Quan Sách

Chương 842: Chương 842: Có người bị đánh.




Phương Uyển Kỳ đến Việt Châu, mục đích là để thăm Trần Kinh.

Trần Kinh âm thầm tăng một cấp, một thanh niên ba mươi tuổi được đề bạt làm Phó Giám Đốc sở, hơn nữa lại đứng đầu, đây quả là một chuyện lớn.

Việc Trần Kinh được đề bạt khiến cho trong nhà họ Phương ở Kinh thành có một chấn động không nhỏ.

Nhà họ Phương ở Kinh thành đang đứng trước nguy cơ không có người nối nghiệp.

Hai thế hệ đứng đầu, Đường Chí gặp phải tổn thất nặng nề, con đường phát triển của Cố Lâm Phong mấy năm nay cũng gặp phải khó khăn.

Điểm xuất phát của những cán bộ trẻ tuổi, đại đa số đến một giai đoạn nhất định sẽ gặp phải cản trở.

Suy cho cùng là thiếu kiến thức về kinh nghiệm công tác, không biết những khó khăn và nhu cầu của người dân cơ sở, chính là nhược điểm lớn nhất của bọn họ.

Vừa mới đầu nhược điểm này vẫn chưa lộ ra, nhưng theo chức vụ càng đi càng cao, nhất là đến lúc có được một quyền lực nào đó.

Không nắm được công tác ở cơ sở, không hiểu được tình hình cuộc sống của tầng lớp thấp nhất của xã hội, trong lúc làm việc thì thiếu đi biện pháp đối ứng, cái gọi là cổ chai lúc này mới xuất hiện.

Cố Lâm Phong làm việc ở Tô Bắc mấy năm, thành phố Hoài Dương nơi hắn ở mấy năm nay không có nhiều điểm sáng phát triển, nghe nói tỉnh ủy đã có nghi ngờ với năng lực của bộ máy ở Hoài Dương.

Bản thân Cố Lâm Phong mấy năm nay cũng đang tích cực dấn thân vào công tác điều tra nghiên cứu ở cơ sở, mục đich chính là muốn thay đổi hình tượng của mình trong lòng các vị lãnh đạo.

Tuy nhiên về mặt tổng thể mà nói, tiền đồ của anh ta cũng được người khác thấy được, nhưng được thăng chức trong thời gian ngắn điều này có thể khẳng định được.

Vào lúc này, Trần Kinh đột nhiên xuất hiện, ở Lĩnh Nam được đề bạt.

Nhà họ Phương trên dưới liền lập tức chú ý.

Khả năng của họ hàng người thân ở Lĩnh Nam vẫn tương đối yếu kém, hiển nhiên, Trần Kinh có thể ở Lĩnh Nam có thể làm mưa làm gió, cơ bản đều là dựa vào sự lỗ lực của bản thân.

Trần Kinh tuổi còn trẻ, có thể dựa vào sức mình để tiến tới, với biểu hiện như của hắn, những anh tài trong họ hàng có vẻ kém cỏi hơn rồi.

Vợ chồng Phương Lộ Kiên đối với lần đề bạt này rất là có hứng thú và tâm huyết, nhất là Từ Liên.

Trước kia người ta đều cười bà tìm một chàng rể chẳng ra sao?

Hiện tại con rể của bà ở Lĩnh Nam đạt được thành tích lớn, được đề bạt là nhân vật số một ở trong tỉnh ủy, nếu như tiến thêm một bước nữa, có thể chân chính bước vào tầng cao của giới quan trường rồi.

Hiện tại ai còn dám nói con rể bà không ra gì?

Bà hiện tại đang ở nhà lải nhải, thúc giục Phương Uyển Kỳ bằng mội giá phải đến chúc mừng Trần Kinh một chút, đồng thời đem lời phản ánh của một số người ở Kinh Thành nói cho Trần Kinh biết, cần phải khuyến khích Trần Kinh tiếp tục phấn đấu, sự nghiệp sẽ càng thành công hơn.

Bóng đêm mờ mịt, ánh đèn bên trong phòng dịu dàng kiều diễm.

Sau khi Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ triền miên một phen.

Ánh mắt của Phương Uyển Kỳ mơ màng, dựa vào lòng Trần Kinh, Trần Kinh nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại của cô.

Lúc này Phương Uyển Kỳ vươn tay ra nắm lấy tay của hắn, đặt ở trên bụng của mình, nói:

- Anh thử sờ xem, lần này có thể mang thai được hay không?

Trần Kinh nhẹ nhàng xoa nhẹ bụng của cô, chỉ cảm thấy một làn da trắng nõn, trong lòng có chút rung động nói:

- Có thể mang thai, có lẽ sang năm chúng ta có thể được làm cha mẹ.

Phương Uyển Kỳ cười cười, trên mặt hiện ra nụ cười hạnh phúc.

Từ năm ngoái, Phương Uyển Kỳ đã muốn có con rồi.

Chính là trong lòng luôn muốn có con nhưng vẫn chưa có thể có bầu, nên trong lòng cô có chút gấp gáp.

Hiện tại Trần Kinh bị điều đi Việt Châu công tác, mà cơ quan truyền thông của cô cũng định thiết lập bộ máy ở Việt Châu.

Cô đều tính toán xong rồi, chuần bị tạm thời chuyển đến Việt Châu làm việc, hàng ngày đều được ở gần Trần Kinh, cô không tin là không thể mang thai.

Phương Uyển Kỳ có dự định này, Trần Kinh đương nhiên rất vui mừng.

Nhiều năm như vậy hắn và Phương Uyển Kỳ đều mỗi người một nơi, bây giờ nếu như được ở cùng nhau, cũng coi như được sống như người bình thường.



Một lệnh của Trần Kinh xuống, phải đem cái phòng vứt đi kia của Ban hợp tác kinh tế cải tạo lại, sửa thành mặt tiền để cho thuê.

Vương Quyền Trọng liền hùng hùng hổ hổ tiến hành.

Kỳ thật việc này ai cũng tính được, đem một phòng một tầng sửa thành năm mặt tiền, một mặt tiền ở đoạn đường này thuê một tháng kiểu gì cũng phải hơn một vạn đồng.

Năm mặt tiền tiền cho thuê một năm cũng sáu mươi vạn.

Ban hợp tác kinh tế tổng cộng có hơn bốn mươi người, sáu mươi vạn chia đều cho mỗi người, một người được khoảng hơn một vạn đồng.

Chút tiền này lấy về tổ chức một số hoạt động, làm chút phúc lợi, cuộc sống của mọi người hàng ngày cũng sẽ thoải mái hơn chút.

Trước kia mọi người đều muốn làm như vậy, nhưng áp lực từ bên trên quá nặng, lại không có người dám đứng ra chịu trách nhiệm, cho nên vẫn cứ kéo dài ra.

Bây giờ có Trần Kinh đứng ra đảm nhiệm trọng trách này, trực tiếp chỉ thị làm, ai không tích cực?

Trần Kinh yêu cầu Vương Quyền Trọng trong một tháng phải làm xong. Vương Quyền Trọng tìm một công ty công trình thuê khoán, nửa tháng đã cải tạo xong. Năm cái mặt tiền đầu phố, gần ngang tấc với đại học Việt Châu, mặt tiền căn bản không cần quảng cáo, mới đang trong thời gian xây dựng đã bị người ta thuê hết rồi.

Mỗi mặt tiền Trần Kinh yêu cầu ký hợp đồng ba năm, giao tiền một năm một lần, lần đầu tiên cho thuê đã lấy được sáu mươi vạn đồng rồi.

Trong ngân sách của đơn vị có tiền rồi, khủng hoảng kinh tế cũng được giải quyết.

Vừa may đến cuối năm, Trần Kinh liền sắp đặt, dựa theo cấp bậc, mỗi người được phát một phần thưởng cuối năm, bình quân tiêu chuẩn là năm nghìn đồng. Sau đó tặng mỗi người một món quà trị giá hai nghìn đồng, cũng coi như để cho mọi người năm nay được đón một cái tết thoải mái một chút.

Trần Kinh nói một lời, đã dùng hết ba mươi vạn.

Số tiền này không được coi là nhiều, nhưng đối với người của Phòng hợp tác kinh tế mà nói, nhiều năm như vậy đơn vị trừ phát đủ tiền lương và tiền thưởng ra, trước đây chưa từng có thêm được khoản nào khác.

Lần này Trần Kinh có thể có phát lì xì ăn tết, mặc dù tiền không nhiều, nhưng cũng coi như là một phần thu.

Những người ngồi trong cơ quan thích so đo nhất là cái gì?

Mọi người không phải là ganh đua nhau đơn vị nào có phúc lợi tốt hơn đơn vị nào hay sao, cuối năm phát bao nhiêu, bình thường chế độ đãi ngộ, phúc lợi có bao nhiêu…

Ban hợp tác kinh tế trước kia hâm mộ một số đơn vị phát thưởng tết, nào là MP3, điện thoại, còn có đồ dùng trong nhà như gạo, muối, thậm chí có đơn vị còn phát giấy vệ sinh.

Cả một năm không được một cái gì, người khác hỏi đến đều ngại không dám trả lời.

Trần Kinh ở cơ quan có kinh nghiệm, biết lãnh đạo cơ quan muốn phục tùng, đầu tiên đem hiệu quả của đơn vị tăng lên, cần phải tìm con đường phát tài.

Cấp dưới không thoải mái, lãnh đạo cũng khó làm

Thể chế bây giờ là vậy, sự uy nghiêm của lãnh đạo cần phải có một số yếu tố, làm hài lòng cán bộ có hiệu quả rất lớn

Đối với những kẻ lão làng rất khó phát huy tác dụng.

Bọn họ không muốn thăng quan, không muốn phát tài, bọn họ chỉ muốn được sống qua ngay như những hòa thượng, bọn họ không mắc sai lầm phạm phải nguyên tắc, lãnh đạo không thể nói muốn khai trừ bọn họ là có thể khai trừ, cho nên lãnh đạo cơ quan, nhất là những cơ quan giống như Phòng hợp tác kinh tế này, khó làm lãnh đạo nhất chính là ở đây.

Sự việc tiền thưởng cuối năm vừa có quyết định xuống, Trần Kinh lại tổ chức một chuyến du lịch.

Mục đích du lịch chính là khu vực săn bắn Bắc Việt bên kia.

Trong vòng nửa tháng hợp tác, Trần Kinh ngày càng nhận được sự ủng hộ của mọi người trong Phòng hợp tác kinh tế.

Đây là việc rất thực tế, , mọi người ai không thích thú, không ủng hộ?

Nhưng đối với Trần Kinh mà nói, nỗi buồn phiền của hắn ngày càng nhiều.

Nói thật ra, Trần Kinh công tác nhiều năm như vậy, nhưng công việc giống như lần này đây mới là lần đầu tiên gặp.

Phương thức làm việc trước kia của hắn là nhanh gọn, rứt khoát, vô cùng quả quyết và dũng mãnh.

Yêu cầu của hắn với cấp dưới từ trước đến nay là kỷ luật nghiêm minh, không thể có bất kỳ thái độ không bằng lòng hay ra điều kiện.

Hơn nữa trên phương diện thái độ làm việc, hắn cũng rất nghiêm túc, trên các phương diện đều phải theo đúng nguyên tắc.

Nhưng hiện tại, hắn tự thay đổi bản thân mình, căn bản là triển khai “ Dụ dỗ”, đối với nội bộ là tương đối nhẹ nhàng.

Không làm như vậy thì không còn cách nào khác, Trần Kinh không tưởng tượng nổi nếu như bản thân không nhượng bộ, kết quả sẽ như thế nào nữa.

Nếu như Trần Kinh dùng biện pháp mạnh, ở bên trong Ban hợp tác kinh tế sẽ bất ổn, điều này sẽ gây áp lực cho sở Thương mại ở bên kia.

Châu Duy không phải là đèn không có dầu, ông ta có áp lực, tất nhiên sẽ ra mặt can dự, Trần Kinh dưới sự lãnh đạo của ông ta, lúc đó cục diện sẽ càng xấu hơn.

Hơn nữa, một cơ quan mà mỗi người đều lăn lỗn trên giới chính trị mấy chục năm.

Nếu như bọn họ kết hợp lại để Trần Kinh phải từ chức thì Trần Kinh cũng không thể nào phòng bị được, nếu như chẳng may bất cẩn lún xuống, vậy thì thật sự không đáng.

Hiện tại Trần Kinh nhượng bộ một bước, nhưng cũng có thể tạo ra một bước đột phá trong công tác, hiện tại hắn một đầu mối cũng không có.

Công việc của Phòng hợp tác kinh tế nhìn vào thì rất nhiều, nhưng trên thực tế có rất nhiều công việc đều là ở trong tình trạng có nhiều người quản.

Ban hợp tác kinh tế không phụ trách thì bộ phận khác sẽ đến quản.

Nếu như Ban hợp tác kinh tế ra mặt quản, bộ phận khác còn không vui mừng.

Nếu quả thật là sự việc trên phương diện hợp tác kinh tế, lại khó giải quyết.

Lấy hai địa phương Nam Cảng và Hải Sơn làm ví dụ, hợp tác của hai bên, nếu là Ban hợp tác kinh tế phụ trách thì có thể hoàn thành không?

Ủy ban nhân dân tỉnh Kiều Chính Thanh tự mình nắm giữ ấn soái phụ trách, tổ chức hội nghị tẻ nhạt.

Cuối cùng bất đắc dĩ cần phải đến Miêu bí thư ra mặt, mới có được kế hoạch hợp tác bước đầu.

Nếu đem việc này đổi cho Phòng hợp tác kinh tế xử lý, cái đó căn bản là không thể đạt được.

Cho nên, Ban hợp tác kinh tế bây giờ chuyện nhỏ thì không đáng để quản, còn việc lớn thì không thể lo được, hơn nữa mặc dù có kết cấu nội bộ, nhưng đội ngũ nhân viên lại không hoàn chỉnh.

Một đống lộn xộn, rất nhiều việc gác lại đang cần làm, Trần Kinh tập trung tinh thần vào nghĩ mấy tuần liền, có một số vấn đề hắn vẫn nghĩ mãi không thông.

- Cốc, cốc!

Trần Kinh cau mày nói:

- Mời vào!

Vương Quyền Trọng đẩy cửa từ bên ngoài đi vào, sắc mặt có chút khó coi.

Ông ta nói:

- Chủ nhiệm Trần, có một việc tôi cần báo lại với anh, hôm nay lão Liêu ở bên sở chính sách pháp quy của chúng ta bị người ta đánh…

- Hả?

Trần Kinh lập tức từ ghế đứng dậy, rất nhanh đi đến phía trước nói:

- Sao lại vậy, anh nói qua tình hình xem nào?

Vương Quyền trọng mặt xanh lét đem mọi việc xảy ra kể lại một lượt.

Thì ra là Liễu Vĩnh Huy ở sở chính sách pháp quy thích đánh bóng bàn, thường tụ tập với mấy người bạn đến trung tâm vận động của đại học Việt Châu đánh bóng.

Vốn dĩ trung tâm hoạt đọng này sẽ thu tiền của những người từ bên ngoài vào.

Nhưng lão Liêu là anh em của lãnh đạo trong đơn vị, bên trường đại học từ trước vẫn không hề để tâm đến việc này.

Nhưng hôm qua ông ta lại đi đánh bóng, đang cao hứng đánh bóng với mấy người bạn, thì bỗng dưng có nhân viên đến tìm anh ta thu tiền.

Dù gì cũng là trước mặt một đám bạn bè, cảm thấy mất mặt, lúc đó không kìm chế được tính khí nóng nảy của mình.

Không ngờ rằng người khác căn bản không chịu nể mặt, nhất quyết đòi thu tiền.

Liễu Vĩnh Huy bình thường tính khí nóng nảy, lúc này liền chỉ mặt mắng chửi, mà đối phương cũng là tuổi trẻ nóng nảy, hai người phát sinh một chút xô xát, nếu nói là bị đánh thì có phần miễn cưỡng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.