Hôm nay thời tiết trong lành, đầu đông Lân Giác trời cao trong xanh, ấm áp, bầu trời xanh thẳm không gợn áng mây khiến cho người ta từ sâu trong lòng đã cảm thấy thoải mái!
Hôm nay Lý Quốc Vĩ đi làm, tinh thần hưng phấn, thần sắc không còn u ám như mấy hôm trước, sáng sớm bước vào sân Quận ủy, trên mặt nở một nụ cười tự tin thong dong.
Những người lại chào hỏi ông, ông đều cười đáp lại, nhìn qua liền thấy được tâm tình hôm nay của ông rất tốt.
Tâm tình của ông tốt hơn, toàn bộ nhân viên công tác trong Quận ủy và Chính quyền dường như tâm tình cũng tốt hơn, rất nhiều người đều bàn tán nghị luận, hỏi vì sao hôm qua còn sa sầm mặt mày, thần sắc u ám, hôm nay liền thay đổi một bộ dạng hoàn toàn khác, chẳng lẽ lại có chuyện gì vui?
Có người hỏi vấn đề này, tất nhiên sẽ có người đưa mắt nhìn về vị trí chiếc xe số một của Quận ủy.
Sau đó tất cả mọi người đều hiểu, Bí thư Trần đã trở lại.
Bí thư Trần trở về, năm chữ này dường như khiến nội tâm mọi người đều được uống thuốc an thần.
Chuyện Tổ điều tra Tỉnh đến Lân Giác mấy ngày qua thật sự đã khiến không khí trong Quận ủy rất khẩn trương.
Trong huyện tất nhiên là mệt mỏi ứng phó, người dưới cũng nơm nớp lo sợ, sợ lãnh đạo mất hứng, bản thân sẽ xui xẻo.
Hiện tại Bí thư Trần trở về, còn có chuyện bất công gì được chứ?
Mấy năm nay, Trần Kinh ở Lân Giác đã xây dựng được uy tín, rất được trong vọng, trong lòng cán bộ, Lân Giác vốn không có khó khăn gì mà Bí thư Trần không giải quyết được.
Về nguyên nhân tâm tình của Lý Quốc Vĩ lại tốt như vậy, đã có sáu chữ “Bí thư Trần đã trở lại” khiến người ta tin phục.
Đương nhiên, Lý Quốc Vĩ vui mừng không chỉ vì thế.
Ông vô cùng phấn khởi đi làm, sau đó tự mình rót cho mình một ly trà Long Tỉnh.
Văn phòng tràn ngập hương trà, ông dựa vào ghế, nhàn nhã nhìn ánh mặt trời đang ló rạng ngoài kia, nheo mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười.
Bên tay phải ông đặt một túi văn kiện, ông cầm lấy túi văn kiện trên tay, suy nghĩ một chút, sau đó buông xuống, lại cười một mình.
Túi văn kiện này với ông mà nói chính là bảo bối.
Giống như pháp bảo mà Bồ Tát ban cho Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký vậy.
Lý Quốc Vĩ chịu thiệt, đã có Trần Kinh ban cho ông pháp bảo này, hết thảy khó khăn đều được dẹp bỏ, mối họa lớn nhất trong lòng ông ta sẽ được giải quyết, nếu con đường phía trước của ông ta cũng giống như Tôn hầu tử, có chín chín 81 nạn..., cửa này có pháp bảo này, dĩ nhiên không thành vấn đề rồi!
Lại nói, Lý Quốc Vĩ cũng là Phó bí thư Quận ủy, nhưng ở Quận ủy có hai Phó bí thư, dưới tình hình như vậy, Phó bí thư như ông thật sự có chút thiệt thòi.
Chuyện của Quận Ủy trước kia ông không được quản.
Trong Quận ủy ông không can thiệp được, hai Phó bí thư tất nhiên cũng không ai coi ông ra gì.
Chuyện của Chính quyền đều do Lý Quốc Vĩ định đoạt, vậy đã làm sao?
Lý Quốc Vĩ, đó là cơ hội mà Bí thư Trần cho ông được thể hiện, đòi lại công bằng.
Đối với Khương Vĩ và Đồng Tiểu Ly còn không phải như vậy sao?
Tất cả mọi người đều vì Bí thư Trần sắp xếp lo giả nạn, ai lại đi so cao thấp với nhau?
Nhưng hiện tại, Lân Giác đang trong thời đại của Trần Kinh, Lý Quốc Vĩ không thể không xông vào tiền tuyến được.
Mà hai chướng ngại vật cản đường ông phải nghĩ cách giải quyết cho tốt.
Hôm nay, ông liền có cơ hội như vậy.
Mười giờ sáng, Lý Quốc Vỹ đang phê duyệt văn kiện, thư ký lại báo, Phó bí thư Đồng đã tới.
Ông vội vàng từ trên ghế đứng dậy, trên mặt lộ nét tươi cười, Đồng Tiểu Ly vừa hay tiến vào.
Ông vội vàng nghênh đón:
-Chà, Lão Đồng, vất vả rồi! Ngày hôm qua anh thị sát liền năm xã thị trấn, hiện tại chúng ta cuối cùng đã phát triển, có anh tự mình xuống dưới giám sát, tôi tin sự phát triển của Lân Giác sẽ càng ngày càng tốt hơn. Cuối năm nay, Lân Giác của chúng ta tất nhiên sẽ cho nhân dân toàn thành phố một niềm vui bất ngờ!
Đồng Tiểu Ly nhìn chằm chằm Lý Quốc Vĩ, ngẩn người, cười gượng, có chút mất tự nhiên.
Ông ta cũng lăn lộn trong giới chính trị đã nhiều năm.
Có chuyện khác thường tất nhiên ông ta hiểu rõ hơn ai hết.
Mấy ngày trước, bộ dạng Lý Quốc Vĩ còn chẳng bằng người chết, hôm nay liền trở lên hăng hái như vậy, gióng như bị người đánh tiết gà vậy, không bình thường chút nào!
Đồng Tiểu Ly trầm ngâm một chút nói:
-Chủ tịch quận, có chuyện gì vui à, tôi thấy hôm nay sắc mặt ngài không tệ nhỉ!
Lý Quốc Vĩ buông tay nói:
-Bí thư cuối cùng đã trở lại! Trọng trách trên vai tôi gần như đã được dỡ xuống, như trút được gánh nặng!
Đồng Tiểu Ly biến sắc.
Lý Quốc Vĩ đang nói gì vậy?
Trần Kinh đã trở lại chính là chuyện vui sao? Câu trả lời này có phần hơi sùng bái thì phải!
Lý Quốc Vĩ dường như không chú ý đến vẻ mặt của Đồng Tiểu Ly, ông chỉ chỉ sopha nói:
-Lão Đồng, mau ngồi đi! Chúng ta nói chuyện chút đi! Tôi nói cho anh nghe, lần này Bí Thư ở Tỉnh ủy Việt Châu, Trưởng ban Thư ký và Bí thư Miêu đều gặp anh ấy, anh xem, một Bí thư Trần bây giờ đã nổi danh như vậy, tôi và anh khó có thể vượt qua được bóng lưng này!
Đồng Tiểu Ly không tự nhiên nói:
-Đương nhiên, Bí thư tuổi trẻ tài cao, thanh niên tài tuấn, là cán bộ trẻ tuổi ưu tú của toàn tỉnh, tiền đồ vô lượng, lão già chúng ta sao có thể sánh lại được chứ?
Lý Quốc Vĩ cười cười nói:
-Haha, chúng ta không sánh được, nhưng thấy Bí thư tiền đồ vô lượng, trong lòng tôi cũng cảm thấy cao hứng! Bí thư của Lân Giác chúng ta ra mặt, nhân dân cùng bộ máy Lân Giác chúng ta có phải cũng nên cảm thấy tự hào hay không?
Nói thật tôi cảm thấy rất phấn chấn, Bí thư có thể được lãnh đạo tỉnh tiếp kiến, nói không chừng, Lân Giác của chúng ta hiện tại cũng đã được mọi người chú ý rồi phải không?
Tôi và anh đều là cán bộ lão thành của Lân Giác rồi, nhiều năm nay chúng ta vẫn không có tiếng tăm gì, hiện tại cuối cùng cũng đã tới lúc hãnh diện rồi! Chúng ta hẳn là nên phấn khởi!
Đồng Tiểu Ly cười cười, trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng.
Lý Quốc Vĩ phấn khởi cái thá gì chứ, chỉ giỏi tâng bốc khiến cho người ta thấy buồn nôn.
Trần Kinh tiền đồ vô lượng mắc mớ gì tới ông ta chứ?
Nói Lý Quốc Vĩ phấn khởi còn được, nếu không phải Trần Kinh kéo Lý Quốc Vĩ lên, Lý Quốc Vĩ có thể hăng hái được như ngày hôm nay sao?
Lý Quốc Vĩ tự mình rót cho Đồng Tiểu Ly một ly trà Long Tỉnh, rồi tự mình nâng chung trà lên nói:
-Lão Đồng à, chuyện gần đây Tổ điều tra của Ban Tổ chức Tỉnh ủy anh có biết không? Điều tra chúng ta vài ngày liền tra ra rất nhiều vấn đề!
Đồng Tiểu Ly khẽ nhíu mày, không tỏ ý gì nói:
-Có thể có bao nhiêu vấn đề chứ? Vấn đề của chúng ta rất nghiêm trọng sao?
Lý Quốc Vĩ buông tay nói:
-Lão Đồng, vấn đề này tôi thấy rất phức tạp. Trước kia tôi không phụ trách công tác Đảng và quần chúng, một khối công việc này vẫn luôn do anh phụ trách. Chúng ta có vấn đề hay không anh phải là người rõ nhất chứ, có phải không?
Trong lòng Đồng Tiểu Ly chấn động nói:
-Chủ tịch quận, ngài đây là ý gì? Tôi nghe không hiểu!
Lý Quốc Vĩ cười ha hả, nói:
-Không có ý gì. Tôi chính là nói Lân Giác chúng ta là một địa phương có tốc độ phát triển cao, địa phương đặc thù có tình huống đặc thù. Bí thư Trần của chúng ta lại là một anh hùng có tài thao lược, lãnh đạo chuyện xưa nói đến.
Vấn đề nhân sự của chúng ta có sao có thể cứ dựa mãi theo nguyên tắc kia?
Có đôi khi tất nhiên cũng phải tồn tại một vài hành vi không hợp quy tác, nói thật lòng, lần này tổ điều tra của Ban Tổ chức không có nói oan cho chúng ta!
Đồng Tiểu Ly nhăn mặt, nhìn chằm chằm Lý Quốc Vĩ, không biết ông ta muốn làm cái gì!
Hai người trầm mặc một lát, Lý Quốc Vĩ nói:
-Ngày hôm qua, tôi mất cả đêm hồi báo chuyện này với Bí thư Trần, Bí thư tỏ thái độ, nói chuyện này để anh ấy toàn quyền xử lý, những người khác không cần nhúng tay vào. Lần này tổ điều tra của Ban tổ chức điều tra những vấn đề đó, chỉ có một mình anh ấy nhận.
Những chuyện kia chính là do anh ấy làm, có ai không phục, muốn cáo trạng, hoặc là bên trên muốn xử lý như thế nào, đều do anh ấy gánh.
Anh ấy muốn thử “xông pha trong ngoài” một phen, anh ấy nói Trần Kinh mình ở Hải Sơn xông pha hai năm, còn không có ai dám ý kiến với anh ấy.
Anh ấy cũng không tin lần này có người có thể đánh ngã được anh ấy...
Đồng Tiểu Ly vừa nghe những lời này của Lý Quốc Vĩ, liền cảm thấy không yên.
Tay ông ta bỗng nhiên giật mình, thần sắc bắt đầu mất tự nhiên!
Trần Kinh!
Đồng Tiểu Ly và Trần Kinh không thể đánh trực diện, những thủ đoạn của Trần Kinh ông ta đều đã được lĩnh giáo qua, hơn nữa còn bị thua thiệt lớn.
Trong lòng ông ta đối với Trần Kinh vô cùng oán hận, Lý Quốc Vĩ nói “xông pha trong ngoài”, bốn chữ này khiến ông ta hết hồn, ông ta nhanh chóng ý thức được, Trần Kinh hẳn là đã biết được rất nhiều chuyện rồi!
Gần đây Đồng Tiểu Ly luôn lôi kéo Lưu Khúc Phong.
Lưu Khúc Phong này, trước mặt người khác có thể đối phó được, nhưng trước mặt Trần Kinh chỉ sợ cũng lập tức trở thành tôm tép cả rồi!
Đồng Tiểu Ly hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn an bản thân.
Ông ta là cán bộ xuất thân từ công an, kiểm sát, tòa án, thường phải đấu tranh trường kỳ rồi, thần kinh thép rồi.
Tuy rằng trong lòng ông ta có chút kinh hoảng, nhưng vẫn không có loạn, hơn nữa trong lòng ông ta thực chất vẫn cố chơi liều.
Nếu thật có ai muốn ép ông ta, ông ta cũng có gan giơ tay đánh một cước, dám đem cả Hoàng đế kéo xuống ngựa.
-Lão Đồng từ tận đáy lòng tôi rất hổ thẹn! Bí thư cho tôi cơ hội phát huy nhưng tôi lại làm thành như vậy còn muốn anh ấy đi dọn cho tôi, tôi thật không biết giấu mặt đi đâu nữa!
Lý Quốc Vĩ cảm động nói.
Ông dừng lại một chút, đổi giọng nói:
-Nói vậy chắc Lão Đồng anh cũng hiểu, Bí thư lập tức bị điều động, anh ấy phải đi, chúng ta cùng những cán bộ trường kỳ công tác bên cạnh anh ấy sẽ không thể quên! Mười mấy người trong Lân Giác chúng ta sẽ mãi nhớ tên anh ấy.
Anh ấy còn có vài sắp xếp với đồng chí!
-Đương nhiên, anh ấy còn dặn, anh ấy hy vọng chúng ta tiếp tục tiến lên theo con đường hiện tại, tiếp tục cam kết đoàn kết, giữ vững sự ổn định! Vì thế anh ta đã tính toán chu toàn!
Lý Quốc Vĩ đứng dậy, chậm rãi bước đến bàn công tác của mình, cầm lấy một túi văn kiện.
Ông quay lại ghế salon, trong tay cầm tập văn kiện, suy nghĩ nói:
-Lão Đồng, thứ này chính là Bí thư giao cho anh!
Lý Quốc Vĩ đưa túi văn kiện cho Đồng Tiểu Ly.
Đồng Tiểu Ly nhăn mặt, nhíu mày, Lý Quốc Vĩ có phần cảm thấy hứng thú nói:
-Lão Đồng, đây là gì vậy, tôi vẫn chưa xem qua đâu? Tôi có thể xem một chút để thỏa mãn lòng hiếu kỳ được không?
Đồng Tiểu Ly mở túi văn kiện ra, bên trong là một chồng hồ sơ, vừa mới lôi ra được một nửa, thân thể ông ta giống như bị điện giật, ngây người tại chỗ, mặt xám xịt lại, qua một lúc lâu liền đem đặt về vị trí cũ!
Thật lâu sau, ông ta mới khó khăn hỏi:
-Chủ tịch quận, Bí thư có còn dặn dò gì không?
Lý Quốc Vĩ buông tay nói:
-Không có dặn dò gì cả! Anh ấy chỉ dặn chúng ta tổ chức bồi dưỡng một cán bộ không dễ dàng! Đối với những cán bộ phạm phải sai lầm này, trong thời điểm thích hợp có thể cho họ cơ hội hối cải. Biết sai chịu sửa, còn gì tốt hơn chứ, trên thế giới này có ai là không phạm sai lầm chứ?
Lão Đồng à, lời này của Bí thư là lời vàng ngọc, tôi và anh nên ghi nhớ cận thận đó!