Quan Sách

Chương 239: Chương 239: Con đường rộng mở




Phương Liên Kiệt đến quân khu Trung Nguyên đưa tin ngay từ đầu, y muốn tìm kiếm Trần Kinh. Y muốn nhìn một chút Trần Kinh đến tột cùng là bộ dáng gì, làm sao có thể khiến chị Phương Uyển Kỳ vì hắn mà kinh động bác Cổ.

Lúc y đến thủ đô, nghe người tên Trần Kinh này, chỉ là một quan cấp dưới một huyện, cấp bậc là trưởng phòng. Phương Liên Kiệt nghe nói cấp bậc này, chỉ cảm thấy đau đầu, ở địa phương này, tìm cái Trưởng phòng có thể khó khăn lớn.

Ở trong mắt Phương Liên Kiệt, chức trưởng phòng kia mà cũng gọi là quan? Thì giống như người sống tạm bợ, làm việc vặt không khác lắm!

Trần Kinh không dễ tìm, Phương Liên Kiệt dựa theo địa chỉ huyện Lễ Hà, thành phố Đức Cao, tỉnh Sở Giang, tìm được cái địa phương kia y coi lạ nơi mà chim không thèm ỉa, thu được kết quả là Trần Kinh đã sớm điều động , điều vào ở thành phố, trở thành thư ký của Bí thư Thành ủy.

Thu được tin tức này, Phương Liên Kiệt có phản ứng đầu tiên là chị Phương Uyển Kỳ khẳng định lại giúp tên kia, bằng không như thế nào khả năng đề bạt nhanh như vậy? Từ một nhân vật dưới huyện, trở thành thư ký Bí thư Thành ủy, giống như một bước lên trời, hoàn thành vượt qua như vậy, không có vấn đề, bối cảnh gì, đó là không có khả năng.

Phương Liên Kiệt cho người đi điều tra việc này, được kết quả khiến y mở rộng tầm mắt, Bí thư thành ủy đương nhiệm của thành phố Đức Cao và bọn họ tây bắc tám đời không có quan hệ, không chỉ không có quan hệ, theo người cảm kích cùng Phương Liên Kiệt nói chuyện, tân Bí thư thành ủy thành phố Đức Cao Ngũ Đại Minh, chính là người trời không sợ, đất không sợ, Phương gia ở Sở Giang mấy năm trước một lần thất bại lớn, chính là do người này dựng lên.

Thời điểm ấy, Văn Trác Mam còn chưa đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức Trung ương, nhưng lúc Văn Trác Nam nhắc tới Sở Giang, đầu tiên điểm danh chính là Ngũ Đại Minh, cho rằng tây bắc hẳn là hấp thu nhân tài lợi hại như Ngũ Đại Minh.

Cho nên, không khoa trương , hiện tại Ngũ Đại Minh là nhân tài tây bắc nhất hệ nhắm vào, vì thu nhận Ngũ Đại Minh, tây bắc nhất hệ là hạ vốn gốc , thậm chí Phương Liên Kiệt nhận được tin tức, bảo y ở Đức Cao phải ngàn vạn lần chú ý cùng chính quyền địa phương xử lý tốt quan hệ, không thể lỗ mãng làm việc.

Trần Kinh được Ngũ Đại Minh coi trọng cũng đề bạt đến bên cạnh mình, điều này làm cho Phương Liên Kiệt rất giật mình, đối với Trần Kinh y lại tò mò, hạ quyết định quyết tâm nhất định phải nhận thức một chút.

Một thân rằn ri quân trang, đến khuôn mặt lịch lãm, Phương Liên Kiệt có vẻ so với trước kia càng thêm anh vũ uy phong, cả người khí chất thành thục hơn.

Điều xuống cơ sở bộ đội thấp nhất, Phương Liên Kiệt hiện tại là đội quân dự bị thứ ba quân khu Trung Nguyên, quân đoàn thứ nhất, đội quân dự bị thứ ba dừng chân ngay tại phụ cận Đức Cao, do là quân dự bị, thời hạn nghĩa vụ quân sự nhân viên chỉ cấu thành bộ đội nòng cốt, bình thường một đoàn công việc không nhiều lắm, so ra kém căng thẳng với Phương Liên Kiệt năm đó ở bộ đội cảnh vệ.

Theo cảnh vệ thủ đô, bị bị điều đến làm quân dự bị quân khu, trong lòng Phương Liên Kiệt vô cùng bực tức.

Hiện tại chiến hữu và các bằng hữu của y, đều giễu cợt y là suất lĩnh dân binh chiến đấu, là muốn trốn tránh, phát động thời đại mới chiến tranh nhân dân. Phương Liên Kiệt miễn bàn là có bao nhiêu mất mặt.

Phương Liên Kiệt có chút căm tức giận Trần Kinh, nguyên nhân rất lớn chính là cùng tình cảnh của y có liên quan.

Phương Liên Kiệt chỉ có tùy tiện nói Trần Kinh vài câu, là chân đất, từ này chạm vào kiêng kị của Phương lão tướng quân, lão nhân giận dữ dưới đã bắt điều động Phương Liên Kiệt tới địa phương, bằng không Phương Liên Kiệt làm sao có khả năng đến địa phương mà chim cũng không ỉa này.

Nếu là bộ đội quân chính quy địa phương cũng được, Phương Liên Kiệt hiện tại lại chính là bộ đội quân dự bị, bình thường căn bản là không có nhiệm vụ chiến đấu, thế không phải giáng chức thì là cái gì?

Phương Liên Kiệt nội tâm là nghẹn một lửa giận, y cho rằng, ông nội kia là một thế hệ tư tưởng cũ, hiện tại xã hội này, giai cấp và giai tầng nếu đã là khách quan tồn tại, còn muốn che che lấp dấu làm gì?

Tựa như Phương Uyển Kỳ, Phương Liên Kiệt cho rằng, hôn nhân nên phải môn đăng hộ đối, cái gì tự do luyến ái, chơi chơi là có thể, nhưng chân chính kết hôn, không thể là trò đùa.

Phương Liên Kiệt không tin loại giao giai tầng hôn nhân này sẽ có kết quả tốt gì, người phía dưới, chung quy bị phân biệt, lâu dài ở chung ít có chuyện không gập ghềnh.

- Cốc, cốc !

Phương Liên Kiệt thân mình đột nhiên ngồi thẳng, cất cao giọng nói:

- Tiến vào!

Cửa bị đẩy ra, Trần Kinh cùng hai gã binh lính đi vào phòng, hắn liếc mắt một cái thấy trong phòng có một quân nhân trẻ tuổi, hơi hơi nhíu mi, không hề nghi ngờ, đối phương là một người xa lạ!

- Anh chính là Trần Kinh?

Phương Liên Kiệt khóe miệng hơi hơi nhếch lên, thân mình không hề động, không đứng dậy chào hỏi.

- Tự giới thiệu một chút, tôi họ Phương, tên Phương Liên Kiệt!

Phương Liên Kiệt hai mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh.

Trần Kinh vừa nghe họ Phương, trong lòng hắn hồi hộp, lại nhìn kỹ Phương Liên Kiệt, rốt cục phát hiện quân nhân trẻ tuổi trước mặt này cùng Phương Uyển Kỳ mơ hồ có chút giống nhau.

Hắn nhẹ nhàng cười cười, nói:

- Chào tướng quân Phương, chai rượu kia thật có chút quý giá! Người dân dã chúng tôi, uống không quen rượu tây, không dám nhận lễ vật của ngài!

Trần Kinh nhìn chằm chằm trên vai Phương Liên Kiệt, quân hàm quân dự bị, nhưng là tam cấp một sao, là cán bộ Trung đoàn trưởng, cấp bậc tương đương với Bí thư huyện ủy, ở trước mặt Trần Kinh, y xem như là thủ trưởng!

- Ngồi đi!

Phương Liên Kiệt bĩu môi nói.

Y dừng một chút, nói:

- Có một chuyện tôi muốn nghe một chút, tôi nghe anh và chị của tôi Phương Uyển Kỳ quan hệ không giống bình thường, hơn nữa tôi nghe, Ủy ban Kỷ luật từng điều tra, phát hiện có lượng lớn tài sản không rõ, đều là cùng chị của tôi có liên quan?

Trần Kinh vừa định ngồi xuống, vừa nghe vậy, hắn đứng bất động , ánh mắt nhìn về phía Phương Liên Kiệt, nói:

- Phương tướng quân, lời này là có ý gì? Nghĩ tôi là người như thế nào? Là chị cậu nuôi tôi?

Phương Liên Kiệt sắc mặt thay đổi, ánh mắt nhíu lại, đồng tử đột nhiên co lại, nói:

- Hắc, có cá tính! Thú vị!

Y lên tiếng quát, cửa đột nhiên bị mở ra, hai gã binh lính vừa nãy từ bên ngoài tiến vào, đến bên người Trần Kinh, ánh mắt chăm chú nhìn Trần Kinh.

Trần Kinh tâm hơi động, lại ngồi đối diện Phương Liên Kiệt, hắn thản nhiên nói:

- Tướng quân Phương, làm việc tốt nhất phải biết rõ ràng tình huống, Phương Uyển Kỳ dù sao cũng là chị cậu, nói xằng nói bậy, đối với tôi tổn hại không tính gì, nhưng thật ra phá hư danh dự chị cậu...

Phương Liên Kiệt vội hỏi:

- Ừ? Không thừa nhận? Kia vì sao chị của tôi sẽ vì chuyện Ủy ban Kỷ luật điều tra, nhờ đến cả thủ đô? Khiến cho cả thế giới đều biết chuyện này?

Trần Kinh ngốc lập tại chỗ, thẳng lăng lăng nhìn Phương Liên Kiệt, thần sắc rất là mê man!

Đến hiện tại hắn minh bạch, vì sao Thư Trị Quốc lại hay thay đổi như vậy, rõ ràng bày ra tư thế cùng chính mình quyết tử, lại lâm trận thay đổi, thái độ quay một trăm tám mươi độ đại chuyển biến, hoá ra hết thảy nguyên nhân đều đây!

Đây đều là Phương Uyển Kỳ gây chuyện sao? Trần Kinh cảm thấy có chút không thể tin nổi!

Trần Kinh thay đổi vẻ mặt rất nhỏ rơi vào trong mắt Phương Liên Kiệt, thanh âm y lạnh lùng nói:

- Nói thật, cùng chị của tôi đến tột cùng là quan hệ gì? Cần phải rõ ràng thân phận của...

Trần Kinh vốn định cùng Phương Liên Kiệt bình tĩnh hoà nhã đem chuyện này rõ ràng, sau đó chuyện này cứ như vậy qua đi.

Nhưng Phương Liên Kiệt nói lời này thật sự là chói tai.

Còn có, Trần Kinh chán ghét nhất ở đối phương chính là cái loại ánh mắt này của y, cái loại ánh mắt cao cao tại thượng nàyt, làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái, rất phản cảm!

- Không thể trả lời!

Trần Kinh nói ra bốn chữ, Phương Liên Kiệt biến sắc, đột nhiên đập bàn, đứng dậy.

Trần Kinh thanh âm lạnh lùng nói:

- Phương tướng quân, đức hạnh này, làm cho người ta thấy liền tâm sinh chán ghét, đường đường là hậu bối Phương gia, xuất thân danh môn, cả cơ bản giáo dưỡng cũng đều không hiểu, thật sự là làm trò cười cho người trong nghề!

- ...

Phương Liên Kiệt sắc mặt tức giận đến xanh mét, nâng tay lên định đập lên bàn, y ở thủ đô tung hoành nhiều năm như vậy, từ trong nhà sủng ái, đi đến đâu đều là Hoàng đế, chưa từng chịu qua Trần Kinh châm chọc khiêu khích như vậy?

Y giận không thể làm gì, gần như mất đi lý trí, mà đúng lúc này, tiếng đập cửa cấp tốc vang lên, Phương Liên Kiệt ngẩng đầu, cửa đã bị đẩy ra!

Một gã binh lính mặc rằn ri tiến vào cửa, hai chân khép lại, giơ tay thi lễ, nói:

- Đoàn trưởng đồng chí, có mệnh lệnh, bộ đội lập tức xuất phát, phương hướng huyện Lâm Hà!

Phương Liên Kiệt mày nhăn lại, lớn tiếng nói:

- Tôi đã biết, truyền mệnh lệnh của tôi, bộ đội lập tức xuất phát!

- Vâng!

Binh lính rằn ri thi lễ, sau đó đi ra ngoài.

Trần Kinh nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, nơi này là nhà hàng, sao giống như thành sở chỉ huy của Phương Liên Kiệt?

Xem ra Phương Liên Kiệt cũng không phải người theo khuôn phép cũ, bộ đội lành nghề, y lại đến nhà hàng tự nhiên, phóng khoáng, Phương Liên Kiệt hung hăng trừng mắt nhìn Trần Kinh, nói:

- Trần Kinh, tôi nhớ kỹ! Về sau tôi còn tìm, hôm nay coi như xong!

Trần Kinh cười ha hả, nói:

- Đây là danh thiếp của tôi, muốn tìm tôi liền gọi điện thoại, tôi sắp xếp thời gian lại đây, ổn thỏa hầu chuyện tiếp!

Trần Kinh đưa danh thiếp chính mình, đây là danh thiếp khi hắn đảm nhiệm Trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại, mặt trên điện thoại không đúng, nhưng di động đúng, Phương Liên Kiệt muốn tìm hắn, thông qua danh thiếp liền tuyệt đối là tìm được.

Phương Liên Kiệt giơ tay tiếp nhận danh thiếp, chính phản lật xem, ánh mắt như mũi nhọn, ngay khi Trần Kinh trên mặt băn khoăn. Cuối cùng, y nhẹ nhàng hừ một tiếng, một tiếng:

- Đi!

Y trước cất bước đi ra, hai gã binh lính theo sát sau đó, liền như vậy ngang nhiên đi ra!

Trần Kinh nhìn bóng dáng bọn họ biến mất, trong lòng rốt cuộc vô tâm suy nghĩ cùng Dịch Tiên Bình bọn họ uống rượu, vừa rồi Phương Liên Kiệt nhận được mệnh lệnh là bộ đội hướng phương hướng Lâm Hà tiến đến, đây là ý gì? Chuyện Lâm Hà bên kia không ngờ ác liệt đến mức cần dùng bộ đội địa phương sao?

Trần Kinh có việc trong người, Dịch Tiên Bình không có cách nào khác lưu lại, ba người cùng nhau đưa Trần Kinh tới cửa, vẫn nhìn đến khi xe Trần Kinh biến mất, ba người còn tại sững sờ.

Hồ Lệ trừng mắt nhìn Hoàng Bình, nói:

- Thấy rõ vừa rồi là ai chưa? Đoàn trưởng quân khu, rất trẻ tuổi, chưa thấy đi ra, Trần Kinh thật sự rất dã man!

Hoàng Bình ngượng ngùng cười làm lành, trong đầu y hồi tưởng cũng là lúc trước Trần Kinh nhờ người đưa tiền cho y với bộ dáng khiêm tốn, y âm thầm nuốt nước miếng, hiện tại đầu năm nay, người này hậu trường cứng rắn, đều lưu hành chuyện muốn tự ngược.

Người có con đường rộng mở như vậy, còn cầu phụ thân bái bà nội vào tòa soạn báo, không phải chơi người ta sao?

Ánh mắt Dịch Tiên Bình vẫn nhìn phương hướng ô tô biến mất, kinh ngạc ngẩn người, ở Lễ Hà, y thật không nhìn ra Trần Kinh có chỗ nào không bình thường. Nhưng hiện tại, Trần Kinh trong mắt y lại ngày càng thần bí!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.