Quan Sách

Chương 692: Chương 692: Cuộc gặp nhỏ!




Hạ Triều Nam gọi điện cho Trần Kinh, nói đã lâu hai người không gặp nhau, muốn có một cuộc hẹn nhỏ.

Gần đây Trần Kinh thường xuyên uống rượu, gan bị tổn thương nặng, sợ nhất là những buổi gặp mặt ăn uống, liền trả lời:

- Cục trưởng Hạ, hay là thế này đi, gặp nhau thì tôi không có ý kiến, hoạt động cụ thể như thế nào anh cứ sắp xếp, nhưng tốt nhất nên tránh uống rượu, tôi gần đây sợ nhất là rượu!

- Không cần uống rượu!

Hạ Triều Nam vội nói:

- Vậy đi, chúng ta làm ván bài, gọi cả Trưởng ban thư kí Thành ủy Chu tới, rồi tìm thêm một người nữa, bốn người chúng ta cùng đánh bài. Cậu thấy sao?

Trần Kinh đáp:

- Vậy thì ok. Nói thật, mấy người làm công tác sở như chúng ta đúng là áp ực đè nặng, thỉnh thoảng đánh bài thả lỏng tinh thần một chút cũng hay đấy. Anh tiện thì liên lạc với tôi, lúc nào tôi cũng ok cả!

Hạ Triều Nam nhanh chóng lên lịch cẩn thận, buổi chiều liền gọi điện cho Trần Kinh, nói buổi tối mọi người tập trung tại một quán bar ở phố Ngã tư.

Lúc sắp tan làm, Trần Kinh mới chợt nghĩ, hắn một mình qua như vậy thực sự không hợp cho lắm.

Mấy người Hạ Triều Nam tới đó nhất định ai cũng sẽ đi cùng thư kí gì đó, hắn lại đơn thương độc mã qua, phải chăng hơi khác biệt?

Hơn nữa, cũng có thể có vấn đề phát sinh, không có ai bên cạnh quả thực không tiện lắm, chẳng lẽ việc của mình lại giao cho thư kí của người khác đi xử lý, những chuyện như vậy dường như đều không phải cả.

Vậy là hắn liền gọi điện cho Lưu Khúc Phong, nói:

- Khúc Phong, là thế này, tối nay lãnh đạo cục Phát triển và Cải cách có vài hoạt động nhỏ, cậu xem phòng Thư ký của chúng ta ai nhanh trí một chút, tối nay lái xe cho tôi được?

Lưu Khúc Phong là người có kinh nghiệm trong cơ quan, ông ta vừa nghe Trần Kinh nhắc tới liền hiểu ngay tính chất của buổi gặp mặt này.

Phản ứng của ông ta cũng thực nhanh, đáp:

- Bí thư, tôi định để Đỗ Lăng đi, anh thấy thế nào?

Trần Kinh cau mày nói:

- Công việc thường ngày của thư kí Đỗ đã quá nhiều rồi, không nên bắt anh ấy gánh thêm việc này nữa.

Đỗ Lăng phụ trách việc viết lách ở Lân Giác, tuổi tác khá lớn, cũng đã gần bốn mươi. Dẫn người ở tuổi như vậy đi công tác, Trần Kinh cảm thấy không hợp lý cho lắm.

Trung Quốc là nước trọng lễ nghi, trưởng ấu có thứ bậc vai vế, Trần Kinh luôn cảm thấy giữ một thư ký nhiều tuổi bên mình có chút không được tự nhiên.

Lúc sắp tan làm, Lưu Khúc Phong dẫn một nhóm người tới phòng làm việc của Trần Kinh, nói:

- Bí thư, đây là Trác Phong, lúc nãy tôi có hỏi thăm một lượt phòng thư ký, kĩ thuật lái xe thành thạo chỉ có mỗi cậu Trác đây, có năm năm kinh nghiệm lái xe, từng lái hơn bốn mươi nghìn km.

Trác Phong ngoại hình trắng trẻo, nhã nhặn, cậu có hơi lúng túng nói:

- Chào anh!

Trần Kinh gật đầu, đáp:

- Được rồi, chúng ta đi thôi!

Trác Phong mới nhận công tác hơn một năm. Người mà cậu ta sùng bái nhất trong quận cũng là Trần Kinh, luôn cảm thấy Trần Kinh rất giỏi, trẻ như vậy đã nắm vị trí quan trọng của cả quận.

Cũng bởi vì sùng bái, cho nên chỉ cần nghe nói Trần Kinh sẽ có bài phát biểu trên hội nghị quận ủy, là cậu ta lại vô cùng kích động. Giọng của Trần Kinh vừa vang vừa có uy, lời ít ý nhiều, đánh đúng vào trọng tâm vấn về, khiến những người trẻ như cậu cảm thấy vô cùng hào hứng, không giống một số cán bộ, cứ mở miệng là lại nói giọng nhà quan.

Nhưng dù sao, khoảng cách cấp bậc giữa Trác Phong và Trần Kinh cũng quá xa, hôm nay phải nói là lần đầu tiên cậu ta được tiếp xúc với Trần Kinh ở khoảng cách gần như vậy, nên cậu ta cảm thấy hơi hồi hộp.

- Trác Phong, cứ thoải mái một chút! Chúng ta đang đi chơi thôi, đi giải sầu cùng mấy vị lãnh đạo ấy mà! Trần Kinh nói.

Trác Phong đỏ bừng mặt, gật gật đầu, tốc độ lái xe cũng nhanh hơn một chút, trong lòng cũng thoải mái hơn!

Ông chủ quán bar ở phố Ngã tư là thân thích của người thuộc nội bộ cục Phát triển và Cải cách, bình thường, rất nhiều hoạt động tiếp đãi của cục đều tổ chức ở đây.

Trong quán bar, ông chủ làm một cái sân nhỏ, chuyên để tiếp đón các vị lãnh đạo.

Không khí nơi này cũng cực kỳ tốt, trong sân có giả sơn* đình tạ**. Trong phòng bài trí xa hoa, so với khách sạn năm sao cũng không hề thua kém.

(*chú thích: *giả sơn: hòn non bộ giả; **đình tạ: khu để nghỉ chân)

Khi Trần Kinh tới, Hạ Triều Nam và những người khác đều đã tới từ lâu.

Vừa nhìn qua, Trần Kinh đã phát hiện, ngoài Chu Quốc Hoa, Bí thư quận ủy quận Cổ Minh Tô Trọng Vọng cũng bất ngờ có mặt.

Trần Kinh từng gặp mặt riêng với anh ta, hai người bắt tay, Trần Kinh nói:

- Bí thư Tô, đã lâu mới gặp! Tôi sớm biết Cục trưởng Hạ đầy bản lĩnh, khách mời tới chắc chắn không thường chút nào, nhưng lại mời được cả anh, đúng là có ngoài dự liệu của tôi!

Tô Trọng Vọng đáp:

- Bí thư Trần nói như vậy thì không đúng, hôm nay người đặc biệt nhất phải là Trưởng ban thư ký Chu mới đúng, chúng ta đều là tới tiếp sếp Chu thôi!

Chu Quốc Hoa khoát khoát tay nói:

- Thôi được rồi, được rồi! Đều là mấy ông bạn già với nhau, không cần khiêm tốn tung hô trước mặt nhau nữa. Muốn có bản lĩnh thật thì, đợi lát nữa trên bàn mạt chược hai cậu cũng nhường nhau như vậy đi, được thế thì tôi với Lão Hạ biết ơn hai cậu quá!

Hạ Triều Nam đứng cạnh đó cũng nói:

- Thôi nào, hai vị Bí thư, Trưởng ban thư ký, hôm nay chúng ta đã ra hẹn sẽ uống ít rượu, nhưng người là sắt, cơm là gang, không ăn uống thì không được! Hôm nay mọi người đã tới chỗ tôi, đồ ăn chỗ Cục Phát triển và Cải cách cũng mong được mọi người góp ý!

Trong sân một cửa một phòng, phía sau có một phòng ăn riêng biệt.

Bốn người ngồi một bàn, ngoài ra cũng làm thêm một bàn bên ngoài cho mấy thư ký đi cùng. Không thể không nói cục Phát triển và Cải cách là một đơn vị giàu có, mọi thứ đều chuẩn bị vô cùng chu đáo.

Một bữa cơm mỗi người một hai chén Mao Đài, ăn xong cùng qua phòng đánh mạt chược.

Hạ Triều Nam đã tìm một người chuyên làm công tác hậu cần, trà nước, hoa quả bánh trái điểm tâm các kiểu đều vô cùng cẩn thận.

Kỳ thực với bốn người, thắng thua trên bàn mạt chược này là thứ yếu, quan trọng là tìm được cơ hội như hôm nay, mấy người cùng ngồi lại, giao lưu tình cảm, rút ngắn khoảng cách với nhau.

Quan hệ giữa Trần Kinh, Hạ Triều Nam và Châu Quốc Hoa khá là thân thiết.

Nhưng Tô Trọng Vọng lại cũng được Hạ Triều Nam mời tới đây, chứng tỏ mối quan hệ của ông ta với Hạ Triều Nam cũng phải rất chặt chẽ.

Tiếp đến là quan hệ căng thẳng giữa Trần Kinh và Trịnh Quốc Hoa của Lam Hà, Hạ Triều Nam từng bị Trịnh Quốc Hoa làm mất mặt, vậy nên sự xuất hiện của Tô Trọng Vọng càng có thêm một tầng ý nhị.

Mấy người vừa đánh mạt chược vừa nói chuyện, trong bốn người Trần Kinh là người trẻ nhất, nhưng mọi người nói chuyện, lại không có ai có ý dám xem thường hắn.

Hiện nay tại Hải Sơn, Trần Kinh đã nghiễm nhiên trở thành một ngôi sao mới nổi trên đàn chính trị.

Hắn nhanh chóng nắm giữ toàn bộ cục diện quận Lân Giác, lại nhanh chóng xây dựng một hệ thống lý luận phát triển kinh tế mới của Trần Kinh, từ phản ứng của các giới trong xã hội và các giới bên ngoài hiện nay, đều vô cùng tốt.

Đương nhiên, tính cách trung trực thẳng thắn, dám mạo hiểm, dám quyết đoán của Trần Kinh chính là điểm quan trọng để hắn nhanh chóng nổi danh.

Trần Kinh không nể mặt tập đoàn Bất động sản Ôn Hải tiếng tăm lừng lẫy, không khỏi phải đình công dự án sườn núi Hào Đình.

Dưới tình huống phải đối mặt với rất nhiều áp lực từ phía thành phố, hắn không hề sợ hãi, quận Lân Giác cũng vậy, vô cùng thoải mái, Trần Kinh hắn cũng rất thoải mái, đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người phải nhìn hắn với cặp mắt khác trước.

Bốn người cứ nói chuyện như vậy, dần dần cũng ra khỏi chuyện công việc. Chu Quốc Hoa chợt nói với Trần Kinh:

- Trần Kinh à, tôi phải nói với cậu, cậu không thể đắc tội với tất cả mọi người ở Hải Sơn được, gần đây tôi nghe nói có rất nhiều người hận cậu thấu xương, muốn tìm cơ hội làm cậu bẽ mặt, nếu bình thường thì cậu cũng nên kiềm chế ở mức độ vừa phải, dù sao cũng đừng lơ là để bị người ta đâm lén sau lưng!

Trần Kinh cười đáp:

- Cảm ơn Trưởng ban thư ký quan tâm, hiện giờ tôi phải nói là rận nhiều không sợ bị cắn, dù sao mọi người cũng coi tôi như người ngoài mà xa lánh, nếu đã như vậy, về nguyên tắc tôi cũng không cần khách khí gì cả, đắc tội với người ta cũng không sợ, cùng lắm thì lại quay về Sở Giang chứ gì?

Hạ Triều Nam cũng nói:

- Bí thư Trần nói lời này khiêm tốn rồi, bây giờ cậu đã là người có tiếng, đám bí thư ở Hải Sơn chúng ta, phải nói cậu có tiếng tăm nhất, không tin cứ hỏi bí thư Tô, chỉ e danh tiếng của bí thư Tô cũng không bằng cậu!

Tô Trọng Vọng nói:

- Đúng vậy, đại danh của Bí thư Trần rất vang dội!

Hạ Triều Nam tiếp:

- À, đúng rồi! Bí thư Trần, cậu đình chỉ hạng mục sườn núi Hào Đình kia, hình như cũng mấy tháng rồi đúng không, cậu định khi nào mới cho tiếp tục?

Trần Kinh hơi híp mắt lại, liếc Hạ Triều Nam một cái, nói:

- Cục trưởng Hạ, sao thế, khẩu khí này của anh là định làm thuyết khách cho người ta đấy ư?

Hạ Triều Nam sửng sốt, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, vội lắc đầu:

- Không phải, tôi chỉ tiện hỏi vậy thôi!

Trần Kinh cười nói:

- Thực ra đình công hạng mục này, nên là phía chính quyền ra tay, nguyên nhân là do công trình có nhiều vấn đề không phù hợp với yêu cầu, chỉ cần giải quyết những vấn đề này, những ban ngành có liên quan phê chuẩn là thông qua thôi, sao mọi người cứ thích móc nối vấn đề với tôi chứ?

Hạ Triều Nam đáp:

- Được, cậu cũng đúng là rận nhiều không sợ bị cắn, chúng ta không nói chuyện này nữa, đổi sang chủ đề khác!

Bỗng nhiên Trần Kinh lại nói:

- Khoan đã! Cục trưởng Hạ, không nói với anh nữa, lúc nãy anh đánh con gì?

Hạ Triều Nam đáp:

- Ba dây! Sao thế? Cậu ù à?

Trần Kinh cười ha ha, nói:

- Còn không ù được sao, ù ba dây! Nào nộp tiền vào đây, hai trăm tệ, hai trăm tệ!

Hạ Triều Nam rút hai trăm tệ đặt trước mặt Trần Kinh, nói:

- Được rồi, xem cậu kích động thế, không phải có hai trăm sao?

Trần Kinh và Hạ Triều Nam ồn ào náo nhiệt, không khí cũng dần dần thoải mái hơn, vấn đề được bàn tới cũng sâu hơn. Có một số vấn đề khá nhạy cảm, mọi người cũng mang ra nói hết.

Ba người đều ngầm ý khuyên nhủ Trần Kinh, tốt nhất về việc đình chỉ hạng mục Hào Đình chỗ nào người nào tha được thì nên tha, không nên cứng quá, nếu không dễ ảnh hường tới đại cục!

Với những lời khuyên của bọn họ Trần Kinh đều liên tục gật đầu, trong lòng thầm kinh ngạc.

Cái gì gọi là thần thông quảng đại? Tập đoàn bất động sản Ôn Hải chính là thần thông quảng đại chân chính. Họ có thể khiến cả ba người trong phòng này đều quay ra nói giúp với hắn, chuyện này nếu không có bản lĩnh thì khó lòng thực hiện được.

Trần Kinh thở dài, trong lòng đã rõ, điều này có nghĩa việc đình công hang mục kia cũng sắp tới thời điểm mấu chốt rồi, đã tới lúc cho qua rồi.

Chẳng qua những điều này hắn sẽ không nói ra ngoài miệng, hắn chĩa mũi nhọn về phái Chu Quốc Hoa, nói: “Trưởng ban thư ký Chu, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp! Hiện Lân Giác chúng tôi đang ở vào giai đoạn phát triển nhanh chóng, rất nhiều vấn đề xã hội bị vạch trần, đặc biệt vấn đề trị an khá nổi trội, hình thức nghiêm trọng!

Những người dùng được trong tay tôi hiện quá ít, anh có thể đề cử vài người có năng lực một chút cho tôi được không? Chúng tôi nhất định sẽ nắm bắt!

Ba người đều đang xoa bài, nghe những lời này của Trần Kinh, đều nhất loạt dừng động tác tay nhìn hắn.

Mọi người đều là những người lăn lộn đã lâu trên chính trường, những lời này của Trần Kinh có ý tứ sâu xa gì ai mà không biết?

Trần Kinh chính là đã bắt đầu động thủ về mặt trận chính trị của quận Lân Giác, hắn cũng nhanh tay đấy chứ.

Hơn nữa, ý tứ toát lên từ những lời Trần Kinh nói thể hiện sự tự tin của hắn, hẳn là hắn cho rằng thời cơ đã chín muồi!

Chu Quốc Hoa nhìn sâu vào Trần Kinh, lâu sau khẽ gật đầu:

- Cậu tìm tôi nhờ giới thiệu người là đúng, việc này cứ để tôi! Bảo đảm cậu có thể tin tưởng được, bảo đảm có năng lực!

- Vậy thực cám ơn ngài Trưởng ban thư ký! Lân Giác hiện cần được thay đổi, biến đổi này cũng là một khía cạnh của cải cách mà…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.