Thiệu Hồng Ngạn nghe thấy người phụ nữ trong vụ án Chu Ân Vũ chết đã không thấy bóng dáng, trong lòng y bất ổn, rất bất an.
Tuy rằng người phụ nữ kia không biết gì cả, không có bất luận giá trị gì, nhưng một người phụ nữ rõ ràng bỗng nhiên không thấy, cô chạy đi đâu? Vì kinh hãi quá mà chạy trốn? Hay là có người vẽ rắn thêm chân làm chuyện ngu xuẩn?
Thiệu Hồng Ngạn một lần lại một lần cầm lấy di động rồi lại buông, nội tâm y đấu tranh rất kịch liệt, y rất muốn gọi điện thoại, nhưng một thanh âm trong lòng lại báo cho y không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Ngũ Đại Minh là người thế nào Thiệu Hồng Ngạn cũng không rõ ràng lắm, nhưng không cần ai bảo cho y cũng biết, Ngũ Đại Minh không phải là hạng người dễ dàng.
Mà Thiệu Hồng Ngạn kinh ngạc phát hiện, Ngũ Đại Minh từ khi y bắt đầu tiến Đức Cao, y liền lặng yên không một tiếng động bắt đầu chú ý nhà máy máy kéo Lâm Tinh, thời điểm ấy, Ngũ Đại Minh còn có ý đưa tay duỗi đến bên trong này.
Phát hiện này khiến Thiệu Hồng Ngạn cực kỳ giật mình, cũng rất sợ hãi, y luôn nhớ tới Ngũ Đại Minh làm trước kia, nhất là lúc ở Hành Châu, y lần đó cá chết lưới rách, lúc ấy có bao nhiêu người bị liên lụy?
Y một Chủ tịch thành phố Hành Châu nho nhỏ, tác động tẩy rửa toàn bộ chính đàn Sở Giang, Thiệu Hồng Ngạn bằng đầu nghĩ, cũng có thể đủ tưởng tượng trận gió lốc kịch liệt kia.
- Sự tình này không thể để lão nắm cái mũi!
Thiệu Hồng Ngạn thầm nghĩ trong lòng, y cầm điện thoại, gọi điện cho thư ký Lý của nhà máy, thông báo mời dự họp hội nghị cán bộ trung tầng.
...
Thẩm Tiểu Đồng gần đây luôn luôn quan sát Trần Kinh.
Cô càng quan sát càng cảm thấy không thích hợp, có đôi khi, cô phát hiện Trần Kinh trở về uống rất nhiều rượu, say túy lúy, cô liền không kìm nổi nghĩ, làm giáo viên cần uống nhiều rượu như vậy sao? Đây là trường học gì?
Mà đại đa số thời điểm, Trần Kinh ăn mặc đều phi thường chính thức, tây trang cà-vạt, cẩn thận tỉ mỉ. Cô lại nghĩ, là trường học gì, sao lại đối với hình thức giáo viên yêu cầu nghiêm khắc như vậy? Sao phải yêu cầu cũ kỹ chính thức như vậy?
Mặt khác, Trần Kinh thường thường cũng không đúng giờ tan tầm, có đôi khi nửa đêm Thẩm Tiểu Đồng nghe được đối diện tiếng mở cửa vang lên, giống như Trần Kinh sống về đêm đặc biệt phong phú.
Lại nói tiếp, ở trong mắt Thẩm Tiểu Đồng, Trần Kinh khá trung thực, bộ dạng không đẹp trai, là một người hoàn toàn nghiêm túc cũ kỹ. Một người như vậy, chính là sinh ra làm giáo viên, các ngành khác, tuyệt đối đều không phải là cuộc sống thích hợp.
Có loại tư tưởng này, Thẩm Tiểu Đồng liền hình thành lối suy nghĩ cố định, luôn liên hệ Trần Kinh và giáo viên.
Nhưng thời gian dài qua, Thẩm Tiểu Đồng càng ngày càng cảm thấy Trần Kinh không giống giáo viên, thoạt nhìn hắn cũng không giống giáo viên, ở trong lòng Thẩm Tiểu Đồng, liền không kìm nổi tò mò, cô không kìm nổi nghĩ, Trần Kinh rốt cuộc là làm gì?
Hôm nay, Thẩm Tiểu Đồng tan tầm, chợt nghe thấy trên cầu thang có tiếng bước chân.
Cô hé miệng buồn cười, nghĩ thầm rằng khẳng định là Trần Kinh tan tầm về nhà, thật sự là khó có dịp, đã lâu cũng không gặp Trần Kinh đúng giờ tan tầm!
Miệng cô hát điệu hát dân gian, một đường chạy chậm đến lầu ba, nói:
- Trần Kinh, anh...
Cô nói một nửa, câu nói kế tiếp đều bị nghẹn tại yết hầu, làm sao lại là Trần Kinh? Ở cầu thang, một người phụ nữ đang đứng.
Người phụ nữ mặc một bộ váy hoa liền, đeo kính râm, còn mang một chiếc mũ che nắng, rất lạnh lùng.
Người phụ nữ vóc dáng cao gầy, làn da trắng nõn sáng bóng, đôi môi dịu dàng, rất gợi cảm mê người.
Cô có hơi giật mình nhìn Thẩm Tiểu Đồng, Thẩm Tiểu Đồng hơi ngượng ngùng, mất tự nhiên cười cười, nói:
- Ngại quá, tôi nghĩ sai rồi, tôi tưởng hàng xóm của tôi đã về!
- Hàng xóm của cô? Trần Kinh sao?
Người phụ nữ nói, trên mặt cười như không cười.
Thẩm Tiểu Đồng có chút mất tự nhiên, cô cảm giác ánh mắt người phụ nữ này nhìn như dịu dàng, kì thực sắc bén, khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
Cô lấy ra cái chìa khóa, mở ra cửa phòng chính mình, gật đầu nói:
- Đúng vậy, Trần Kinh ở đối diện nhà tôi, cô tìm hắn sao?
Người phụ nữ nhếch miệng cười, nói:
- Hắn là như thế này sao? Cho tới bây giờ cũng không đúng giờ tan tầm có phải không?
Thẩm Tiểu Đồng nghĩ thầm, cô tùy tiện hỏi một câu, không nghĩ tới này người phụ nữ thật đúng là tìm đến Trần Kinh.
Xem này phong tư người phụ nữ này, không nói chim sa cá lặn, nhưng Thẩm Tiểu Đồng đứng ở trước mặt cô có một loại phức cảm tự ti!
Ở Thẩm Tiểu Đồng trong lòng, cô cảm thấy người phụ nữ trọng yếu nhất hẳn là “ Khí chất “ , người phụ nữ khí chất tốt, đứng đó, còn có một loại khí trường. Loại này khí trường không chỉ có thể khiến khác phái khuynh đảo, chính là đồng phái cảm nhận được loại khí trường này, đều theo bản năng lảng tránh, người phụ nữ như vậy, mới có thể coi là mỹ nữ.
Hiển nhiên, Thẩm Tiểu Đồng cảm thấy người phụ nữ này đủ có thể xưng là mỹ nữ. Thẩm Tiểu Đồng như vậy, tại bên cạnh mỹ nữ, liền có vẻ ngây ngô, cứ việc Thẩm Tiểu Đồng rất muốn ngực mình to thêm một chút, khiến chính mình thướt tha hơn một ít, nhưng cô không có nổi dũng khí, luôn luôn có một loại cảm giác sợ hãi.
- Trần Kinh rất ít khi đúng giờ tan tầm, cho nên khó thấy hắn một lần. Tôi vừa rồi ở dưới lầu nghe được trên này có tiếng bước chân, tôi tưởng là hắn!
Thẩm Tiểu Đồng nói.
Người phụ nữ cười cười, nói:
- Tôi họ Phương, từ Sở Thành tới, là bạn của hắn!
Thẩm Tiểu Đồng nói:
- Chào chị Phương, nếu không chị tới chỗ tôi bên này ngồi? Hắn dù sao không nhanh như vậy trở về!
Phương Uyển Kỳ thản nhiên cười cười, nói:
- Cảm ơn em, tôi đây liền từ chối thì bất kính!
Trần Kinh buổi tối vốn có an bài, lãnh đạo sở Dân chính tỉnh xuống dưới, Ngũ Đại Minh buổi tối có bữa tiệc, hắn được cùng đi.
Nhưng hắn bỗng nhiên nhận được điện thoại Phương Uyển Kỳ điện thoại, ở trong điện thoại Phương Uyển Kỳ cảm xúc rất tệ, nói chính mình đến Đức Cao, ngay tại cửa nhà Trần Kinh, muốn tìm hắn uống rượu.
Trần Kinh lúc này liền si ngốc, hắn dở khóc dở cười cùng Phương Uyển Kỳ nói, hiện tại hắn làm thư ký của Bí thư Thành ủy, không phải người tự do, sao có thể muốn đi thì đi?
Phương Uyển Kỳ lại nói:
- Anh không có thời gian đúng không? Vậy đi, tôi gọi điện cho Ngũ bí thư, bảo hắn thả anh đi, tôi cam đoan anh có thời gian!
Trần Kinh vừa nghe Phương Uyển Kỳ nói như vậy, hắn biết việc này chính mình nhất định phải đi, Phương Uyển Kỳ mặt khác đều hảo, chính là lá gan lớn, làm việc vô cùng tùy tính, số điện thoại Ngũ Đại Minh cô cũng có, nếu Trần Kinh nói không thời gian, cô liền dám trực tiếp gọi điện cho Ngũ Đại Minh.
Trần kinh đành phải xin phép Ngũ Đại Minh, sau đó trở về, lúc hắn về đến nhà, lại phát hiện cửa phòng đối diện Thẩm Tiểu Đồng đang mở ra, Thẩm Tiểu Đồng và Phương Uyển Kỳ hai người đang ngồi ở sô pha, tán gẫu dễ sợ.
Trần Kinh gõ cửa, Thẩm Tiểu Đồng hướng cô nháy mắt, Phương Uyển Kỳ quay lại nói:
- Anh là có chuyện gì? Sao giờ mới về?
Trần Kinh không nói gì, không biết nói cái gì cho phải.
Một lát sau, Trần Kinh nói:
- Được rồi, đi ra ngoài ăn cơm đi! Tiểu Đồng, cũng đi cùng ăn cơm?
Thẩm Tiểu Đồng liên tục xua tay, nói:
- Tôi không đi, tôi không đi. Làm muộn thế này, làm sao có thời gian đi ăn cơm?
Trần Kinh ngẩn người, nghĩ thầm rằng Thẩm Tiểu Đồng là hậu cần mặt đất, cho tới bây giờ đều là ban ngày đi làm, hôm nay sao lại nói làm đêm?
Hắn hiểu được, tiểu quỷ này, nghĩ Phương Uyển Kỳ và mình là muốn đi hưởng thụ thế giới hai người!
Phương Uyển Kỳ cứ như vậy đơn thương độc mã từ tỉnh thành đến Đức Cao, cô khẳng định là có chuyện, Trần Kinh nghĩ như vậy, cũng liền đánh mất ý niệm bảo Thẩm Tiểu Đồng cùng đi trong đầu.
Trơ mắt nhìn Phương Uyển Kỳ và Trần Kinh hai người xuống lầu, dưới lầu đậu một chiếc BMW đỏ, Phương Uyển Kỳ và Trần Kinh hai người vào xe, ô tô khởi động, nhanh như điện chớp mà đi.
Thẩm Tiểu Đồng từ cửa sổ trên lầu nhìn này cảnh tượng này, đầu óc như thế nào cũng hoạt động, cô đã nghĩ, sao Trần Kinh tiểu tử này liền giấu sâu như vậy? Này điển hình chính là đen như chai tương, khiến người nhìn không ra, Trần Kinh có thể cùng mỹ nữ cao quý như vậy có quan hệ?
Thẩm Tiểu Đồng cảm thấy chính mình nên một lần nữa định vị Trần Kinh, tìm cơ hội nhất định phải biết rõ ràng, người này rốt cuộc là làm cái gì? Cả ngày thần thần bí bí, rất bí mật!
Mà gần như cùng lúc đó, ở trên xe, Phương Uyển Kỳ vừa lái xe vừa giễu cợt Trần Kinh, nói:
- Không thấy nha, anh này diện mạo xấu xí, nhưng duyên với phụ nữ không tồi a. Vừa rồi là tiếp viên hàng không đi! Không tồi, cùng tiếp viên hàng không làm hàng xóm, hơn nữa còn quan hệ thân thiết như vậy, khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa!
Trần Kinh nói:
- Rất nhiều người đều nói như vậy, tôi cũng thấy không sai.
- Kẽo kẹt!
Phương Uyển Kỳ một chân phanh lại, xe chợt dừng lại, Trần Kinh thân mình đổ về phía trước, người và đầu lao về phía trước, chật vật không chịu nổi.
Phương Uyển Kỳ ở bên cạnh cười ha hả, cười đến nước mắt đều chảy ra.
Trần Kinh có chút tức giận, Phương Uyển Kỳ vừa thấy hắn sắc mặt không tốt, vội xua tay tạ lỗi, nói:
- Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi vừa rồi nhất thời thất thố, thao tác sai lầm, thao tác sai lầm!
Trần Kinh lửa giận nghẹn ở trong lòng không phát ra được, liền ngậm miệng lại không nói gì nữa!
- Có chuyện này tôi nói với anh!
Phương Uyển Kỳ quay sang nhìn về phía Trần Kinh, trên mặt tươi cười nhanh chóng kiềm chế.
Cô dừng một chút, nói:
- Lần này Trưởng ban ban Tin tức Trưởng, tôi thất bại!
Trần Kinh hơi sửng sốt, rất giật mình, ánh mắt nhìn Phương Uyển Kỳ, môi phát động vài cái, nhưng không có mở miệng.
Phương Uyển Kỳ hít một hơi thật sâu, dùng tay lái, nhẹ nhàng bỏ kính mắt, dùng sức lắc đầu, ánh mắt có vài phần cô đơn.
- Tôi có cái ý tưởng, không nghĩ ở đài truyền hình làm, nghĩ muốn xuống biển!
Phương Uyển Kỳ nói, cô quay lại nhìn về phía Trần Kinh:
- Anh cảm thấy ý tưởng này của tôi như thế nào?
Trần Kinh lắc đầu, nói:
- Tôi không biết, các cô vị trí rất cao, tôi nhìn không tới phong cảnh các cô có thể nhìn thấy, không biết làm sao cho cô ý kiến!
- Chán thật!
Phương Uyển Kỳ nói thầm, lúc này, phía sau có ô tô ấn còi thúc giục Phương Uyển Kỳ lái xe.
Phương Uyển Kì duỗi tay, vươn đầu ra ngoài quay lại mắng to nói:
- Phải vội vàng đi tìm chết sao? Bà cô thích để xe đứng ở giữa đường cái, đường cũng không phải nhà anh xây.
Trần Kinh lúc này không nói gì, thật là xấu hổ, Phương Uyển Kỳ hành động như vậy, thực cùng với lũ con ông cháu cha hoành hành ngang ngược tai họa dân chúng không khác nhau, hoàn toàn tất cả đều không nói đạo lý a!
- Đi, Trần Kinh! Chúng ta hôm nay đi uống rượu, không say không về!
Phương Uyển Kỳ lùi đầu về trong xe, khởi động ô tô:
- Không chỉ có muốn uống rượu, tôi còn có rất nhiều điều muốn nói với anh, anh không cần tỉnh tỉnh mê mê, tôi không cho anh tỉnh tỉnh mê mê!
Phương Uyển Kỳ nói xong, xe lao đi, tốc độ xe nhanh quá một trăm km, nhanh như điện chớp mà đi...