Trần Kinh và Tôn Thiên Thạch gặp nhau lần này rõ ràng mang tính chất thăm dò.
Trước giờ Trần Kinh không hề nghĩ lão già Tôn Thiên Thạch lại khó đối phó, thời hạn ngày càng tới gần, Trần Kinh làm rất nhiều việc, nhưng lão già Tôn Thiên Thạch vẫn không chịu theo, căn bản là không muốn theo phe của Trần Kinh.
Trước mắt thái độ của Tôn Thiên Thạch vẫn rất cương quyết, cả Đảng và chính phủ Hoành Châu tuy đã thay đổi, nhưng vẫn như con rùa bò, có một Triệu Thiên Kim tích cực hăng hái, nhưng Trần Kinh đối với những người khác trong lòng có chút nghi hoặc.
Lão già Tôn Thiên Thạch là một người, đằng sau cặp kính dày kia là đôi mắt mơ hồ mung lung, vài ngày trước, trong mắt ông ta Trần Kinh giống như một con khỉ bị nhốt ở trong lòng, ông ta nghĩ có thể thuần tính khống chế.
Nhưng chỉ có trong vài ngày, tất cả những việc mà Trần Kinh làm khiến cho ông ta có chút hoảng loạn.
Hiện giờ ông ta đã cố gắng khống chế tình hình, tình hình cũng đã trong vòng kiểm soát của ông ta, nhưng ông ta không thể không cẩn thận được.
Trần Kinh không phải ngọn đèn đã cạn dầu, người thanh niên trẻ này không những dũng cảm, đơn giản, mà rất biết nắm bắt cơ hội, khả năng xử lí công việc cũng rất tốt, không dễ gì khuất phục!
Càng làm Tôn Thiên Thạch ngạc nhiên đó là, Trần Kinh không hề chủ động tấn công Ôn Thẩm Đông, dường như hắn đã cảm nhận được âm mưu của ông ta là lợi dụng Triệu Thiên Kim để lôi kéo Ôn Thẩm Đông.
Thông qua điểm này có thể thấy Trần Kinh là một người rất hiểu chính trị.
Những thủ đoạn lôi kéo phân hóa, hắn đã quá quen thuộc rồi, và cũng nhìn rõ!
Trong lòng Tôn Thiên Thạch có sự tính toán, ông ta ngồi trên ghế sofa, liền giống như một pho tượng vậy, cũng không lộ ra bất cứ biểu cảm nào.
Trần Kinh nhìn thấy bộ dạng già cả móm mén của ông ta, trong lòng liền nghĩ ngay tới “kẻ lõi đời” ba chữ, đối phó với những người như vậy là khó nhất.
Không thể so Tôn Thiên Thạch với Ôn Thẩm Đông được.
Ôn Thẩm Đông tuy cứng đầu khó thuần phục, nhưng càng là những người như vậy, lại càng là người trọng tình.
Còn Tôn Thiên Thạch lại không giống như vậy, người như như ông ta ngoài thì nồng nhiệt, nhưng bên trong thì lạnh lùng. Tư tưởng, ý chí cũng rất là kiên định, người như vậy đã quyết chuyện gì, thì sẽ không thể dùng lời nào khuyên giải, khuất phục được.
Trừ phi là gặp rắc rối về lợi ích hoặc là tình thế có sự thay đổi, không thì Tôn Thiên Thạch sẽ không thay đổi những gì ông ta nghĩ là đúng.
Trong lòng Trần Kinh hiểu rõ điểm này, cộng thêm trong lòng hắn có chút khó chịu, hắn cười một tiếng, nói:
-Bí thư Tôn, hôm nay tới tìm tôi, thứ nhất không phải đến làm khách, thứ hai không phải đến cầu anh. Đương nhiên, về phần bộ phận khảo sát cũng đã nói qua rồi.
Những việc đã xảy ra thì tôi cũng không thể cùng anh làm được.
Tôn Thiên Thạch híp mắt lại nhìn Trần Kinh, nói:
-Trường Giang sóng lớn xô sóng bé. Trưởng phòng Trần anh không nên nói lôi thôi với tôi nữa. Có điều gì thì cứ nói không cần đề phòng.
Trần Kinh cười nói:
-Bí thư Tôn vội gì ư?
Tôn Thiên Thạch ngẩn người, liên tục lắc đầu nói:
-Không vội, không vội!
Trần Kinh nói:
-Vậy hãy uống trà trước! Trà của Hoành Châu nổi tiếng hơn trà của Sở Giang chúng tôi. Đáng tiếc, tôi trước đây rất ít uống, lần này tới Hoành Châu uống vài lần, đúng là uống một lần là không thể bỏ được.
Trần Kinh vừa nói vừa dùng một cốc bằng thủy tinh rót trà vào đó cho Tôn Thiên Thạch, nói:
-Bí thư Tôn, đây là loại trà “Vân vụ mao tiêm” nổi tiếng ở Hoành Châu các anh, hương vị rất nồng, ấm, không giống như những loại trà ở Sở Bắc chúng tôi.
Tôn Thiên Thạch uống một ngụm trà, cười nói:
-Tôi uống trà ít chú trọng điều này, tôi già rồi, vị giác nhạt dần. Trước đây khi còn trẻ tôi cũng thèm những thứ này, giờ đã già rồi, đối với trà cũng không tìm hiểu nhiều.
Uống trà chỉ cần một điểm, cái vị nồng của trà, càng đắng càng ngon, quá thanh đạm, tôi uống vào trong miệng cảm thấy rất vô vị!
Trần Kinh nói:
-Cảm nhận của ông rất tốt, “Vân vụ mao tiêm” là hàng đặt theo yêu cầu, vị rất nồng!
Trần Kinh và Tôn Thiên Thạch nói chuyện về trà, không khí rất là ôn hòa.
Trần Kinh nhìn vào tập hồ sơ dầy ở trên bàn, lật lên lật xuống xem qua, sau đó ngẩng đầu lên nói:
-Bí thư Tôn, hôm nay mời ông tới đây, tôi muốn đánh cuộc với ông một chuyện. Tôi nhận được mệnh lệnh, rằng trong bốn ngày tôi phải giải quyết xong vấn đề ở Hoành Châu, nói thật, bốn ngày thì quá ngắn…
Trần Kinh ngừng một lúc, lại nói:
-Nhưng, tôi lại có tự tin là có thể giải quyết xong được việc này!
Tôn Thiên Thạch cười nói:
-Vậy tôi xin chúc mừng Trưởng phòng Trần trước, không biết Trưởng phòng Trần muốn đánh cuộc với tôi chuyện gì?
Trần Kinh cười to nói:
-Việc đó chính là trong vòng bốn ngày, anh nhất định phải giúp tôi, nên biết, công việc ở Hoành Châu không có giúp đỡ của anh, trong một khoảng thời gian ngắn bắt tôi hoàn thành được công việc này thì quá khó rồi…
Tôn Thiên Thạch kinh ngạc một lúc, sau đột nhiên cười phá lên, tiếng cười của ông ta rất lớn, kéo dài mãi không thôi.
Trần Kinh nói:
-Sao, Bí thư Tôn, anh không tin lời của tôi sao?
Tôn Thiên Thạch nói:
-Tôi tin! Tôi tuyệt đối tin! Vậy được rồi, tôi sẽ tranh thủ bốn ngày này giúp cậu, nhất định là sẽ chủ động, ha ha!
Tôn Thiên Thạch nói rất nhanh, giọng điệu có chút châm chọc, tức giận.
Trần Kinh đang chơi đùa ông ta, điều này khiến cho ông ta có chút bực mình.
Tôn Thiên Thạch ông ta cả đời này có thể làm tới vị trí này, cũng là một cán bộ đường đường chính chính, hơn nữa vị trí của ông ta cũng coi là người có quyền uy một phương.
Bình thường Tôn Thiên Thạch đi tới đâu, đều rất là oai phong lẫm liệt, dù là đi lên Tỉnh, thì ông ta cũng là một nhân vật hết sức quan trọng.
Nhưng hiện tại, một tên Trưởng phòng nhỏ bé lại dám công khai khiêu khích ông ta, hơn nữa lại dùng từ ngữ không khách sao vậy, cơ bản là không có chút tôn trọng với tư tưởng của ông ta, điều này khiến ông ta rất khó chịu.
Ông ta rất tức giận nhưng vẫn cười, trong nụ cười có sự mỉa mai.
Nhưng một mặt khác, trong lòng ông ta bắt đầu hồ nghi.
Những lời của Trần Kinh quá rõ, quá toàn vẹn, là vì sao? Chẳng nhẽ ông ta có chút sơ hở nào?
Tôn Thiên Thạch đa nghi, Trần Kinh hôm nay vì không có cách nào, liền nói thành một bài luôn.
So với Tôn Thiên Thạch thì Trần Kinh càng bực mình hơn.
Nếu Tôn Thiên Thạch có thể phối hợp với hắn, thì có thể giữ thể diện cho Mễ Tiềm, hiện giờ rất nhiều việc ở Hoành Châu về cơ bản không có trở ngại gì.
Nhưng Tôn Thiên Thạch luôn không nể mặt, ở những thời điểm quan trọng, ông ta thường rất cố chấp.
Trần Kinh hôm nay chính là mượn cơ hội thăm dò hư thực thế nào, đồng thời giải tỏa những căm phẫn trong lòng, cũng là khiến cho hắn dễ chịu hơn chút…
…
Diệp Hải Duyên gọi cho Trần Kinh ba cuộc điện thoại, nhưng Trần Kinh đều từ chối cuộc gọi của cô ta, nói rằng đang rất bận, hắn sẽ gọi lại cho sau.
Nhưng mãi tới tối, Trần Kinh vẫn bận bịu, khiến cho Diệp Hải Duyên tức điên lên!
Diệp Hải Duyên đã gặp nhiều người làm cao rồi, nhưng chưa nhìn thấy dáng vẻ làm cao của Trần Kinh, Diệp Hải Duyên cô ta đã phải mặt dày, nhưng người ta lại không nể mặt, điều này khiến cho cô ta tức điên lên.
Dù trong lòng Diệp Hải Duyên rất bực, nhưng lúc đó cô ta cũng không thể hiện ra ngoài.
Không có cách nào, trong vài ngày, Trần Kinh giao toàn bộ công việc cho nhân viên giám sát ở Phòng giám sát của hắn làm.
Trần Kinh cũng chẳng biết là trò quỷ gì mà hắn ở lại Hoành Châu, bên ngoài thì gắn cho hắn cái mác nhân viên giám sát.
Tên tiểu tử đó suốt ngày mặc quần áo thường đi ra ngoài, mấy vùng xung quanh anh ta đều đi qua rồi, điều mà khiến cho người ta phẫn nộ đó là, tên tiểu tử này rất phô trương, là một Phó phòng nhưng luôn luôn tỏ ra hơn người như là Phó trưởng Ban vậy.
Điều này khiến cho một số người dưới chức Diệp Hải Duyên bị anh ta mê hoặc, còn cho rằng tên tiểu tử này là Hồng Tỉnh Sinh.
Càng khiến cho người khác đau đầu đó là, từ ảnh thì cái tên tiểu tử Diêu Hạ và Hồng Tỉnh Sinh có đôi chút giống nhau, trán của hai người đều cao, tóc đều thưa, vóc dáng thì gần như nhau, các nét trên mặt cũng gần giống nhau, nói quá một chút, thì cái tên Diêu Hạ này đích thực có quan hệ gì với Hồng Tỉnh Sinh.
Mà điểm này thậm chí khiến cho Diệp Hải Duyên hoài nghi, việc của Hồng Tỉnh Sinh, là Trần Kinh giở trò, làm sao ba ngày, vẫn không thể tìm thấy dấu vết của một người?
Thời gian gấp quá rồi, tin tức Hồng Tỉnh Sinh vào Sở Giang, trước đây vẫn là một tin tức tuyệt mật, ngay cả Bí thư Sa cũng không để việc này lộ ra ngoài.
Những Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, ngoài Chủ tịch Lộ và một số ủy viên thường vụ quan trọng ra, những ủy viên thường vụ khác cũng không được biết sự tình.
Nếu việc này hiện giờ không tìm được giải quyết thấu đáo, tin tức này mà bị lộ ra ngoài có thể khiến cho chính đàn ở Sở Giang rung động, còn có thể nguy hiểm tới sự an toàn của Hồng Tỉnh Sinh.
Sự an toàn của một lãnh đạo cấp Phó trưởng Ban mà gặp vấn đề, đây là một việc lớn.
Diệp Hải Duyên bây giờ đã hết cách, cô ta dù có hận Trần Kinh tới đâu, thì lúc này cô ta cũng cần Trần Kinh giúp đỡ.
-Ting, ting!
Điện thoại trên bàn đổ chuông, Diệp Hải Duyên bỗng đứng người lên.
Cô ta tổng cộng có hai đường dây điện thoại, một là máy đỏ, là đường dây bảo mật. Điện thoại đang reng lên là điện thoại bàn,mà đây chính là cái điện thoại mà cô ta dùng để gọi cho Trần Kinh.
Cô ta cầm điện thoại đang định nói, thì đầu dây bên kia giọng của Trần Kinh vang lên:
-Cô hãy đến khu vực gần bệnh viện Hoành Châu, ở đó có một quán cà phê, tôi ngồi trong quán cà phê đợi cô!
-Sao lại ở phải là ở đấy?
Diệp Hải Duyên nói.
Trần Kinh nhíu mày, nói:
-Cô không phải là ở bệnh viện này sao? Vậy chúng ta gặp nhau ở khách sạn Âu Lãng ở Sở Giang, cô thấy thế nào?
Diệp Hải Duyên bị câu nói của Trần Kinh làm cho mặt đỏ hết lên, cười một tiếng, nói:
-Trần Kinh, anh không nên quá đáng…
-Cộp!
Trần Kinh ở đầu dây bên này đã cúp máy, Diệp Hải Duyên chỉ nghe thấy những tiếng “tút” “tút”, cô ta chỉ muôn vứt ngay điện thoại đi.
Cuối cùng cô ta hít một hơi thật sâu, để cho cảm giác bực bội được giải tỏa ra ngoài.
Không biết vì sao, hiện giờ cô ta nói chuyện với Trần Kinh, cô ta lại dễ cáu giận, thậm chí là điên lên, cái cảm giác bực bội không biết ở đâu, có lúc dường như muốn đốt cháy cả thế giới này.
Không có cách nào, hiện giờ cô ta đang đi tới nơi hẹn với Trần Kinh, cô ta nghĩ tới vị trí đó là cảm thấy điên hết người.
Hiện nay cô ta đang cách chỗ đó cả chục cây số, nhưng cô ta lại không thể nói cô ta đang không ở gần chỗ bệnh viện đó, dù sao, lần này cô ta đến Hoành Châu với thân phận là để chữa bệnh.
Mà điểm này, có lẽ thể hiện được sự giảo hoạt và đáng ghét của Trần Kinh.
Trần Kinh làm như vậy, Diệp Hải Duyên không nghĩ hắn ta là thông cảm cho cô ta, mà ngược lại, Trần Kinh cố tình tìm một điểm để châm chọc cô ta.
Diệp Hải Duyên trước mặt Trần Kinh trước đây có cảm giác ưu việt trời sinh, cảm thấy cô ta rất tài giỏi, đặc công mà, không coi những người khác ra gì, Trần Kinh lại cảm thấy điểm này ở cô ta.