Rét đậm.
Việc điều chỉnh các phòng ban của Đức Thủy không giống như người ta đã nghĩ.
Trước đây vì việc điều chỉnh các phòng ban mà dẫn đến rất nhiều chấn động, trải qua khoảng thời gian đầy căng thẳng này, lòng người cũng dần trở nên bình tĩnh hơn.
Cũng có rất nhiều người đã hiểu được, điều chỉnh các phòng ban là một việc lớn, không phải là việc có thể tùy tiện được, điều chỉnh phòng ban Đức Thủy, Thành ủy rất là cẩn thận, thậm chí còn có khả năng là Tỉnh ủy cũng sẽ tham gia cho ý kiến. Suy nghĩ về lợi ích của những việc này, đúng là một nước cờ khó, cũng không phải những người có khát vọng thăng tiến đều có thể hiểu rõ việc này.
Trong thời gian này, Thành ủy cũng tìm Trần Kinh nói chuyện vài lần, mục đích hai lần nói chuyện không giống nhau.
Lần đầu tiên nói chuyện là để xem Trần Kinh có nắm rõ về tình hình huyện Đức Thủy, có phương hướng gì phát triển tương lai của Đức Thủy, quan hệ của Trần Kinh đối với đồng nghiệp và các bộ phận liên quan trong thời gian làm việc ở Đức Thủy thế nào.
Còn lần thứ hai, cuộc nói chuyện xoay quanh việc của huyện Bắc Tam, Trần Kinh đã từng làm việc ở Lễ Hà, sau khi có tiếng và được chuyển về Đức Cao, trọng điểm phát triển đó là huyện Bắc Tam.
Trải qua mấy năm phát triển, kinh tế của huyện Bắc Tam có những bước tiến vững chắc, xu hướng phát triển của huyện rất tốt, nhưng còn phải đối mặt với rất nhiều thách thức, tổ chức muốn nghe cách nhìn và biện pháp của Trần Kinh về huyện Bắc Tam.
Nếu nhìn từ biểu hiện bên ngoài.
Hai cuộc nói chuyện này có vẻ tổ chức có ý muốn biết hướng đi của Trần Kinh.
Tiếp tục ở Đức Thủy làm chủ tịch hay làm chủ tịch huyện Bắc Tam, chính là con đường tiếp theo của Trần Kinh.
Kể cũng lạ, các phòng ban của Đức Thủy bao nhiêu người như vậy, chỉ mỗi Trần Kinh được tổ chức nói chuyện, những người khác ngay cả Lưu Tích Nhân, đều không được tổ chức hỏi chuyện gì.
Với tình hình như vậy thì rõ ràng, lần này tổ chức muốn sắp xếp Trần Kinh đi làm việc, trước đây còn do dự, nhưng với lần điều chỉnh các phòng ban này, Trần Kinh chắc chắn là nhân vật mấu chốt.
Cái nhìn khác nhau của mọi người về Trần Kinh, và liên quan đến tương lai của Lưu Tích Nhân, bàn luận rất ít.
Lưu Tích Nhân mấy tháng nay chạy đi chạy lại giữa hai thành phố, theo tin đồn thì, ông ta có thể sắp phải rời khỏi Đức Cao rồi.
Địa vị của ông ta ở Đức Cao đã sắp không còn nữa rồi. Trước kia ông ta nắm gọn Đức Thủy trong lòng bàn tay, luôn đem quyền lực ra dọa người, ở Đức Cao cũng có một vị trí riêng.
Nhưng hiện tại, hào quang của ông ta dần dần bị Trần Kinh lấy hết, đặc biệt qua một vài sự việc lần trước, danh tiếng của ông ta ở Đức Thủy liên tục giảm xuống. Đức Thủy có người cười nhạo ông ta nói rằng, hiện nay ngay cả việc trong huyện ủy ông ta cũng quản không nổi nữa rồi.
Việc điều chỉnh các phòng ban của Đức Thủy bị gác lại đấy luôn, đến cuối năm cũng không có động tĩnh gì.
Mỗi năm một lần, kì tổng kết cuối năm, mọi người sắp xếp công việc cuối năm và những công việc trước tết và sau tết cần phải làm. Giải quyết những việc trong năm còn chưa làm xong, các đơn vị bộ phận ở Đức Thủy gồm cả Đảng ủy và Chính phủ đều rất là bận.
Nhà hàng Kim Ngọc, hôm nay Đức Cao có một trận tuyết rơi. Thời tiết rất lạnh.
Ở trong phòng, hơi nóng nghi ngút ở bốn phía từ nồi lẩu chó, Trần Kinh và Phương Liên Kiệt mỗi người năm bình rượu cao lương, hai người uống rượu với nhau rất vui.
Phương Uyển Kỳ thì ngồi bên cạnh ăn no uống đủ, nhìn hai người đàn ông phạt rượu nhau, trên gương mặt có một niềm hạnh phúc nhỏ hiện lên.
Vị trí của Trần Kinh thì không thay đổi gì, nhưng vị trí của Phương Liên Kiệt thì đã bị thay đổi, anh ta bị điều động tới quân khu Trung Nguyên và cuối năm tiến hành điều chỉnh, tới đó anh ta sẽ giữ chức Tổng tham mưu bộ tham mưu, tuy cấp bậc thì vẫn như vậy, nhưng ở độ tuổi của anh ta, có thể làm chức vụ trong bộ tham mưu, hơn nữa lại là chức vụ trọng yếu nữa, có thể nói rất là vẻ vang.
Cái tính cách của Phương Kiệt và Phương Uyển Kỳ không sai đi đâu được, rất là thẳng tính, không có để ý tới lời nói, nghĩ gì là nói vậy.
Lần này được chuyển đi, Phương Liên Kiệt rất vừa ý, anh ta đưa chén rượu lên nói:
-Trần Kinh, theo ý của gia đình em, thì em phải quay lại Bắc Kinh. Nhưng hiện thật tốt, lần này được chuyển ra đại quân khu, ha ha, người nhà em chắc chắn sẽ ngạc nhiên lắm đây!
Ông ta uống một ngụm rượu, nói tiếp:
-Chính là muốn họ ngạc nhiên! Lần này đi quân khu Trung Nguyên, tôi sẽ làm hết sức mình, đến lúc họ muốn tôi về nhà thì trên vai tôi phải có cây đậu rồi!
Cây đậu mà Phương Liên Kiệt nói ở đây là quân hàm Thiếu tướng, có vẻ chí khí của anh ta rất cao.
Ông ta vỗ vai Trần Kinh nói:
-Trần Kinh, tôi xem cậu cũng sắp bị chuyển đi rồi! Nói thật lòng, cậu giỏi giang hơn tôi, cậu bây giờ chỉ làm phó bí thư huyện ủy, uổng phí nhân tài rồi, chuyển cậu lên ủy ban Trung Ương Đảng học hỏi kinh nghiệm sau đó lại xuống, thân phận của anh sẽ khác ngay thôi.
Trần Kinh há miệng cười, Phương Liên Kiệt khi uống rượu mà tăng bốc sự việc lên thì không có giới hạn.
Hắn chỉ làm một chức nhỏ còn cách ủy ban trung ương xa lắm, cũng khoảng một trăm linh tám ngìn dặm nữa, thế này thì vượt qua cả sự điều động cấp huyện rồi, nếu mà được chuyển cấp như vậy thì khiến cho người ta kinh hãi.
Hắn nói:
-Được rồi! Liên Kiệt, cậu hãy lo việc của mình tốt đi! Tôi sinh ra và lớn lên ở cái đất Sở Giang này, ở đây làm cả đời tôi cũng không oán hận gì, những người có chí như cậu thì sợ đất Sở Giang này không giữ được rồi?
Phương Liên Kiệt cười ngượng ngùng, ợ một hơi nói:
-Anh lại chê cười em rồi, em giờ có chút bản lĩnh, đó đều là học từ anh. Sau này anh còn phải em nhiều, em giờ mới phát hiện ra một điều đó là anh dạy tôi những vấn đề nghiêm túc thì nhiều, mà âm mưu quỷ kế thì ít.
Cái này anh phảidạy em, âm mưu quỷ kế rất quan trọng,em phải học đó!
Trần Kinh cười phá lên, Phương Uyển Kỳ đứng bên cạnh cũng cười rộ lên.
Người em này thì cô rất hiểu, trước đây hồi còn ở Bắc Kinh, cậu ta luôn coi mình là nhất, chẳng coi ai ra gì, nói chuyện thì lúc nào cũng lên giọng, điên cuồng không có điểm dừng.
Nay lại nhìn thấy Phương Liên Kiệt lại có cùng quan điểm với Trần Kinh như vậy, nói ra những lời như vậy, trong lòng cô ấy vừa vui vừa mừng.
Vui là vì Liên Kiệt cũng đã trưởng thành rồi, mừng là vì mối quan hệ giữa cô và Trần Kinh cũng tiến triển, Trần Kinh không làm cho cô thất vọng!
-Mấy ngày nữa là được nghỉ lễ Tết rồi, lần này chị em phải trở về!
Phương Liên Kiệt nói.
-Trần Kinh, anh cùng chị ấy về nhé, để cho người trong nhà biết mặt anh rể em, để họ có thời gian làm quen! Và để anh khoe hết sự oai phong của một lãnh đạo trẻ tuổi nhất của Sở Giang!
Phương Liên Kiệt lại nói.
Phương Uyển Kỳ nói:
-Lần này Trần Kinh sẽ không về cùng chị, chị và người trong nhà xích mích với nhau lâu rồi, lần này chị về thăm dò thái độ của họ thế nào, thái độ không tốt, chị lần sau sẽ càng ít về hơn. Ở luôn ngoài kết hôn…
Trần Kinh bị hai chị em họ nói cho tới mộng mị, vội nói:
-Im nào! Im nào, đừng có nói việc này nữa, đừng nói việc này nữa!
Hắn hơi ngà ngà rồi, lúc ấy có điện thoại gọi tới, hắn nhìn xem là ai, sau đó nhíu mày nói:
-Mọi người trật tự, tôi nghe điện thoại một lúc, Ngũ bí thư gọi tới!
Hắn nhấn nút trả lời, để điện thoại áp vào tai nghe.
-Là phó bí thư Trần đó có phải không? Tôi Triệu Hà đây!
Tiếng của Triệu Hà hơi nhỏ.
-Là tôi, muộn như vậy rồi có chuyện gì không?
Trần Kinh nói.
- Bí thư muốn gặp anh, cách làng du lịch năm dặm, anh giờ có tới được không?
Triệu Hà nói.
-Bây giờ?
Trần Kinh đưa tay lên nhìn đồng hồ, giờ đã là tám giờ tối, bây giờ đi gặp Ngũ Đại Minh ư? Người thì nồng nặc mùi rượu!
- Bí thư tìm anh có việc quan trọng!
Triệu Hà nhấn mạnh.
Trần Kinh hít một hơi thật sâu, nói:
-Được rồi, tôi lập tức đến, nhưng đường hơi xa, phải mất ít nhất nửa giờ nữa tôi mới tới đó được!
Tắt điện thoại, Trần Kinh thấy chân mình có chút giun giun, lắc lư.
Hắn đột nhiên mở cửa sổ ra, bên ngoài gió lạnh lọt vào, làm đầu óc hắn tỉnh hơn một chút.
- Chị Từ, giúp tôi làm một bát canh giải rượu nhé!
Vì Trần Kinh có việc, rượu cũng uống đủ rồi, bữa tiệc cũng kết thúc rồi!
Phương Liên Kiệt uống nhiều hơn Trần Kinh, hai người lính đỡ anh ta lên xe jeep về, trước lúc đi còn liên tục nói tôi chưa say, lần sau còn phải cùng Trần Kinh uống tiếp.
Tiễn Phương Liên Kiệt xong, Phương Uyển Kỳ nhìn Trần Kinh uống bát canh giải rượu, giúp hắn sửa sang lại một chút.
Từ Lệ Phương nghe thấy Trần Kinh cần canh giải rượu liền tự mình xuống nấu, nhìn Trần Kinh ngày thường cao xa là thế, hôm nay cũng đến đây chơi, góp vui.
Ánh mắt của cô ta nhìn Phương Uyển Kỳ có chút ngần ngại, nhìn tình hình này, cô ta đơn giản chỉ muốn tới gần hơn để nhìn Phương Uyển Kỳ.
Cử chỉ của Phương Uyển Kỳ rất là hào phóng, rất có khí chất, lại là một người rất xinh đẹp, hơn nữa lại rất quan tâm chăm sóc cho Trần Kinh.
Ân Hồng trong lòng cảm thấy Trần Kinh thật có phúc, cô ta vốn cho rằng sau khi Trần Kinh và Kim Lộ chia tay nhau, thì sau này khó có thể tìm thấy một ai mọi mặt đều tốt như Kim Lộ nữa.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Phương Uyển Kỳ, cô ta không thể không than phục, Trần Kinh đúng là rất phong lưu.
Từ Lệ Phương và Phương Uyển Kỳ trước đây có quen biết nhau, trong lòng Từ Lệ Phương, Trần Kinh chính là ân nhân của cô ta.
Những người phụ nữ mà Trần Kinh chọn, thì cô ta đều tôn trọng, không như Ân Hồng, cô ta với Phương Uyển Kỳ không có ý thù địch.
Chỉ là trong sâu thẳm thì cô ta không thể không thở dài, vàng phải thử lửa, không có phúc, một người đàn ông tốt như cục trưởng Trần phải giữ cho chắc, không thể để tuột khỏi tay, người phụ nữ khác chẳng nhẽ lại bỏ qua cơ hội đó ư?
Uống xong bát canh giải rượu, Trần Kinh đã bớt đau đầu!
Hắn lại đi vào phòng tắm nước nóng, xông hơi một lúc, giúp cho cơ thể khoan khoái hơn hẳn, mùi rượu cũng bay đi gần hết.
Phương Uyển Kỳ tự mình lái xe đưa Trần Kinh đi, nhìn hai người ngồi trong chiếc xe BMW sáng chói phóng đi, Ân Hồng và Từ Lệ Phương dõi mắt theo, trong lòng cả hai đều có những tâm trạng hỗn độn khác nhau.
-Muộn như vậy rồi, lãnh đạo các anh lại còn tìm anh có việc gì nữa chứ?
Phương Uyển Kỳ đưa mắt nhìn sang Trần Kinh.
Trần Kinh lắc đầu.
-Là vì việc chuyển công tác đúng không!
Phương Uyển Kỳ hỏi tiếp.
-Có thể thế!
Trần Kinh nhắm mắt nói, trong lòng hắn hiểu rõ, vấn đề chuyển công tác của hắn chắc là có tín hiệu rồi, không chừng tối nay Ngũ Đại Minh sẽ nói về chuyện này.
-Anh hiện giờ giống một cái bánh ngào ngạt hương thơm, cả cái vùng Đức Cao này cái cũng quan tâm anh sẽ được chuyển đi đâu, lần này chắc là được thăng chức cáo rồi, chúng tôi những người thấp cổ bé họng thế này có lẽ là phải tránh xa anh một chút rồi!
Phương Uyển Kỳ cười nhạo nói.
Trần Kinh nghẽ cười và gõ vào đầu Phương Uyển Kỳ nói:
-Chú ý an toàn, chuyên tâm lái xe đi!