Quan Sách

Chương 405: Chương 405: Đầy 1 bụng tức!




Quận Cảnh Ngũ Lý Sơn Đức Cao đã trải qua một cuộc cải tạo mạnh mẽ, 10 điểm thắng cảnh lớn của toàn quận đã trở về hình mẫu ban đầu.

Cục du lịch tỉnh thành đang đẩy mạnh phát triển quận Cảnh Ngũ Lý Sơn, bộ máy của cả Thành ủy Đức Cao và Ủy ban nhân dân thành phố Đức Cao gần đây đều xoay quanh vấn đề này.

Xây dựng quận Cảnh Ngũ Lý Sơn, nhà nước đã áp dụng thái độ vô cùng mở cửa.

Không chỉ cho phép xã hội tư bản tiến vào quận Cảnh, hơn nữa còn mở cửa hoàn toàn đối với vấn đề kiến thiết cơ sở vật chất và cơ sở khách sạn của quận Cảnh, nhà nước đã đưa ra những chính sách tương đối ưu đãi cho các nhà đầu tư vào quận Cảnh.

Hình thức làng du lịch "Người nhà quê" đã tiến vào Ngũ Lý Sơn trong bối cảnh này, ở chân núi phía nam Ngũ Lý Sơn, khu đất của "Người nhà quê" hơn chục mẫu, xây những quán ăn nấu củi đặc mùi vị nông thôn, vô cùng rực rỡ, ngay lập tức trở thành 1 cảnh quan đẹp của Ngũ Lý Sơn.

Trong căn phòng bao ở "Người nhà quê", Chủ nhiệm Ủy ban nhân dân quận Đức Thủy Lỗ Bình cười ha hả nói với Chân Củng: - Lãnh đạo, hôm nay anh đã thấy rồi đấy, những người đang ngồi đều là bạn cũ, Ngũ Lý Sơn chúng ta có non xanh nước biết, hôm nay chúng ta phải uống thật đã!

Lỗ Bình và Chân Củng hai người 1 trước 1 sau từng là nhân vật số 1 của Ban quản lý Ngũ Lý Sơn.

Ngũ Lý Sơn trước đây thuộc quận Tiền Hà, biên chế cấp trưởng phòng, Chân Củng đến Đức Thủy là nhờ con mắt tinh tường của Lưu Tích Nhân, còn Lỗ Bình sau khi theo sát Chân Củng, cũng đã được Chân Củng dốc sức đề cử

Lưu Tích Nhân rất chú ý đến vị trí Chủ nhiệm Ủy ban nhân dân quận, theo ông, Ủy ban nhân dân và Đảng ủy có thể phối hợp được hay không, liên quan rất lớn đến sự kết nối của hai Chủ nhiệm này. Cho nên, trước khi Nhiếp Quang đảm nhiệm vị trí Chủ tịch quận, Lưu Tích Nhân đã thay y lựa chọn Chủ nhiệm Ủy ban nhân dân quận rồi.

Cho tới nay, mối liên kết giữa Chân Củng và Lỗ Bình đểu rất chặt chẽ, bình thường phối hợp liên lạc rất thuận lợi.

Cho dù gần đây giữa Lưu Tích Nhân và Nhiếp Quang xảy ra xung đột, nhưng Chân Củng và Lỗ Bình vẫn cứ ổn định được toàn bộ cục diện, điều này cũng khiến cả 2 được mệnh danh là Tiêu Mạnh của Đức Thủy.

Đối với câu nói của Lỗ Bình, Chân Củng nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi búng đầu lọc thuốc.

Lỗ Bình nói: - Thế nào? Lãnh đạo, hình như anh có tâm sự gì à!

Chân Củng nhìn quanh, mấy người ngồi đây đều là cán bộ cũ của Ngũ Lý Sơn, hiện nay Ngũ Lý Sơn bắt đầu phát triển thành đơn vị cấp Cục trưởng rồi, Ban quản lý Ngũ Lý Sơn trước kia chỉ còn vài lãnh đạo, những người khác đều biến đi chỗ khác rồi.

Con người là như vậy, một khi nắm quyền trong tay rồi thì chẳng nhớ được lãnh đạo cũ, nhưng 1 khi mất mát thì sẽ không bao giờ quên lãnh đạo cũ.

Lỗ Bình lợi dụng cơ hội cuối cùng trước khi giải tán bộ máy Ngũ Lý Sơn, cho cậu em vợ đến chân núi phía Nam làm cái làng du lịch này, hôm nay anh ta mời các "công thần" ăn cơm, bữa cơm này, dĩ nhiên anh ta mong mọi người sẽ được vui vẻ.

Chân Củng dụi điếu thuốc vào gạt tàn, y ngồi đối diện lão Dương, trước kia cũng là thành viên bộ máy Ngũ Lý Sơn, anh ta cười nói: - Chủ nhiệm Chân chắc chắn là đang nghĩ chuyện đại sự, theo tôi thấy, hiện nay việc lớn nhất của quận Cảnh, Ngũ Lý Sơn chúng ta là âm dương không hòa hợp. Từ góc độ phong thủy mà nói, âm dương bất hòa, không thể hài hòa được! Mặt lão Dương hơi đỏ, cũng uống hơi nhiều rượu rồi.

Anh ta vừa mở miệng nói, đã không kìm được, ợ ra mùi rượu rồi nói tiếp: - Chủ nhiệm Lỗ, Chủ nhiệm Chân, các anh thấy tôi nói có đúng không, tất cả các danh sơn danh cảnh, có miếu hòa thượng chắc chắn có am ni cô, có phòng tập thể dục nhất định có chỗ ăn chơi.

Có tuấn nam chắc chắn có mỹ nữ...

Chân Củng nhíu mày, lão Dương càng nói càng lằng nhằng, cái gì cũng nói ra được.

Theo ý của anh ta, Người nhà quê này tốt thì tốt đấy, nhưng không có phụ nữ, nếu có mấy cô nàng cùng ngồi ăn uống, thậm chí cùng chơi, như vậy mới hoàn mỹ!

Lỗ Bình vừa thấy anh ta càng nói càng chẳng đâu vào đâu, bèn lên tiếng: - Lão Dương, anh không thể có tư tưởng lệch lạc như vậy, gần đây tổ chức đang nghiêm trị những kiểu tư tưởng lệch lạc thế này, tốt nhất là anh đừng có đụng tới!

Lão Dương đỏ mặt tía tai nói: - Lệch lạc cái gì mà lệch lạc? Giờ tôi không phải lãnh đạo nữa, ai còn núm tóc được tôi? Tôi nói Chủ nhiệm Lỗ nghe, hiện tại là thời buổi người đấu người, người chỉnh người, người ta chỉnh anh, người ta đấu với anh, đơn giản là anh cản đường người ta, ngăn chặn tiền đồ của người ta.

Tôi bị người ta đấu nên mới rớt chức, chỉnh nên mới rớt chức, giờ tôi hai bàn tay trắng rồi, tôi sợ gì ai nữa?

Tôi nghĩ thông rồi, đời người phải tận hưởng, giờ ngày nào tôi cũng ăn chơi ca múa, chẳng phải câu nệ nhiều như mấy cán bộ lãnh đạo các anh, cũng chẳng phải ra vẻ đạo mạo nhiều như vậy...

- Lão Dương!

Chân Củng nghiêm trọng nói, giọng cũng kéo cao hơn!

Trước kia Chân Củng rất có uy tín, y vừa kéo cao giọng, lão Dương cũng có chút sợ hãi.

Nhưng ngoài miệng anh ta vẫn không chịu thua, nói tiếp: - Tôi... tính tôi thẳng thắn, vì vậy mới có lỗi với lãnh đạo, mới dẫn đến ngày hôm nay...

Chân Củng lại châm 1 điếu thuốc, không nói gì nữa!

Lỗ Bình cũng chẳng vui vẻ gì, vội đứng dậy bảo mấy người xung quanh khuyên nhủ lão Dương, mọi người tan cuộc.

Bận rộn 1 lúc, cuối cùng Lỗ Bình mới bọn dẹp xong bãi chiến trường, bàn ăn cũng được người ta thu dọn xong và đem lên một ấm trà mới, anh ta ngượng ngùng nói với Chân Củng: - Lãnh đạo, hôm nay thành ra thế này, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ lão Dương lại như vậy, haizz!

Chân Củng đen mặt, nói: - Cậu nhìn cậu kìa, mấy người cậu mời ăn cơm, trong mắt người ta, tôi với cậu đều là những kẻ ra vẻ đạo mạo, cậu mời những người như vậy ăn cơm, người ta có thèm nể cậu không?

Lỗ Bình cười xấu hổ, nói - Lãnh đạo, là lỗi của tôi, tôi không biết nhìn người, anh với tôi ăn cơm uống rượu, có phải không nên để ai can thiệp không, đã làm hỏng tâm tình của anh rồi!

Sắc mặt Chân Củng dễ coi hơn 1 chút, nói: - Không thể nói như vậy, do chuyện riêng của tôi thôi!

Lỗ Bình tiến sát đến bên Chân Củng nói: - Chuyện gì vậy ạ? Vì Bí thư bị điều động sao?

Chân Củng nhẹ nhàng hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Lỗ Bình, nói: - Lỗ Bình cậu lắm tai mắt nhỉ, cái gì cũng biết hết!

Lỗ Bình cười ha hả cười, lấy tay gãi đầu, làm bộ dạng ngốc nghếch

Đối với Chân Củng mà nói. Từ lúc Lưu Tích Nhân tìm y nói chuyện, trong lòng y có chút bất an.

Ở Đức Thủy bây giờ, chỗ dựa lớn nhất của y là Lưu Tích Nhân.

Lưu Tích Nhân đề bạt y không phải không suy xét, nhưng Lưu Tích Nhân sẽ rời khỏi Đức Cao đến tỉnh thành, y thật sự chưa có chuẩn bị tâm lý.

Trong lòng y hiểu rõ, nếu Lưu Tích Nhân rời đi gấp gáp, con đường thăng tiến của y sẽ vô cùng khó khăn.

Mấy năm nay y 1 lòng làm việc cho Lưu Tích Nhân, biến mình thành trợ thủ đắc lực của Lưu Tích Nhân, đắc tội không ít người.

Nếu Lưu Tích Nhân phủi mông đi rồi, y làm sao sống yên ở Đức Thủy đây? Bí thư vừa nhậm chức có tiếp tục sử dụng gã chủ nhiệm như y không?

Mấy ngày gần đây, Lưu Tích Nhân cố ý thăm dò Trần Kinh, tất cả các tư liệu ông đều đưa hết đến văn phòng của Trần Kinh, nhưng Trần Kinh vẫn làm việc y như trước, những việc gì hắn không thể làm chủ, hắn kiên quyết không vượt quyền,vẫn phê 1 câu "chuyển cho Bí thư duyệt".

Trong những văn kiện chuyển đến chỗ Lưu Tích Nhân, đa số văn kiện đến chỗ Lưu Tích Nhân, ông đều không ký tên mà nói với Chân Củng: - Nếu Bí thư Trần thấy thỏa đáng thì làm, sau này cứ làm theo quy tắc đó!

Điều này khiến trong lòng Chân Củng vô cùng băn khoăn, mỗi lần như vậy, Trần Kinh sẽ đến phòng Lưu Tích Nhân đích thân báo cáo công việc, phân tích, nói rõ tình hình.

Trong trí nhớ Chân Củng, dường như lần nào Lưu Tích Nhân cũng có đáp án giống Trần Kinh, ông hoàn toàn ủng hộ ý kiến của Trần Kinh.

Có mấy vấn đề dính đến lãnh đạo cấp quận, có vài người bằng mặt không bằng long với ý kiến của Trần Kinh.

Lưu Tích Nhân rất nổi giận, đích thân gọi điện đến mắng, hỏi đối phương có phải không muốn làm nữa không, ngay cả chỉ thị của Quận ủy cũng dám bỡn cợt.

Không thể không nói, quyền lực trong tay Trần Kinh đang tăng lên rõ ràng, hầu hết các văn kiện quan trọng của Quận ủy giờ chỉ cần Trần Kinh gật đầu ký tên là gần như có thể có hiệu lực rồi.

Trần Kinh cẩn thận, hiện tại tài hoa nở rộ, uy tín trong bộ máy ngày càng tăng vọt, đây cũng là nguyên nhân khiến Chân Củng trong lòng bất an, nặng nề tâm sự.

Từ trước đến nay y luôn giữ mối quan hệ như gần như xa với Trần Kinh, Trần Kinh luôn nhìn thấu y.

Trong số tất cả các lãnh đạo Quận ủy, ngoại trừ kính phục Lưu Tích Nhân, trước kia Chân Củng cũng có chút nể sợ Nhiếp Quang. Nhưng hiện tại, đối với Trần Kinh, tận sâu thẳm đáy lòng y có chút khiếp sợ, y luôn có cảm giác dưới sự theo dõi sát sao của Trần Kinh, chẳng thể nào giấu diếm được bí mật gì.

Cái gọi là thông minh và trí tuệ của y, đứng trước mặt Trần Kinh chỉ như món đồ chơi trẻ con, còn tâm tư của Trần Kinh, y căn bản chẳng thể nào nắm rõ.

- Lãnh đạo Chân, tôi nói vào việc chính nhé! Mấy chuyện tôi nhờ anh làm ấy, giờ sao rồi? Có manh mối gì chưa? Lỗ Bình hạ giọng nói.

Chân Củng lắc đầu, nói: - Lão Lỗ, chuyện đó cậu cũng biết mà, giờ chiến tuyến giáo dục chỉ 1 giáo viên bình thường muốn vào thành phố cũng phải được Bí thư Trần ký tên, bất cứ lãnh đạo nào của Cục giáo dục cũng không thể tự thuyên chuyển giáo viên về thành phố, chuyện này sao mà giải quyết được chứ?

Lỗ Bình ngẩn người, nói: - Phí lời, biết khó thì mới tìm đến anh, không thì tôi tự làm cho rồi!

Anh ta dừng lại 1 chút, nói: - Cục giáo dục bây giờ ấy à, kiêu ngạo lắm rồi, từ trên xuống dưới, hình như cả 1 chiếc kim cũng chẳng đâm lọt, nước cũng chẳng tạt vào nổi! Cục diện như vậy thì tốt hơn trước à? Sao tôi chẳng thấy có chỗ nào tốt nhỉ?

- Cục diện như vậy cuối cùng cũng phải thay đổi, trước kia chiến tuyến giáo dục của chúng ta có hủ bại, nhưng thông thoáng. Giờ hình như thanh liêm rồi, nhưng phải tự khép mình lại. Chúng ta phải trả cái giá lớn để đổi lấy sự thanh liêm, có chắc chắn làm vậy là đúng đắn không? Tôi nghĩ phải xem lại!

Giọng điệu Lỗ Bình khó chịu, cả 1 bụng tức

Chân Củng nhẹ nhàng cười nói: - Lão Lỗ, những lời này của cậu chỉ nói được ở đây thôi nhé, ở bên ngoài, cậu phải cẩn thận 1 chút. Tôi có thể nói rõ với cậu, lúc này, khi nào nên hồ đồ thì phải hồ đồ, có vài người luôn tự nghĩ mình thông minh, luôn cho là mình nhìn sự việc rất sáng suốt, kỳ thực căn bản chẳng hề sán suốt, chẳng nhìn thấy rõ điều gì, những người như vậy, mới thực sự là đại ngốc!

Sắc mặt Lỗ Bình thay đổi, cầm chén trà lên, vừa suy nghĩ vừa nhấp 1 ngụm, nước nóng đến mức đầu lưỡi bỏng rát...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.