Trần Kinh kết thúc nghỉ lễ quay về trước, chính đàn Hải Sơn khá chú ý.
Hiển nhiên, Trần Kinh trở về trước có liên quan tới chuyện xảy ra ở Hải Sơn gần đây. Hiện tại địa chấn của toàn bộ chính đàn Hải Sơn tin đồn lan truyền bên ngoài đều là có liên quan tới Trần Kinh, dưới tình huống như vậy, tình cảnh của Trần Kinh là khá bị động, mà hắn trở về đương nhiên gây nhiều sự chú ý.
Trần Kinh hiện tại không thể so sánh với trước kia, ở chính đàn Hải Sơn hắn tiếng lành đồn xa, những hành động một năm nay của hắn ở Lân Giác cũng bị cho là khởi đầu nhiều kì tích, làm tân quý quật khởi của chính đàn Hải Sơn, hắn làm thế nào giải quyết cục diện rối rắm hiện tại, lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy còn cả Uỷ ban nhân dân thành phố, tất cả mọi người đều mỏi mắt chờ mong.
Văn phòng Trần Kinh, Lý Quốc Vĩ, Lưu Khúc Phong, còn cả Khương Vĩ, mấy ủy viên thường vụ gặp mặt, Trần Kinh cho mỗi người một gói kẹo cưới, cười híp mắt nói:
- Lão Lý, tôi lấy vợ, đã nhận tiền mừng của anh và lão Khương rồi, người thì không tới, nói tới hổ thẹn là tôi thấy trong lòng hổ thẹn, tôi biết hai người không phải chủ ý như vậy, chỉ là trọng trách trên vai quá nặng, đây đều là tôi gây áp lực cho mọi người, mọi người vất vả rồi.
Khương Vĩ cười nói:
- Bí thư, cậu không phải khách sáo, có thể được ăn kẹo cưới, chúng tôi cũng cảm nhận được không khí vui vẻ rồi, tranh thủ năm mới, chúng ta có thể có cái mới, cũng là thành tích rất giỏi.
Lý Quốc Vĩ cảm xúc có chút trùng xuống, trong đầu buồn bực uống trà không nói.
Lưu Khúc Phong cảm xúc lại rõ ràng khá hơn nhiều so với mấy ngày hôm trước, không biết tại sao, mấy hôm trước ông ta còn hết sức lo âu, nhưng Trần Kinh vừa tới Lân Giác, ông ta đã cảm thấy có người tâm phúc, áp lực trong lòng bất Giác bớt đi.
Ông ta tương đối tin tưởng Trần Kinh, sự tin tưởng này đều là do ở bên cạnh Trần Kinh lâu ngày mà hình thành.
Hiện tại Hải Sơn thần hồn nát thần tính, không khí chính đàn trầm lặng, nhưng Trần Kinh vẫn thong dong, dường như hắn căn bản không biết những tin đồn bên ngoài, rất có khí phách đứng trước Thái sơn sụp đổ mà mặt không đối sắc.
Trần Kinh đưa cho mỗi người một điếu thuốc, mình cũng châm một điếu, nói:
- Được, lão Khương này nói hay, cái này tốt. Hội nghị công tác kinh tế của huyện chúng ta vẫn mở theo nhật trình đã định, bố trí công tác cụ thể sẽ giao cho lão Khương phụ trách.
Từ xã, thị trấn tới hành chính thôn, ấp, đều phải coi trọng. Quận chúng ta không cần làm quá nổi bật, lão Khương, anh tổ chức mấy cuộc gặp mặt trong phạm vi nhỏ, sau khi làm ra trọng điểm, chúng ta sẽ lập tức tổ chức họp.
Phương diện nhật trình hội nghị, chúng ta có thể kéo dài một ngày, có vấn đề chúng ta kéo dài một ngày, mọi người tập trung giải quyết vấn đề, hiện tại chúng ta chạy đua với thời gian, hết thảy đều phải theo đuổi hiệu suất, cũng không thể lề mề.
Khương Vĩ sửng sốt, ông ta liếc mắt nhìn Trần Kinh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hải Sơn đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa chuyện này còn có liên quan trực tiếp tới Lân Giác. Trong tình huống như vậy thích hợp để mở cuộc họp sao?
Trần Kinh hơi nhíu mày, ánh mắt lơ đãng liếc về phía Khương Vĩ, nói:
- Như thế nào? Lão Khương, anh có băn khoăn gì?
- Không, không có.
Khương Vĩ vội hỏi, Trần Kinh ánh mắt rất dịu dàng, nhưng Khương Vĩ lại cảm giác hết sức lợi hại, dường như ánh mắt bình thản của Trần Kinh đã nhìn thấu cả người ông ta, khiến ông ta không được tự nhiên.
- Không có thì cứ làm như vậy, tôi biết gần đây bên ngoài có tin đồn, bất kể như nào, mỗi chúng ta cũng phải nhớ kỹ chức trách của mình, cây ngay không sợ chết đứng, chúng ta phải tin tưởng tổ chức.
Trần Kinh thản nhiên nói, hắn hít sâu một ngụm khói, ánh mắt quét về phía ba người đang ngồi:
- Lão Khương, lão Lưu, hai người đi trước đi, tôi phải nói chuyện với lão Lý một chút…
Trần Kinh trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, Khương Vĩ và Lưu Khúc Phong đều đứng dậy ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Trần Kinh và Lý Quốc Vĩ.
Áp lực tinh thần của Lý Quốc Vĩ tương đối lớn, hạng mục Bán sơn hào đình gặp chuyện không may, em trai Bành Triều Huy của ông ta cũng bị liên lụy.
Lưu Thịnh rất giảo hoạt, bất động sản trong tay ông ta có mấy căn đều đứng tên Bành Triều Huy, mà mấy căn này lại lấy danh nghĩa của Bành Triều Huy tặng cho mấy vị lãnh đạo, hiện tại sự việc bại lộ, Bành Triều Huy lập tức bị điều tra.
Lưu Thịnh vội vàng chạy tới Hongkong, hiện nay ông ta hai tay chuẩn bị, một mặt ông ta cột lấy anh em Quan thị, thế nhân đều biết Bán sơn hào đình là anh em Quan thị và ông ta kết hợp khai thác, ông ta từng không có danh nghĩa gì với những căn nhà đã tặng đi.
Khi đó ông ta dụng tâm suy nghĩ, lúc làm chứng nhận tặng nhà, trực tiếp dùng chứng minh thư của người khác, từ đầu đến cuối, quyền bất động sản không có quan hệ gì với ông ta.
Mà trên hợp đồng hợp tác của ông ta và anh em Quan thị, viết hoa hồng đều là lấy tiền mặt, sau khi làm xong khu chung cư, nhà của ông ta đều là họ quy ra tiền rồi đưa ông ta, tài vụ trung gian và hợp đồng đều không rõ ràng, trong chuyện này khó có thể nói rõ ràng được.
Ông ta từ đầu tới cuối đều có tâm lý may mắn, ông ta không tin cỗ gió này sẽ thổi vội như vậy, chỉ cần Chủ tịch Thanh Hương không ngã đài, anh em Quan thị cũng sẽ không rớt đài, về phần thao tác bên trong như nào, anh em Quan thị còn gấp hơn ông ta.
Nhưng một mặt khác, nếu chẳng may thật sự chuyện lớn, chính đàn Hải Sơn hoàn toàn chấn động, xảy ra đại sự, ông ta sẽ rút ra bên ngoài bất cứ lúc nào.
Mấy năm nay ông ta đầu tư trong nước làm tập đoàn Yến Kinh, nhìn có vẻ tiền bỏ ra không ít, nhưng trên thực tế ông ta thông qua ngân hàng đầu tư bỏ vốn chỉ có mấy tỉ.
Sự tình thật sự mất kiểm soát, ông ta phủi mông chạy, bị thiệt chính là tài chính trong nước, ngân hàng trong nước truy cứu trách nhiệm cũng không truy tới nước ngoài, ông ta ở nước ngoài vẫn tự do tự tại.
Ông ta chuẩn bị hai tay, hiện tại lại là thời khắc nguy nan, ông ta liền gọi điện cho Lý Quốc Vĩ, trong điện thoại ông ta xé toang mặt nạ dối trá, bắt đầu giương nanh múa vuốt.
Ông ta nói rất rõ ràng, Hải Sơn xảy ra chuyện lớn như vậy, đều do Trần Kinh làm ra.
Trần Kinh là một người bên ngoài tới, tiểu tử này tuổi trẻ, mua danh chuộc tiếng, muốn ngụy trang mình thành một anh hùng chống tham nhũng nanh thần cứng rắn.
Cách làm của hắn chính là hy sinh hình tượng của Hải Sơn và Lân Giác, trở thành hư danh của cá nhân hắn, cán bộ Hải Sơn nên chú ý tới điểm này, chỉ cần đuổi Trần Kinh đi, khiến hắn tới từ đâu thì trở về nơi đó, cục diện Hải Sơn liền có thể ổn định.
Bằng không mọi người cùng game over.
Lưu Thịnh nói mọi người cùng game over, dĩ nhiên chính là muốn ép Lý Quốc Vĩ, khiến Lý Quốc Vĩ nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Ba triệu trong tay ông ta một khi bị đưa ra ánh sáng, ông ta còn tiền đồ chính trị gì nữa, nói không chừng còn bị bỏ tù.
Lời của Lưu Thịnh nói như móc tim móc phổi, Lý Quốc Vĩ lăn lộn cho tới hôm nay không dễ dàng, không cần thiết phải trở thành đá kê chân, thế giới này không mà không vì mình, trời tru đất diệt.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Trần Kinh không nói gì, Lý Quốc Vĩ cũng không nói chuyện, hai người đều trầm mặc.
Qua một lúc lâu, Trần Kinh lấy trong túi ra một điếu thuốc đưa cho Lý Quốc Vĩ nói:
- Lão Lý, hút thuốc.
Lý Quốc Vĩ ngẩng đầu nhìn hắn, nhận lấy điếu thuốc châm, hít một hơi thật sâu, lấy tay day day ánh mắt đỏ lên, chỉ day hai cái, nước mắt đã chảy lên tay.
Trần Kinh thản nhiên nói:
- Lão Lý, Bí thư Hồng Viễn nói gì với anh?
Lý Quốc Vĩ sửng sốt, kinh ngạc nói không ra lời, nhìn Trần Kinh thật lâu sau nói:
- Bí thư, sao cậu biết Bí thư Hồng Viễn tìm tôi nói chuyện?
Trần Kinh nói:
- Tôi không ở Lân Giác, anh chính là Bí thư, có chuyện không tìm anh thì tìm ai?
Lý Quốc Vĩ khóe miệng hút thuốc, mặt lộ vẻ cười khổ, Trần Kinh cũng không nói gì chân thật nói, ông ta cũng không nên truy vấn, ông ta dừng một chút, nói:
- Bí thư nói chuyện với tôi, dặn dò tôi ổn định đại cục Lân Giác, nhất định phải bảo đảm phát triển môi trường Lân Giác không bị hủy hoại, không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh bên ngoài.
Ông ấy còn dặn dò tôi phải ủng hộ công tác của cậu, phải tin tưởng năng lực của cậu…
Trần Kinh cười ha hả nói:
- Bí thư Hồng Viễn quá khách sáo, môi trường của Lân Giác chúng ta nhất định phải cam đoan, điểm này không cần anh ấy dặn dò. Còn một điểm chúng ta phải làm rõ, chúng ta phải tin tưởng tổ chức, tin đồn bên ngoài chỉ là tin đồn, rút cục tình huống như nào, tôi tin tổ chức sẽ điều tra rõ ràng.
Lý Quốc Vĩ ngẩng đầu nhìn Trần Kinh, từ trên mặt Trần Kinh, ông ta không nhìn ra cái gì, nhưng mơ hồ, ông ta nhận ra một chút gì đó tinh tế.
Chính trị cần ngộ tính, Lý Quốc Vĩ gần đây áp lực rất lớn, phản ứng đầu óc có chút chậm chạp, thiếu sự suy nghĩ bình tĩnh và phán đoán khách quan đối với những sự việc xảy ra trước mắt.
Trong đầu ông ta nghĩ chính là Bành Triều Huy liên quan tới vụ án, chính mình có thể cũng bị liên lụy.
Còn có Lưu Thịnh bức bách, ba triệu kia rốt cục nói rõ ràng như nào? Tuy rằng Trần Kinh chỉ cho ông ta một con đường sáng, nhưng con đường sáng này chỉ có tác dụng khi ông ta ở trên cùng một thuyền với Trần Kinh. Một khi tình hình thay đổi, Trần Kinh tự thân sẽ chịu nguy cơ, hắn liệu có lấy chuyện của Lý Quốc Vĩ làm bia đỡ đạn.
Tuy nhiên vừa rồi Trần Kinh đưa cho ông ta điếu thuốc, hai người trầm mặc lâu như vậy, Trần Kinh bỗng nhiên nhắc tới Bí thư Hoàng Hồng Viễn, ông ta cảm Giác nhạy cảm liệu trong chuyện này có phải Trần Kinh ám chỉ gì, hoặc nói là chỉ điểm.
Bỗng nhiên, ông ta dừng tay, đột nhiên nghĩ tới một loại sự việc xảy ra gần đây, đầu mâu đều chỉ hướng về Chủ tịch Thanh Hương.
Chủ tịch Thanh Hương luôn bất hòa với Hoàng Hồng Viễn, Bí thư Hồng Viễn liệu có phải muốn mượn chuyện này làm văn, chỉnh ra chuyện gì?
Dưới tình huống như vậy, Trần Kinh phải sắm vai gì?
Nghĩ đến đây, ông ta liếc nhìn Trần Kinh, trong lòng hơi hiểu ra.
Trần Kinh nói rất rõ ràng, gần đây Hải Sơn xảy ra chuyện gì không có quan hệ gì tới hắn, Lý Quốc Vĩ tin Trần Kinh nói, nếu ông ta không có chút tinsn nhiệm này với Trần Kinh, ông ta cũng không gọi Trần Kinh là thần.
Nếu không có liên quan đến Trần Kinh, hiện tại bên ngoại có nhiều tin đồn như vậy, những tin đồn đó từ đâu ra? Là ai truyền?
Vừa nghĩ đến đây, Lý Quốc Vĩ tâm trạng trùng xuống, ông ta hiểu thái độ của Trần Kinh.
Trần Kinh cũng không tình nguyên mình bị người khác coi là công cụ, Trần kinh tính cách quyết đoán, từ trước tới nay hắn đều là người chủ đạo, tuyệt không làm nhân vật bị động.
Không biết vì sao, Lý Quốc Vĩ đột nhiên cảm thấy sự việc có thể không tai hại như mình tưởng tượng. Trần Kinh đơn giản nói mấy câu, bằng hàng ngàn câu khuyên giải của người khác. Lý Quốc Vĩ thấy lòng thoải mái hơn nhiều.
- Được rồi, lão Lý, anh mau đi làm đi, tôi vẫn chỉ có một câu, phải đoàn kết, chúng ta làm bất cứ chuyện gì cũng phải có bộ máy đoàn kết, trái lại, chỉ cần chúng ta có một tập thể đoàn kết, chúng ta sẽ có đủ năng lực ứng phó với rủi ro.
Nếu không gió thổi cỏ lay, tự chúng ta sẽ rối loạn trước, mục tiêu của chúng ta thực hiện như nào?
Trần Kinh thản nhiên nói, miêu tả sơ lược một câu, Lý Quốc Vĩ nghe thấy như châu ngọc, khiến nội tâm ông ta chấn động kịch liệt.