Tin tức liên tục truyền tới, nhưng không có một tin nào tốt lành.
Vì việc của con trai mà Giang Chú đã liên hệ với tất cả những người ông ta quen biết, nhưng những tin trả lời, không có một ai có thể giải quyết được vấn đề.
Giang Chú còn liên hệ tới cả những tổ chức xã hội đen ở bên Nhật Bản.
Những tin tức này chỉ một tác dụng duy nhất, chính là hậu quả phải chịu do việc Giang Thiên Trác gây ra ngày càng rõ ràng.
Việc Giang Thiên Trác gây ra khó có thể dấu kín được.
Tên tiểu tử đó, ở Nhật Bản không học hành tử tế, cả ngày chỉ biết chơi bời hưởng thụ.
Không ai xui khiến, tên tiểu tử này cũng bỏ cả đống tiền đi tìm gái Nhật Bản, dùng chất kích thích, nếu chỉ là vui đùa, thì cũng thôi.
Đằng này tên tiểu tử đó chơi lâu thành nghiện, hơn nữa lại còn tạo mối quan hệ với mấy cô gái nổi tiếng ở Nhật Bản. Chẳng làm được chuyện tốt gì, tên tiểu tử này thường xuyên quấy nhiễu những nghệ sĩ của công ty AV, khiến cho ông Yamaguchi-gumi của công ty AV không vui.
Công ty đã nhiều lần tìm Giang Thiên Trác nói chuyện, Giang Thiên Trác rất bướng, hơn nữa còn đánh người, lại còn khiêu khích những nghệ sĩ lớn đã lui về, đây chẳng phải là chọc giận người ta sao!
Cuối cùng, vào một buổi trưa rực rỡ ánh nắng mặt trời, quan hệ giữa anh ta và công ty đó hoàn toàn rạn nứt.
Hậu quả của việc này chính là công ty đó đã thề là sẽ cho anh ta biến mất, tiếp đó là một vụ án bắt cóc.
Nghiêm túc mà nói thì cũng không hoàn toàn là bắt cóc, vì cái tên Giang Thiên Trác đã chọc giận một số nhân vật lớn, người ta muốn anh ta biến mất trên cõi đời này.
Nhận được tin tức này, Giang gia gần như tuyệt vọng, Giang Chú thậm chí còn không có biện pháp nào xin đi Nhật Bản được, vì việc này rất mất mặt, Giang Chú ông ta cả đời làm quan, tại sao lại nuôi dạy ra một đứa con hư hỏng như vậy?
Nếu tin tức này mà được truyền ra ngoài, thì ông ta làm sao có thể làm người được chứ?
Con mất tích không có tin tức gì, hơn nữa sau việc này lại còn có nội tình khó chấp nhận như vậy, tình hình hiện nay của Giang Chú không nghĩ cũng đã biết.
Nếu không phải vì đã được rèn luyện nhiều năm ở chốn quan trường, ông ta thậm chí còn nghĩ tới việc uống ngay một đống thuốc ngủ để khỏi phải tỉnh dậy, thì sẽ không có những chuyện phiền lòng như vậy.
Nhưng ngược lại với khả năng chịu đựng áp lực của Giang Chú, vợ của ông ta là Nghiêm Mai và con gái là Giang Lan Bình lại không thể chịu đựng được.
Hai mẹ con mấy ngày nay cảm xúc không ổn định, đặc biệt là Nghiêm Mai, có thể nói là lấy nước mắt rửa mặt, sắc thái tiều tụy!
Liên tục mấy ngày, nước mắt của Nghiêm Mai cũng không hết, người gầy đi rất nhiều, Giang Chú lúc đó cũng chẳng có cách nào.
“Ting, ting!”
Điện thoại trong phòng khách gieo lên.
Nhưng lần này, lại không có ai nghe điện thoại, ba người ngồi trong phòng khách lôn xộn, ai cũng ngồi im lặng.
Điện thoại hết lần này tới lần khác gieo lên, cách chỗ điện thoại gần nhất là Giang Lan Bình cầm điện thoại lên, thờ ơ nói một câu:
-Xin chào, ai đấy ạ?
-Lan Bình hả? Chú Chu đây! Bố cháu không ở nhà sao?
Đầu bên kia là giọng của Chu Quốc Hoa.
Giang Lan Bình bịt điện thoại là, quay về phía Giang Chú nói:
-Bố, là điện thoại của chú Chu!
Giang Chú nhíu mày, nói:
-Con nói hôm nay ta không được khỏe lắm, nếu là chuyện công việc, thì cứ bảo chú ấy tự giải quyết trước!
Giang Lan Bình ngẩn người một lúc, sau đó nói:
-Chú Chu, hôm này bố cháu không được khỏe, đã ngủ rồi, Chú xem…
Chu Quốc Hoa ở đầu dây bên kia trầm ngâm một lúc, nói:
-Vậy thế này, chú hỏi cháu một việc, em của cháu có phải là đang học ở Nhật Bản không? Gần đây mọi người có liện hệ được với nó không?
Giang Lan Bình nghe thấy Chu Quốc Hoa nói tới việc của em trai cô ta.
Cô ta giống bị giật điện vậy từ sofa ngồi bật dậy, nói:
-Chú Chu, chú biết tin tức của em cháu sao?
Giang Lan Bình nói như vậy, hai vợ chồng Giang Chú cùng đứng dậy, Giang Chú bước lại, giật điện thoại từ tay của Giang Lan Bình, nói:
-Là Quốc Hoa phải không? Tôi là Giang Chú đây! Đứa con hư của tôi, ở Nhật Bản đã gây ra họa lớn rồi!
Cậu có tin tức gì sao?
Chu Quốc Hoa ở đầu dây bên kia thở dài một tiếng, nói:
-Phó bí thư Giang, may là tôi gọi điện cho anh, không thì việc này hỏng rồi. Tôi không có tin tức gì, là tiểu Trần của Lân Giác đang ở nước ngoài có một người bạn gọi điện thoại cho hắn, nói là Hải Sơn chúng ta có một người thanh niên trẻ họ Giang đã gây ra họa lớn.
Trần Kinh và Thiên Trác không quen biết nhau, nhưng theo lời của Thiên Trác thì bố của anh ta là một lãnh đạo chủ chốt ở Hải Sơn, tôi và tiểu Trần vừa ăn cơm cùng nhau, hắn nói chuyện đó cho tôi biết.
Tôi nghĩ không biết người thanh niên trẻ tuổi họ Giang đó có phải là Thiên Trác không, tôi gọi điện cho anh…
Giang Chú sắc mặt thay đổi, hỏi:
-Tiểu Trần? Là tiểu Trần nào?
Chu Quốc Hoa nói:
-Còn có tiểu Trần nào nữa, ngoài Trần Kinh của Lân Giác ra, còn ai có khả năng lớn như vậy?
Trần Kinh?
Trong lòng Giang Chú đột nhiên trở lên phức tạp, ngay lúc đó không biết nói thế nào.
Trước đây không lâu, Giang Chú đa đưa ra những biện pháp dành riêng cho Lân Giác, gây ra không ít rắc rồi cho Trần Kinh.
Hơn nưa theo kế hoạch của Giang Chú, việc này sẽ không kết thúc sớm, ông ta muốn cho Trần Kinh nếm trải mọi khó khăn, nếu không thì những người nơi khác tới sẽ không hiểu được quy tắc của Hải Sơn.
Theo Giang Chú thấy, trong mắt Trần Kinh không coi ai ra gì, vốn không hiểu Hải Sơn, dám đưa ra cải cách lớn ở Hải Sơn, dám làm cái gọi là vùng kinh tế đặc biệt.
Lân Giác có thể có tính đặc thù, nhưng Lân Giác có thể đại diện cho cả Hải Sơn?
Việc mà Giang Chú không thể chịu được nhất chính là, Trần Kinh ở Lân Giác làm việc gì cũng không thông báo với thành phố, hoặc dùng mọi thủ đoạn để thành phố không thể không ủng hộ hắn.
Hắn như vậy là muốn làm gì?
Muốn lấy thành công của Lân Giác uy hiếp cả thành phố sao?
Trần Kinh khiến cho Lân Giác phát triển, nhưng cũng phạm không ít tội, phái bảo thủ ở Hải Sơn có ý kiến về hắn rất nhiều.
Giang Chú phải chịu rất nhiều áp lực.
Không chỉ một lần, Giang Chú dùng mọi cách để Trần Kinh biết việc này.
Nhưng Trần Kinh xem như không biết chuyện gì, dường như không coi vị Phó bí thư này ra gì, Giang Chú nhẫn nhịn lắm cũng không nhẫn nhịn nổi, liền ra tay nhằm thẳng vào Trần Kinh.
Hiện giờ việc đã như vậy, Giang Chú làm gì có mặt mũi nào tới tìm Trần Kinh?
Nếu là việc khác, Giang Chú chắc chắn sẽ không bao giờ gọi điện cho Trần Kinh.
Nhưng chuyện này…
Sau khi ngắt điện thoại với Chu Quốc Hoa, ông ta đứng ngơ ngác ở phòng khách không nói gì, mấy lần định cầm cuốn danh bạ trên bàn trà, nhưng ông ta không đưa tay ra được, cuối cùng không có cách nào cầm.
Hành động của ông ta khiến cho hai mẹ con Giang Lan Bình đứng bên cạnh rất lo lắng.
Nghiêm Mai liên tục hỏi chuyện thế nào, vẻ mặt rất kích động.
Giang Chú quay đầu nhìn vợ, chỉ có vài ngày mà Nghiêm Mai dường như đã già đi mấy tuổi, trông rất tiều tụy…
-Việc của Thiên Trác có một chút manh mối. Bạn của Trần Kinh ở Lân Giác biết chuyện này…
Giang Chú nói.
-Trần Kinh? Là Trần Kinh nào? Có thể liên hệ với anh ta không?
Nghiêm Mai vội nói.
Giang Lan Bình đứng bên cạnh sắc mặt bắt đầu thay đổi.
Giang Lan Bình hiện giờ đang làm ở phòng thể chế của Ủy ban Hải Sơn, cô ta tất nhiên hiểu quan hệ giữa bố và Trần Kinh thế nào, lúc này bảo Giang Chú gọi điện cho Trần Kinh, ông ta không xuống mặt được.
-Bố, tuy giữa bố và Trần Kinh tồn tại một số mâu thuẫn, nhưng việc đã thế này…
Giang Lan Bình đứng bên cạnh khẽ nói.
-Mẫu thuẫn?
Nghiêm Mai ngẩn người một lúc, ngẩng đầu lên nhìn chồng.
Bà ta không ngốc, nhìn thấy biểu hiện của Giang Chú, bà ta liền hiểu rõ vì sao chồng mình lại không có động thái gì.
Bà ta tức giận nói:
-Ông à, ông không biết bây giờ tình hình như thế nào rồi sao? Còn không xuống mặt đi nhờ người ta để Thiên Trác nhà chúng ta trở về! Được, ông không gọi tôi gọi, người ta dù gì cũng nhờ Quốc Hoa đánh tiếng với chúng ta, chắc chắc là hắn vẫn quan tâm tới chuyện này.
Chẳng nhẽ ông còn chờ người ta gọi điện tới đòi giúp ông sao?
Nghiêm Mai cầm quyển danh bạ trên bàn, lật tìm số điện thoại của Trần Kinh.
Cuối cùng, bà ta cũng tìm thấy số của Trần Kinh, đúng lúc định gọi, thì điện thoại đổ chuông.
Nghiêm Mai cầm điện thoại lên nói:
-Xin chào, ai đấy?
Đầu bên kia không có tiếng gì, một lúc sau người đó mới nói:
-Xin chào, đây có phải là nhà Phó bí thư Giang không? Tôi là Trần Kinh của Lân Giác, có thể…
-A…
Nghiêm Mai ngẩn người một lúc, sau đó lập tức phản hồi lại, nhiệt tình nói:
-Là tiểu Trần à, xin chào, xin chào! Chồng tôi có nhà, cậu nói chuyện với ông ấy nhé!
Bà ta đưa điện thoại cho Giang Chú, Giang Chú cầm điện thoại, mặt có chút nóng nóng, miễn cưỡng nói:
-Là tiểu Trần à, vừa rồi Quốc Hoa có gọi điện cho tôi! Thực ra, tên tiểu tử nhà tôi ở Nhật Bản đã gây ra họa lớn! Ờ…
Đầu giây bên kia Trần Kinh nghiêm túc nói:
-Phó bí thư Giang, tên đầy đủ của công tử nhà mình có phải là Giang Thiên Trác không?
-Đúng! Đúng! Chính là Giang Thiên Trác, nó hiện giờ ở đâu, cậu có biết gì về tình hình của nó không?
Giang Chú vội nói, ông ta sốt ruột, vừa rồi còn cảm thấy mất mặt, nhưng nghe thấy Trần Kinh nói tên đầy đủ của con trai ra, ông ta cũng không còn để ý gì nữa, vội hỏi.
-Phó bí thư Giang, Anh yên tâm! Mấy ngày nay nghe thấy chuyện này, lúc đó tôi không biết quan hệ rõ ràng giữa anh và cậu ấy, tôi không dám gọi điện cho anh. Nhưng tôi vẫn nhờ bạn quan tâm điều tra việc này, trước mắt thì cậu nhà ta không gặp nguy hiểm gì!
Trần Kinh nói.
Vừa nghe thấy con trai không gặp nguy hiểm gì, Giang Chú cảm thấy an tâm hơn một chút, ngơ ngác một lúc mới nói:
-Cám ơn, cám ơn cậu! Cảm ơn…
Ông ta nói không dứt lời, muốn nói một vài lời dễ nghe, nhưng ông ta có thể nói gì chứ?
Cũng may Trần Kinh cũng chẳng để ý tới việc này, Trần Kinh ngay lập tức nói:
-Được rồi, Phó bí thư Giang, nếu đã biết người đó là con trai của anh. Tôi sẽ nhờ bạn tôi nghĩ cách, vấn đề này cũng không lớn, anh cứ yên tâm đi!
-Cám ơn, cám ơn…
Giang Chú lại nói hai câu cám ơn, sau đó nói:
-Tiểu Trần, tôi có cần phải làm gì không? Nếu đối phương có yêu cầu gì, tôi có thể làm được, nhất định sẽ cố gắng hết sức…
Trần Kinh trầm ngâm một lúc, sau đó nói:
-Hiện giờ thì không có! Việc dân xã hội đen bên Nhật Bản, tôi cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng chắc cũng không có yêu cầu gì, như vậy đi, tôi lập tức đi liên hệ. Chúng ta cứ giữ liên lạc với nhau, có tình hình gì tôi sẽ nói lại với anh ngay!
Cuộc điện thoại kết thúc.
Giang Chú đặt điện thoại xuống, một lúc lâu không nói gì.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ở quan trường của ông ta, ông ta cảm thấy việc của con trai ông ta chắc chắn sẽ được kết thúc!
Trần Kinh tuy không nói chính xác điều gì, nhưng từ cách nói chuyện rất tự tin của hắn, tên Trần Kinh này, quả thật thần thông quảng đại…