Quan Sách

Chương 1024: Chương 1024: Di dời trận địa!




Thành ủy Hoàn Thành.

Tảng sáng, giống như mọi ngày Vương Kỳ Hoa lại đến văn phòng Nhạc Vân Tùng xác nhận lịch trình một ngày của Bí thư.

Trong nháy mắt ông ta đã đến đầu cầu thang, đang chuẩn bị bước xuống lầu thì đột nhiên “A!” một tiếng, ông ta cất giọng nói với người phía trước:

-Quốc Dân à?

Người kia xoay người lại, không phải Trương Quốc Dân thì là ai được chứ?

Vương Kỳ Hoa ngẩn người nói:

_Quốc Dân, sao vậy? Hôm nay Phó bí thư Trần đã quay trở về rồi sao?

Trương Quốc Dân khẽ mỉm cười, nói:

-Trưởng ban thư ký, Phó bí thư Trần xử lý công việc chủ yếu đều ở Thành ủy. Chỉ có điều gần đây, chuyện ở quận Tẩu Mã Hà tương đối nhiều, anh ấy mới qua bên kia xử lý một thời gian ngắn. Hiện tại cục diện cơ bản đã ổn định, tất nhiên anh ấy sẽ trở về đây làm việc rồi!

Vương Kỳ Hoa gật gật đầu, nói:

-Vậy thật là quá tốt rồi! Gần đây công tác Thành ủy rất nhiều, Phó bí thư Trần đã trở lại, áp lực của tôi cũng đỡ hơn rồi!

Vương Kỳ Hoa chậm rãi bước thẳng đến văn phòng của Trần Kinh.

Ông ta đẩy cửa đi vào chợt phát hiện trong phòng có người.

Ông ta hơi sửng sốt, đang định nói thì Trần Kinh vẫy tay nói với ông ta:

-Lão Vương, anh đừng đi, đang có chuyện muốn tìm anh đây!

Mà lúc này, Vương Kỳ Hoa cũng thấy người còn lại trong văn phòng chính là Chánh văn phòng Quận ủy Tẩu Mã Hà, Trần Tân Mưu.

Trần Tân Mưu đứng dậy cung kính chào:

-Trưởng ban thư ký!

Vương Kỳ Hoa mỉm cười gật đầu nói:

-Tân Mưu, đã lâu không gặp,anh nhìn qua có vẻ càng ngày càng trẻ ra đấy. Tôi và anh đều là người phục vụ Phó bí thư Trần, công tác của anh đã đỡ giùm tôi rất nhiều trọng trách a!

Trần Tân Mưu liền nói không dám.

Ông ta là Ủy viên thường vụ Quận ủy, Vương Kỳ Hoa là Ủy viên thường vụ Thành ủy, cấp bậc kém hai cấp, hoàn toàn không thể nói là giống nhau, ở trước mặt Vương Kỳ Hoa, ông ta nào dám thể hiện mình chứ?

-Ngồi xuống đi! Mọi người ngồi xuống cả đi!

Trần Kinh chỉ chỉ sopha.

Hắn thở dài một tiếng nói:

-Lão Vương, anh xem, cả một bàn toàn là văn kiện. Hiện tại tôi thấy thật buồn cười, làm việc ở hai nơi, bất kể là tôi đi đâu, đều có xấp lớn tài liệu chờ tôi phê duyệt. Tôi nói Lão Vương à, anh đây là muốn tôi mệt chết sao!

Vương Kỳ Hoa xấu hổ, cười nói:

-Phó Bí thư, một số tài liệu tương đối trọng yếu, bình thường tôi đều đưa cho anh phê duyệt trước, tài liệu nào có thể để lại sau tôi liền sắp xếp đặt ở đây, nhưng những tài liệu này tương đối nhiều, dần dần tích lại dĩ nhiên là càng nhiều!

Trần Kinh thản nhiên cười cười nói:

-Như vậy đi, Lão Vương! Về sau chúng ta đơn giản một chút, những tài liệu nào thuốc phạm vi chức trách chính quyền, trừ phi là đặc biệt trong yếu, còn không để cho lãnh đạo chủ quản chính quyền phê chỉ thị là được! Vừa rồi tôi mới xem một chút tài liệu, rất nhiều tài liệu đều đề cập đến vấn đề kinh tế cần phê duyệt đấy!

Sau này, đối với những tài liệu này, tôi thấy có hai cách, tài liệu quan trọng Bí thư phải xem qua, tài liệu không quá quan trọng, anh có thể tự mình quyết định.

Tôi cho rằng không phải phải nhiều công đoạn thế này đâu, anh thấy thế nào?

Vương Kỳ Hoa ngẩn người, có chút bất ngờ không nghĩ tới.

Đưa tài liệu cho lãnh đạo xem qua, đây là thể hiện sự tôn trọng đối với lãnh đạo.

Còn đối với lãnh đạo mà nói, phê duyệt văn kiện chính là thể hiện quyền lực.

Trần Kinh đột nhiên đề xuất phương án giản chính này, không phải sẽ đem quyền lực giải phóng đến tay mình hay sao?

Vương Kỳ Hoa trở thành Trưởng ban thư ký nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy qua lãnh đạo không giữ quyền, ngược lại còn giải phóng quyền lực ra ngoài.

Nhất thời, ông ta phán đoán không được ý đồ thực trong lòng Trần Kinh.

Ngay trong lúc ông ta đang khó xử, Trần Kinh nói:

-Đúng rồi, Lão Vương, sau này chúng ta cần tiếp cận công tác tuyên truyền một chút, giải quyết một chút. Gần đây vấn đề tuyên truyền của Thành ủy của chúng ta có rất nhiều vấn đề, sao vậy? Là bộ phận của chúng ta có vấn đề về tư tưởng hay sao?

Vương Kỳ Hoa vội nói sang chuyện khác:

-Được, tôi gọi điện thoại cho Lâm Trưởng ban, anh thấy là anh...

-Như thế này, chúng ta đến Ban Tuyên giáo đi! Cũng không phải báo cáo công tác, chúng ta đến tìm vấn đề đi!

Trần Kinh tiếp lời Vương Kỳ Hoa ,nói.

Vương Kỳ Hoa đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Trần Tân Mưu.

Trần Tân Mưu ngại ngùng nói:

-Phó Bí thư, hiện tại anh đến văn phòng Thành ủy đưa ra giải pháp chung, chúng ta đều cảm thấy không phù hợp!

Trần Kinh nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói:

-Lão Trần, tôi thấy là anh cảm thấy không thích hợp đi! Ngoài anh nghĩ vậy ra, còn ai có thể biết chứ?

Trần Tân Mưu im lặng không nói.

Trần Kinh bỗng nhiên di dời trận địa, từ làm việc ở quận chuyển về thành phố, điều này đã tạo ra chấn động không nhỏ ở Quận ủy.

Đối với việc chuyển đi này của Trần Kinh có rất nhiều suy đoán.

Có người nói hiện tại cục diện Tẩu Mã Hà đã ổn định, Phó bí thư Trần dù sao cũng là Phó Bí thư Thành ủy, hắn thay đổi địa điểm làm việc cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Lại có người nói, gần đây cán bộ cấp cao của Thành ủy tranh đấu kịch liệt, khi Trần Kinh đặt trọng tâm ở Tẩu Mã Hà, hậu viện xảy ra vấn đề, hắn không thể không trở về trấn thủ.

Các loại tin đồn đều có đạo lý, ai đúng ai sai chưa thể kết luận được.

Nhưng dưới góc độ của Trần Tân Mưu thấy chuyện này có thể phức tạp hơn chút.

Vấn đề Tẩu Mã Hà là chắc chắn, ông ta tin trong lòng Trần Kinh đã có tính toán.

Mặc khác, đối với Thành ủy, cái gọi là đấu tranh kịch liệt, theo tin tức của Trần Tân Mưu, công tác của Trần Kinh ở Thành ủy Hoàn Thành rất thành thạo.

Hiện tại bất kể là Bí thư Thành ủy Nhạc Vân Tùng hay là Chủ tịch thành phố Khương Thiếu Khôn, hai người này đối với Trần Kinh đều lễ nhượng ba phần.

Mà Trần Kinh còn là nhân vật vô cùng mấu chốt kẹp giữa nhân vật số một và nhân vật số hai, theo một cách nói nào đó, hắn là một đòn bí mật quyết định sự cân bằng của chính đàn Hoàn Thành.

Nếu hành động của Trần Kinh không phải vì hai nguyên nhân này, vậy là vì nguyên nhân gì?

-Tân Mưu, anh là cán bộ lão thành ở Tẩu Mã Hà, anh đối với trấn Sa Hà có nắm rõ hay không?

Trần Kinh đột nhiên hỏi.

Trần Tân Mưu giật mình thốt lên:

-Sa Hà?

Suy nghĩ trong đầu ông ta liền chuyển động, cẩn thận nghĩ nên dùng từ như thế nào, trầm ngâm thật lâu, ông ta đắn đo nói:

-Tình hình Sa Hà có chút phức tạp....

-Phức tạp?

Trần Kinh nhẹ nhàng cười cười, thở dài một tiếng nói:

-Tân Mưu, tôi nói thật lòng câu này, ở Tẩu Mã Hà tôi không thể sử dụng được mấy người, tôi ngồi ở văn phòng Quận ủy cao vời vợi, cũng như là người mù kẻ điếc mà thôi, tôi ở lại Quận ủy làm gì chứ?

Có người nói bên dưới mù mờ, chúng ta ở Quận ủy mới chính là mù mờ thì có!

Đơn giản cũng tốt, tôi là một vai gánh hai trọng trách, tôi trở về văn phòng Thành ủy, đứng ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê!

Trong lòng Trần Tân Mưu cả kinh, thiếu chút nữa đứng bật dậy.

Mấy câu nói này của Trần Kinh khiến ông ta hết hồn, thẳng thắn thành khẩn như thế, công bằng như thế, điều này khiến cho Trần Tân Mưu nhất thời không thể hiểu được.

Nhưng rất nhanh, trong lòng ông ta liền trào dâng một cảm xúc mừng như điên.

Phó bí thư Trần hôm nay nói với mình như vậy, điều này chứng tỏ hắn tín nhiệm mình.

Thời gian lâu như vậy, Trần Tân Mưu luôn cố gắng thể hiện, không phải vì muốn đạt được sự tín nhiệm của Trần Kinh sao?

Ông ta thở dài một tiếng nói:

-Phó Bí thư, anh yên tâm, tôi nhất định toàn lực ủng hộ công tác của anh, hiệp trợ anh kiến thiết tốt Quận Tẩu Mã Hà, làm thật tốt!

-Tốt lắm!

Trần Kinh gật đầu:

-Toàn bộ Tẩu Mã Hà, hiện tại người khiến cho tôi yên tâm, ngoài anh ra khó kiếm được ai khác. Như vậy, khóa đào tạo lần này tôi làm thật sự có chút thất bại!

-Phó Bí thư, anh nói vậy với bản thân thật quá khắc nghiệt rồi. Vấn đề của Tẩu Mã Hà tích lũy lâu như vậy rồi, không phải một sớm một chiều mà thành. Hiện tại muốn thay đổi, thật rất khó khăn, cũng không phải người thường có thể tưởng tượng được. Anh cần có thêm thời gian!

Trần Tân Mưu khuyên giải an ủi.

Trần Kinh lắc lắc đầu, lấy tay nhẹ nhàng gõ tay vịn sopha, nói:

- Được rồi, không nói mấy chuyện phiền lòng này nữa! Anh chuẩn bị chút đi, chúng ta bớt chút thời gian đến Sa Hà đi dạo, chỗ đó nghe nói không tồi!

....

“Cộc! Cộc! Cộc!” tiếng bước chân hữu lực nện xuống sàn.

Trần Kinh nhíu mày, chỉ cần nghe tiếng bước chân là hắn có thể biết được người đến là ai.

Quả nhiên, lúc hắn ngẩng đầu lên, Trần Lập Trung cũng vừa đẩy cửa bước vào, sau khi đi vào, ông ta cười, nói:

-Phó Bí thư! Cửa chính Thành ủy này càng ngày càng khó vào đó, không có thân phận Ủy viên Thành ủy tôi muốn gặp anh còn phải trải qua tầng tầng đề nghị nữa!

Anh ta vừa nói vừa đặt mông ngồi lên ghế sopha, tự mình rút một điếu thuốc từ hộp thuốc Ngọc Khê trên bàn ra hút, hít một hơi, nói:

-Đã lâu không hút loại thuốc lá này rồi, vị trí chính là không giống nhau đi. Đinh Cục trưởng của chúng tôi liêm khiết, toàn cục trên dưới trong sạch hóa bộ máy chính trị, cải cách mãnh liệt.

Gần đây, việc vui chơi giải trí cũng bị quản rất nghiệm, miệng nhạt ra trứng dái rồi!

Trần Kinh hừ một tiếng nói:

-Tôi thấy Đinh Đắc Quân Cục trưởng ra chiêu này cũng tốt đấy chứ, hệ thống công an nên quyết định chỉnh đốn lại một chút. Ông ta có thể có được sự quyết đoán này, tôi giơ cả hai tay ủng hộ!

Trần Lập Trung cười khan một tiếng, lấy hộp thuốc làm của riêng mình rất tự nhiên nói:

-Cho nên, Phó Bí thư anh gặp chuyện gì cứ triệu kiến tôi, cho tôi một cơ hội thưởng thức. Chúng ta hiện tại không giống nhau, mỗi ngày trôi qua rất khó khăn, làm sao thể hiện được tính ưu việt của Chủ nghĩa xã hội khoa học chứ?

-Cậu cứ nằm mơ đi, anh chàng này!

Trần Kinh tức giận mắng một câu, trên mặt lộ ra nụ cười.

-Chuyện tôi dặn anh thế nào rồi? Anh có làm thỏa đáng không?

Trần Lập Trung ngồi thẳng người nói:

-Đã làm xong, đích thực là có hai phóng viên ở bệnh viện Nhân Ái, tôi kêu người của ta tiếp đón họ, tôi đã an bài cho họ làm kiểm tra sức khỏe, không gặp vấn đề gì lớn, không cần nằm viện trị liệu. Theo ý của anh, tôi đã tự mình phái xe đưa họ đến Việt Châu rồi!

-Được! Tốt lắm! Chuyện này anh làm rất tốt!

Trần Kinh nói:

-Anh bây giờ lập tức căn cứ vào khẩu cung của hai người đó, thành lập một tổ điều tra. Bắt đầu trinh sát toàn bộ vụ án.

Trần Kinh chậm rãi đi đến trước mặt Trần Lập Trung, thu lại nụ cười trên môi:

-Cậu phải nhớ kỹ, phải phái người đáng tin đi phụ trách vụ án, trinh sát phải tuyệt đối giữ bí mật, nếu chuyện giữ bí mật xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ hỏi tội cậu!

Trần Lập Trung bình thường tùy tiện, có thể hoàn thành chút nhiệm vụ cho Trần Kinh, anh ta thẳng sống lưng nói:

-Vâng, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ!

Chợt, anh ta lại cười ha hả nói:

-Phó Bí thư, tôi nói Tẩu Mã Hà có phải rất loạn hay không! Nếu quả thực rất loạn, tôi con mẹ nó triệu tập một chút người ngựa, nghiêm trị vài trận ở toàn bộ Quận Tẩu Mã Hà, bắt một nhóm người, phạt một nhóm người, thậm chí giết một nhóm người, tôi cũng không tin không dẹp được loạn!

Trần Kinh lạnh lùng cười cười, khinh thường nói:

-Có thể loạn nhiều như vậy sao? Đều là một đám châu chấu sau mùa thu hoạch, có thể đập phá được mấy ngày?

-Vậy cũng phải! Tẩu Mã Hà kia muốn làm loạn còn phải xem là ai đang ở đây! Trong thời đại Trương Bình Hoa, bọn họ có thể làm loạn, có thể muốn làm gì thì làm. dưới thời đại của Bí thư anh, bọn họ muốn làm loạn chỉ có con đường chết! Đám người kia quả thực có mắt như mù, không nhìn thấy lãnh đạo của bọn họ là ai!

Trần Lập Trung cười ha hả nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.