Hạ Quân cười càng tươi, Nhạc Vân Tùng tâm tình càng khẩn trương.
Nhạc Vân Tùng cũng là nhân vật cứng rắn, bình thường sát phạt khá quyết đoán, cũng không phải kẻ ăn chay niệm Phật.
Nhưng trước mặt Hạ Quân, ông ta quy tắc như học sinh tiểu học.
Khí khái của Hạ Quân quá lớn, cho dù là Nhạc Vân Tùng cũng không dám xem nhẹ, ông ta chỉ có thể đúng quy tắc, không dám dở trò quỷ trước mắt thần.
Dưới tình huống càng nguy cơ, càng phải thành thực, càng không được động não, đây là tâm đắc Nhạc Vân Tùng tổng kết từ kinh nghiệm nhiều năm chính trị.
Thông minh chỉ có thể dùng trên những người ngốc nghếch, trước mặt người thông minh mà tỏ ra thông minh thì đó là ngu xuẩn.
Rõ ràng, Hạ Quân là người thông minh, Nhạc Vân Tùng không có bất kỳ ý nghĩ đùa giỡn gì trước mặt ông ta.
Cho nên Hạ Quân luôn cười an ủi ông ta, ông ta ứa mồ hôi lạnh báo cáo quyết định xử lý những người phụ trách của Thành ủy liên quan tới việc lần này với Hạ Quân.
Hiện tại ngoài Vương Tự Quốc sớm đã bị Hạ Quân miễn chức.
Thành ủy Hoàn Thành cũng liệt ra một danh sách phần lớn cán bộ cần xử phạt.
Trong đó bao gồm Cục trưởng Công an, nhân vật số một Đảng chính quyền địa khu nơi sự việc xảy ra, những lãnh đạo phân quản…tổng cộng có hơn mười người.
Đối với việc xử lý đám người này, Nhạc Vân Tùng tuân thủ nguyên tắc nghiêm khắc, cách chức nghiêm túc, sau đó là ghi tội, cảnh cáo nghiêm trọng…
Xử lý rất nặng, phải giết gà dọa khỉ.
Cho tới tận khi ông ta báo cáo xong hết, Hạ Quân vẫn cười như trước.
Ông ta lau mồ hôi trên trán nói:
- Thư ký Hạ, anh có dặn dò gì?
Hạ Quân thản nhiên nói:
- Lão Nhạc à, đối với vấn đề xử phạt, tôi thấy có thể ít hơn chút không? Đại bộ phận cán bộ của chúng ta là tốt, đều tích cực, đối với những cán bộ phạm sai lầm, chúng ta phải hết sức cố gắng giáo dục, để cho họ cơ hội mới để sửa đổi.
Những cán bộ các anh chuẩn bị miễn chức, chứng minh những cán bộ này chắc chắn có vấn đề nghiêm trọng, tôi không ý kiến.
Nhưng cán bộ xử phạt, tôi thấy vẫn là nên miễn thì miễn đi. Không cần để tư tưởng của mọi người có gánh nặng, hiện tại đối với Hoàn Thành mà nói, quan trọng là lấy lại được niềm tin của mọi người, phải đoàn kết mọi người lại, cùng nỗ lực làm việc, thay đổi hiện trạng…
Hạ Quân chậm rãi nói, ông ta chuyển chủ đề, nói:
- Về vấn đề cá nhân của anh, vẫn là ghi lại là đã xử phạt, tôi báo lên Tỉnh ủy cứ làm vậy, những người còn lại không cần ai cũng vậy.
Nhạc Vân Tùng gật đầu nói:
- Vâng, thư ký Hạ Quân độ lượng khoan hồng, hiểu cho cán bộ cơ sở, tôi rất bội phục, tôi thay mặt họ cảm ơn anh.
Hạ Quận cười ha hả nói:
- Bỏ đi, cảm ơn cũng hơi cổ hủ rồi. Tuy nhiên xử phạt không cần, đối với cán bô tồn tại vấn đề lần này, vẫn phải thông báo Uỷ ban Kỷ luật và Ban tổ chức chuẩn bị một bản án, không cần làm lớn lên là được.
Nhạc Vân Tùng sửng sốt, chợt sắc mặt thay đổi.
Uỷ ban Kỷ luật và Ban tổ chức lập hồ sơ?
Không xử phạt, lại lập hồ sơ tại Uỷ ban Kỷ luật và Ban tổ chức, cái này…
Nhạc Vân Tùng trong lòng run sợ, mồ hôi lạnh trên lưng không nhịn được chảy ra ngoài, áo đằng sau lưng gần như trong vài giây bị ướt đẫm cả.
Một cán bộ để lại vết nhơ, lập hồ sơ trong Uỷ ban Kỷ luật và Ban tổ chức, điều này có ý nghĩa gì?
Nghĩa là con đường thăng quan tiến chức của người này căn bản bị chặn đứng rồi.
Điều này không giống với xử phạt, cán bộ xử phạt có thể thoát khỏi xử phạt, thời điểm đề bạt cất nhắc về sau, Uỷ ban Kỷ luật có thể miêu tả rõ ràng nguyên nhân và việc xử phạt trong tài liệu, tình huống như vậy thường không ảnh hưởng tới việc thăng tiến về sau của cán bộ.
Nhưng Uỷ ban Kỷ luật và Ban tổ chức lưu lại hồ sơ, điều này có nghĩa tương lai trên tài liệu khảo sát cán bộ.
Cột ý kiến Uỷ ban Kỷ luật có thể sẽ xuất hiện: Đồng chí này liên quan tới vụ án XX, không nên đảm nhiệm cương vị lãnh đạo trọng yếu.
Ở cột ý kiến Ban tổ chức có lẽ cũng gần giống.
Tài liệu như vậy đưa tới chỗ lãnh đạo, lãnh đạo sẽ thấy sao?
“Mang bệnh đề bạt” là đại cấm kỵ khi tổ chức phân công cán bộ. Bình thường không có tình huống đặc biệt, lãnh đạo nào giám gánh trách nhiệm này.
Phương diện này nhìn tưởng khác biệt không lớn, kỳ thật là khác một trời.
Ngắn gọn, xử phạt một cán bộ, bình thường là sự việc đã hoàn toàn điều tra rõ, thuộc loại trừng phạt bên trong Đảng thu được về mới tính. Mà cái gọi là lưu hồ sơ, chính là sự việc còn chưa rõ ràng.
Cán bộ này có tồn tại vấn đề không, trong sạch hay không, có phải kẻ khả nghi vi phạm quy định vi phạm kỷ luật hay không, cũng không biết.
Nhưng tồn tại hiềm nghi lớn.
Sự việc Hoàn Thành liệu đã điều tra rõ chưa? Làm rõ chưa? Vụ án có giống như bên ngoài đồn không?
Chuyện này giống như người uống nước, ấm lạnh tự biết, ai cũng không biết.
Hạ Quân trong lòng rõ ràng, vấn đề Hoàn Thành chưa căn bản giải quyết.
Nhạc Vân Tùng cũng không có dũng khí dám vỗ ngực nói sự việc chính là kết luận như hiện tại, không có thêm những những ẩn tình khác.
Một khi đã như vậy, chỉ thị của Hạ Quân là hợp tình hợp lý.
Cổ vũ một cán bộ tốt, cho cán bộ phạm sai lầm một cơ hội.
Hạ Quân cho cơ hội ở đâu, đơn giản là một đao giết chết, hơn nữa đao này còn rất mơ hồ, có thể nói là giết người vô hình.
Nhạc Vân Tùng hiểu những ngóc ngách này, sao có thể không toát mồ hôi lạnh?
Sự tàn nhẫn của Hạ Quân, chỉ một câu nhẹ tênh, đã thể hiện rất rõ ràng.
Còn đối với Nhạc Vân Tùng, Hạ Quân trên danh nghĩa để ông ta chịu phạt, trên thực tế lại là mở một tấm lưới với ông ta.
Tấm lưới này mở một mặt, trên đầu vẫn treo kiếm sắc.
Nếu Hoàn Thành phát sinh chuyện như vậy lần nữa, Hạ Quân có thể bất cứ lúc nào thay đổi quyết định, có thể thoải mái đưa đến hậu quả cho Nhạc Vân Tùng, mà không để lại bất luận dấu vết gì.
Đây là thủ đoạn của Hạ Quân.
Hạ Quân xử lý sự việc rõ ràng, mang những lời tốt đẹp ra về, nhưng ông ta đi rồi, đối với Nhạc Vân Tùng mà nói, áp lực của ông ta giờ mới bắt đầu.
Vấn đề của Hoàn Thành chưa được giải quyết hoàn toàn, Hoàn Thành làm không tốt, về sau ông ta đừng nghĩ có cơ hội thăng tiến, nói không chừng mũ quan hiện tại cũng xong.
Đến cuối cùng tiềm năng lớn nhất khống chế người như nào, đến cuối cùng áp bức người phía dưới như nào.
Hạ Quân nhẹ nhàng cho Nhạc Vân Tùng một bài học.
Khó trách Hạ Quân được coi là giáo phụ của quan trường, xử lý sự việc rất cẩn thận, nghiêm túc, sự cao minh khiến người ta khó có thể coi thường.
- Lão Nhạc, anh có ý kiến gì không? Có ý kiến thì cứ nói, nói thoải mái.
Hạ Quân nói, giọng điệu rất bình thản.
Nhạc Vân Tùng chần chừ một chút vội nói:
- Không, không có, Bí thư anh đối với cán bộ Hoàn Thành chúng tôi quá yêu thương, cho mọi người cơ hội thay đổi bản thân, tôi tin bọn họ đều rất cảm kích anh, anh yên tâm, chúng tôi nhất định không phụ kỳ vọng của lãnh đạo.
Trong một thời gian khá dài tiếp theo, chúng tôi sẽ dùng thực tế chứng minh, Hoàn Thành chúng tôi không chìm trong tuyệt vọng, vẫn là thành phố có tiềm lực phát triển lớn nhất của nước cộng hòa.
Hạ Quân lộ vẻ vui mừng mỉm cười nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, các anh phải coi đây là bài học cảnh cáo, triển khai tự kiểm điểm phê bình nghiêm khắc, phong khí của một nơi thay đổi, không phải chuyện một sớm một chiều, cần nỗ lực trong thời gian dài, tôi tin dưới sự nỗ lực của bộ máy Hoàn Thành, Hoàn Thành sẽ có ngày mai tốt đẹp.
Ông ta nói xong những lời này, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, đứng lên nói:
- Sứ mệnh của tôi ở Hoàn Thành tới đây là kết thúc, mai về tôi sẽ báo cáo kết quả công tác, cũng không biết Bí thư có vừa lòng không, tôi dù sao cũng cố hết sức rồi.
Nhạc Vân Tùng liên tục gật đầu, nội tâm lại không ngừng thầm nhủ.
Sự việc của Hoàn Thành không chỉ có Hạ Quân anh hết sức, mọi người chẳng phải cũng đều cố gắng bằng bất cứ giá nào đó sao?
Nhưng lời này Nhạc Vân Tùng chỉ có thể nghĩ trong lòng, không dám lộ ra ngoài mặt.
Không chỉ không để lộ, chuyện của Hoàn Thành sau này ông ta vẫn phải báo cáo với Hạ Quân đầy đủ, Hạ Quân trong yên lặng, không chỉ giải quyết vấn đề, mà còn thuận lợi nắm được Hoàn Thành trong tay, sự việc cứ như vậy rất có tính hí kịch.
…
Hongkong, bầu trời đêm rực rỡ, Nghê Hồng lưu quang đầy màu sắc.
Cảnh đẹp của vịnh Victoria từ tầng mười tám lầu quan sát, đẹp thật khiến người ta không thở nổi.
Một người đàn ông mặc âu phục đen, trên mặt thần sắc rõ nét như đao khắc rùi đục, hai mắt anh ta sáng ngời, nhìn chằm chằm cảnh đẹp ngoài cửa sổ, môi cắn chặt.
Anh ta đứng cũng không thẳng, hơi nghiêng người về phía trước, vì hai tay anh ta đang vịn vào một chiếc xe lăn.
Nhưng tư thế này của anh ta, lại khiến cả người anh ta như một cây cung, toàn thân trên dưới tràn đầy một cỗ lực lượng khó nói thành lời, dường như ngay sau đó, cả người anh ta sẽ bắn thẳng, bắn thẳng năng lượng kinh thiên của cả cơ thể anh ta về phía trước.
Trên xe lăn, một người đàn ông thần thái rất khó coi.
Người đàn ông mặc áo ngủ rộng thùng thình, ngoài cái đầu, những nơi khác đều bị áo bao phủ.
Mà một bộ phận anh ta để lộ ra lại khiến người khác nhìn thấy phải ghê người, không đành lòng nhìn.
Trên mặt anh ta có hai vết sẹo rất dài, đều là vị trí từ lông mày cong xuống, cơ gân trên mặt anh ta run run, hai vết thương kia liền như hai con rết bán vào mặt anh ta vặn vẹo, đầy vẻ quỷ dị tà ác.
Điều duy nhất khiến người ta thấy không tầm thường chính là cặp mắt của anh ta.
Cặp mắt kia thâm thúy như hồ sâu, sâu không thấy đáy.
Ánh mắt của anh ta cũng không thấy sắc bén, nhưng lại khiến người ta không dám nhìn thẳng, qua đôi mắt này, có thể khiến người ta cảm nhận được người đàn ông này không phải nhân vật bình thường.
- Thiếu gia, sự việc Hoàn Thành phía Đại lục đã kết luận, phía chính quyền kết luận đây là do một lần sống mái giữa Đông Bắc bang và Hoàn Thành Ly Tâm hội. Trận này Ly Tâm hội gần như thương vong không còn gì, chỉ vẻn vẹn một vài người đứng đầu bang là chạy thoát.
Anh yên tâm, không ai có thể liên tưởng tới chúng ta…
Người đàn ông mặc âu phục cung kính nói.
Người thanh niên trên xe lăn miệng hếch lên, lộ ra nụ cười cực kỳ khó coi nói:
- Nếu bọn họ còn không đang lẩn trốn, thì cứ tạo điều kiện cho họ xuất hiện, tôi rất mong thấy họ.
Người đàn ông mặc âu phục sắc mặt lạnh lùng nói:
- Đã sắp xếp xong xuôi rồi, bọn họ chỉ cần xuất cảnh, lập tức chúng ta sẽ biết. Đến lúc đó, anh có thể tự tay lột da bọn họ. Có thể thả diều họ từ tòa nhà Trung Hoàn, bay tới tận vịnh Victoria cho cá ăn.
Người thanh niên trên xe lăn không nói gì, ánh mắt nhìn vịnh Victoria, hai mắt lóe lên như sao.
- Tam ca thì sao…
Người thanh niên trên xe lăn hộc ra ba chữ, từ từ quay đầu nhìn về phía người đàn ông sau lưng.
Người đàn ông mặc âu phục hít sâu một hơi, qua thật lâu mới nói:
- Lão Tam không chết, anh ấy ở Việt Châu, so với thương thế của anh, anh ấy thậm chí không nhìn ra bao nhiêu thương tổn, lão Nhị nghe tin, nhìn anh ấy từ xa, không nói gì, không đối mặt.