngoài.
Một Phó chủ tịch thành phố, cán bộ cao cấp, không ngờ đột nhiên chết, bất kể là tự sát ám sát, tin tức này cũng cực kì chấn động.
Hoàn Thành rút cuộc xảy ra chuyện gì, rút cuộc ở vào cục diện gì.
Trước mắt không ai có thể đoán, tin tức như vậy cũng đủ khiến Tỉnh ủy chấn động.
Bí thư Tỉnh ủy Mạc triệu tập hội nghị khẩn cấp, toàn bộ lãnh đạo quan trọng tỉnh ủy đều gấp rút thông báo, cảnh tượng như vậy không thể tưởng tượng được.
-Một ngày đáng chết!
Hoàng Hoành Viễn than thở một câu, tâm trạng bức bối đến mức không thở được.
Ông ta quay đầu nhìn Chu Tử Binh.
Chủ tịch Chu nhắm mắt dưỡng thần, hô hấp đều đều, thần thái khiến người ta rất khó đoán.
Ông ta thầm than một tiếng Chủ tịch tỉnh phong độ đại tướng, mình so với ông ta, kém quá nhiều.
Chu Tử Binh cũng không biểu hiện thoải mái như vậy.
Về vấn đề Hoàn Thành, mấy ngày nay Bí thư Tỉnh ủy Mạc tổ chức mấy lần hội ý, Hoàn Thành có vấn đề gì, có bao nhiêu vấn đề, liên lụy đến bao nhiêu người.
Ở tỉnh vẫn đang cân nhắc đắn đo, vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình hình.
Đối với những vấn đề trước mắt đã được phát hiện của Hoàn Thành, nội bộ Tỉnh ủy có bất đồng về mặt xử lý.
Mọi người đều có quan niệm riêng của mình, Bí thư Mạc cũng khó có thể phán quyết.
-Đinh, đinh!
Hoàng Hoành Viễn vội nghe điện thoại, Chu Tử Binh đột nhiên mở mắt.
-Chủ tịch, điện thoại của anh, Trưởng ban thư kí Tương!
Chu Tử Binh nhận điện thoại, nói:
-Minh Nhân à? Tôi Chu Tử Binh!
-Chủ tịch, Bí thư Mạc vừa rồi đã chỉ thị Cục quốc an Cục trưởng Biện, bảo ông ta lập tức đến Hoàn Thành. Lập tức tiến hành nắm bắt toàn diện toàn bộ nhân viên có liên quan, nghiêm khắc quản lý các lối đi lại bằng đường sắt và đường hàng không, Hoàn Thành rơi vào trạng thái căng thẳng. Tỉnh ủy tương tự cũng khẩn cấp khởi động cơ chế...
Chu Tử Binh nói:
-Tôi hoàn toàn đồng ý sự sắp xếp của Bí thư, mười phút sau tôi đến Tỉnh ủy!
-Vậy được, ngoài trời mưa rất to, anh đi đường cẩn thận, chú ý an toàn!
Tương Minh Nhân nói.
-Bí thư đã đến rồi.
Chu Tử Binh tắt máy, đưa điện thoại cho Hoàng Hoành Viễn, đột nhiên nói:
-Nhạc Vân Tùng anh có quen thân không?
-Không thân lắm, trước đây tiếp xúc vài lần, khi tỉnh ủy họp, chúng tôi từng ở chung một khách sạn.
Hoàng Hoành Viễn nói.
Hoàng Hoành Viễn không hề xa lạ đối với Bí thư Thành ủy Hoàn Thành Nhạc Vân Tùng.
Trước kia khi ông ta đảm nhiệm Bí thư Thành ủy ở Hải Sơn, Nhạc Vân Tùng thông môn Bí thư Thành ủy.
Trước đó, Nhạc Vân Tùng từng làm Chủ tịch thành phố Hoàn Thành, bản chất ông ta là cán bộ do Hoàn Thành đào tạo nên.
Lần này Tỉnh ủy điều chỉnh bộ máy các thành phố, điều Nhạc Vân Tùng về Tỉnh làm Bí thư, dư luận rất xem trọng.
Dư luận thường cho rằng Nhạc Vân Tùng hiểu rõ Hoàn Thành, làm việc lâu năm ở Hoàn Thành, và ông ta cũng là đại biểu cán bộ phát học viện, bản lĩnh lí luận kinh tế vững chắc, kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú, khả năng xử lý vấn đề phức tạp mạnh, những thứ này đều là ưu thế của ông ta.
Cho nên đối với vị trí mới của Nhạc Vân Tùng, Tỉnh ủy và các tầng lớp xã hội đều có kì vọng rất cao.
Nhưng hiện tại...
Nhạc Vân Tùng tiêu đời rồi!
Hoàng Hoành Viễn nói thầm trong lòng, ông ta và Nhạc Vân Tùng đã từng tiếp xúc rất hữu hảo.
Ấn tượng về Lão Nhạc không tồi.
Nhạc Vân Tùng làm thông môn rất có thành tích, phong cách của ông ta khá mềm mỏng, làm việc rất thận trọng, tính cách hòa đồng. Người ta thường gọi ông ta là Bí thư nụ cười.
Hoàn Thành mà Bí thư nụ cười nắm quyền lại lộ ra nhiều vấn đề như vậy, hơn nữa lại đâm vào một cái sọt lớn như vậy, ông ta sao có thể vẫn lưu lại ở vị trí này?
Mới nhậm chức chưa đầy một năm, đã xảy ra nhiều vấn đề nghiêm trọng như vậy, Nhạc Vân Tùng thật sự đủ đáng thương.
Đến Tỉnh ủy rồi…
…
Bên ngoài mưa rất to.
Trần Kinh ngủ rất ngon, mưa gió cuồng phong bên ngoài căn bản không ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn.
Gần đây hắn quá mệt, cơ thể và đầu óc mệt mỏi.
Công tác bình thẩm Doanh nghiệp nổi tiếng bước vào giai đoạn phúc thẩm, công tác phúc thẩm hắn tự mình bố trí, một ngày việc làm không hết, người gặp không hết, công văn phê không hết.
Dự án Khu công nghệ cao hiện tại bước vào ngõ hẹp, Diêu Quân Huy và Lý Thanh Hương đem đến áp lực rất lớn cho Trần Kinh, bọn họ đều hy vọng Trần Kinh có thể nghĩ cách đến cơ quan quan hệ công chúng Tỉnh ủy, chỉ cần thông qua cửa này. Toàn dự án sẽ thành công 80%.
Ngoài ra, mỗi tháng một lần đều đặn về Thủ đô, bụng của Phương Uyển Kỳ càng ngày càng lớn, chuyện gia đình cũng làm Trần Kinh phải vướng bận.
Nhiều chuyện như vậy đè lên vai Trần Kinh.
Hắn cho dù là làm bằng sắt cũng có lúc ăn không tiêu.
Trên thực tế hắn thật sự rất mệt mỏi, vẫn luốn cố chịu đựng, khó khăn lắm mới có một ngày mưa, hắn ngủ rất say.
Nhưng lúc rạng sáng, hắn vẫn bị chiếc điện thoại kêu không ngừng đánh thức.
Hắn từ trên giường dựng người lên, đặt điện thoại vào tai, đầu dây bên kia Đường Ngọc vô cùng khẩn cấp.
-Trần Kinh, Tam ca ở đâu? Anh có thể liên lạc anh ta hay không?
Trần Kinh đột nhiên kinh ngạc, nói:
-Sao thế? Có phải là xảy ra chuyện gì hay không?
-Không, không…có! Hoàn Thành xảy ra chút chuyện, ở Hoàn Thành đi Mã Hà có sự kiện bạo lực nghiêm trọng, hình như chết rất nhiều người. Hoàn Thành hộp đêm Thiên Tâm bị cháy...
-Hộp đêm Thiên Tâm bị cháy?
Trần Kinh nhìn ra bên ngoài, trong lòng lẩm bẩm.
Bên ngoài mưa lớn như vậy, làm gì có chuyện lửa cháy không tắt? Hộp đêm bị cháy nghĩa là thế nào?
-Cô đã liên lạc với anh ta chưa? Có phải không liên lạc được?
Trần Kinh nói.
Đường Ngọc thở một hơi nói:
-Tôi sốt ruột chết đi được, đúng là không liên lạc được. Chuyện ở Hoàn Thành hiện giờ rất phức tạp, bởi vì nghe nói xảy ra chuyện chính là một thế lự xã hội đen bản địa, tạo nên rất nhiều thương vong. Tôi lo...
Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, hắn đột nhiên hiểu ra Đường Ngọc lo lắng cái gì.
Tam ca là người có quan hệ mật thiết với Thẩm gia ở Hong Kong.
Hoàn Thành bỗng nhiên xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa địa điểm lại là hộp đêm Thiên Tân.
Hộp đêm này trước đây là địa bàn kinh doanh của Thẩm Bắc Vọng.
Việc này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến đây lại là một lần ẩu đã nội bộ thế lực đen.
Mà sau lưng chuyện này, có thể có thể có bóng dáng của Thẩm gia ở Hong Kong.
Đường ngọc lo lắng Tam ca sẽ ở trong chuyện này.
Trần Kinh rất nhanh hiểu được chuyện này, nói:
-Đường Ngọc à, cô yên tâm! Đừng nghĩ lung tung, tôi hiểu Tam ca, anh ta không có tâm trạng dính vào chuyện này nữa đâu. Anh ấy thích cuộc sống hiện tại, cuộc sống hiện tại rất bình thản, rất tốt!
Chúng ta không cần lo bò trắng răng, anh ấy lý tính hơn chúng ta nhiều.
-Vậy sao lại không liên lạc được với anh ta?
Đường Ngọc nói.
Trần Kinh bỗng nhiên ngã xuống giường nói:
-Không liên lạc được thì không cần liên lạc nữa, mưa to như vậy, là thời tiết tốt để ngủ, vừa rồi cô chút nữa cũng không liên lạc được với tôi đấy!
Đường Ngọc nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói:
-Chỉ biết ngủ thôi, các anh bị mắc bệnh ngủ à. Được rồi, anh cố gắng ngủ đi, không thèm để ý đến anh nữa!
Đường Ngọc cúp điện thoại, Trần Kinh nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, trong đầu các loại suy nghĩ bay tán loạn, khó có thể ngủ được tiếp.
Mưa bên ngoài vẫn rất lớn, không có dấu hiệu dừng lại.
Không biết tại sao, trong lòng Trần Kinh đột nhiên có chút bất an.
Hắn cảm thấy đêm nay dường như xảy ra một số chuyện, Hoàn Thành xảy ra chuyện nghiêm trọng đến mức nào?
Hắn nghĩ đến lần này Chu Tử Binh thị sát Hoàn Thành và Lâm Cảng, Trần Kinh là nhân viên tháp tùng chủ yếu.
Theo Chủ tịch Chu đi thị sát nghiên cứu, tìm hiểu Hoàn Thành và Lâm Cảng, Trần Kinh nuôi kỳ vọng rất lớn vào hành trình này.
Để chuẩn bị cho lần khảo sát này, gần đây Trần Kinh tranh thủ lúc rảnh rỗi xem rất nhiều tư liệu liên quan đến hai thành phố này.
Hắn càng xem tài liệu, có lúc càng cảm thấy mơ hồ.
Hắn mơ hồ cảm thấy, Hoàn Thành cái thành phố này hình như vẫn luôn bị bao phủ bởi một lớp bí mật không thể nói nên lời, dường như khiến người ta rất khó nhìn thấu.