Một đêm không ngủ, ngày hôm sau mắt Trần Kinh hơi đỏ.
Không động tới Lâm Cảng được, động đến cái là rắc rối không ngừng ập tới, Chu Hải Đông gọi điện thoại tới, sau đó Trần Kinh nhận điện thoại liên tiếp của hết người này đến người khác.
Đại ý nội dung đều giống nhau, đều yêu cầu Trần Kinh không nên điều tra tiếp nữa, làm việc không nên quá cứng nhắc.
Trước khi Trần Kinh đến Lâm Cảng, hắn không ngờ tới tình hình sẽ như thế này, vào lúc này, tiến hay lui đây?
Không thể không nói, trải qua nhiều việc như vậy, trên quan trường bao nhiêu năm, Trần Kinh đã không còn cái vẻ ngây ngô của cậu thanh niên năm đó nữa.
Hắn đã được mài rũa rất nhiều, cũng hiểu cách hòa hợp, thậm chí là đưa đẩy.
Nhưng thực sự hắn vẫn là một người rất kiêu ngạo.
Hắn chính là không hiểu rõ, tại sao hắn lại phạm sai lầm?
Mọi công việc hắn đều làm theo yêu cầu của Phòng chỉnh đốn tác phong mà làm, vấn đề điều tra khu Điền Hải thành phố Lâm Cảng, hắn chính là giải quyết những tố cáo của người dân, chẳng nhẽ làm như vậy là sai?
Hắn sớm đã nghe nói đặc khu rất lợi hại, nhưng Hoàng Tiêu có thật là cũng rất lợi hại không?
Chẳng nhẽ đặc khu là một nước độc lập không gì có thể lọt vào được sao?
Trần Kinh đang phải đối mặt với thử thách, tiến hay lùi, hắn phải đưa ra quyết định.
Cả đêm hôm qua hắn liên lạc với Tô Giang Bình, trong điện thoại Tô Giang Bình không nói nhiều về tình hình vụ án với Trần Kinh, ông ta chỉ nói:
-Phó chủ nhiệm Trần, bất luận là ai, đối diện với tình hình hiện giờ đều thấy rất khó giải quyết. Điểm khó của anh tôi biết, là một người anh em làm cùng Ủy ban, tôi rất cảm kích khi anh đã giúp đỡ cho công việc của tôi.
Việc này…nếu anh có thể tiếp tục ở lại Lâm Cảng một tuần nữa, tôi nhất định sẽ làm rõ chuyện này.
Ông ta dừng lại một lúc, nói:
-Đúng rồi, Phó chủ nhiệm Trần. Phòng chỉnh đốn tác phong các anh đã hoàn thành công việc chưa? Tôi muốn nói đến công việc phía Lâm Cảng đó!
Trần Kinh nhíu mày, nói:
-Tôi xử lý được vài vấn đề, báo cáo vài vấn đề. Nhưng tình hình hiện giờ ở đây anh cũng biết. Trong hoàn cảnh như vậy, để triển khai công việc rất khó khăn, nhất định sẽ không đạt được kết quả như dự kiến.
Tô Giang Bình không nói gì nhiều, chỉ nói:
-Là tiến hay lùi anh hãy tự mình quyết định đi! Tôi chỉ hy vọng anh có thể thực hiện được những việc thuộc về chức trách của anh! Điều này đối với công việc của chúng ta cũng rất có lợi!
Lời nói của Tô Giang Bình rất khéo léo, ông ta tất nhiên sẽ không mà cũng không có quyền can dự vào công việc của Trần Kinh.
Nhưng những lời nói của ông ta lại khích lệ Trần Kinh rất nhiều.
Bỏ chuyện của Phòng Sáu sang một bên, lần này Trần Kinh đến Lâm Cảng là vì những lời tố cáo.
Hiện giờ nội dung của những bản tố cáo này, Trần Kinh cũng mới điều tra được một phần nhỏ. Vẫn chưa viết được báo cáo, chẳng nhẽ cứ vậy mọi công lao đều đổ xuống sông xuống biển sao?
Lý do ra đi là vì Phòng chỉnh đốn tác phong chỉnh đốn tác phong của địa phương, can dự vào công việc của địa phương sao?
Trần Kinh cảm thấy điều này thật vớ vẩn.
Hắn là cán bộ của Phòng chỉnh đốn tác phong Chỉnh phủ, đi xuống dưới lại phải nghe lời người đứng đầu ở dưới sao? Phải chịu sự uy hiếp của ông ta sao?
Hoàng Tiêu quá điên cuồng rồi!
Trần Kinh đến nhà ăn ăn cơm sáng, Tần Sơn Hà dẫn theo hai giám sát viên chạy tới nói:
-Phó chủ nhiệm Trần, có phải là chiều nay chúng ta sẽ rời khỏi đây không? Có cần phải sắp xếp một chút ở Hoàn Thành không?
Trần Kinh liếc mắt nhìn anh ta, nhìn Phó phòng giám sát tiểu Liêu, nói:
-Tiểu Liêu, cậu là một người rất tích cực! Sao? Đã thu xếp đồ đạc xong rồi sao?
Tiểu Liêu tên là Liêu Tiến, vừa mới vào làm việc ở Ủy ban kỉ luật được ba năm. Ngày thường làm việc rất gian trá, nhưng hậu thuẫn sau lưng có vẻ vững chắc, năm nay mới được thăng chức lên làm phó phòng, trong tất cả những giám sát viên, anh ta là người có năng lực tương đối kém.
Liêu Tiến gượng cười, nói:
-Phó chủ nhiệm Trần, tôi cũng chỉ là con chim mới học bay, nên…
Trần Kinh nhíu mày, nói:
-Ai nói với cậu là chúng ta sẽ rời đi? Việc ở Lâm Cảng chúng ta đã xử lý xong rồi sao? Chúng ta vẫn có vài vấn đề chưa xử lý xong cậu biết không?
Sắc mặt của Liêu Tiến thay đổi, quay sang nhìn Tần Sơn Hà.
Trần Kinh đặt đũa xuống bàn, nói:
-Cậu nhìn lão Tần làm gì? Tôi đang nói chuyện với cậu đó? Tôi thấy cậu chắc đang cố tình gây rối, vô tổ chức, vô kỉ luật, lập tức quay về dỡ đồ ra, sau khi ăn cơm xong, 9 giờ tập trung bắt đầu công việc. Hôm nay chúng ta tới Điền Hải làm công tác khảo sát thực tế!
Trần Kinh đặt đũa xuống, quay người đi.
Quyết định vừa mới được hắn đưa ra trong tích tắc.
Cứ trở về như vậy, có thể tránh được họa, nhưng là một lãnh đạo quan trọng của một phòng quan trọng, nếu công việc chưa làm xong, chỉ biết rụt đầu vào trong mai rùa trước những áp lực, sau này còn có uy danh gì trong đơn vị nữa.
Sau này trước mặt những giám sát viên trẻ tuổi, hắn làm sao có thể nói đến tính nghiêm túc của công việc điều tra án với bọn họ đây?
Đắc tội với người khác, thế nào cũng sẽ đắc tội với người khác.
Nhưng có những chuyện đã làm rồi không thể làm lại được. Chuyện này xét cho cùng, cũng không thể trách Trần Kinh.
Trần Kinh cũng chỉ là làm theo kế hoạch công việc của hắn thôi, thực hiện chức trách của hắn, là Hoàng Tiêu can dự vào công việc của hắn, cản trở công việc của hắn.
Trần Kinh không thể lùi bước, ở trong Đảng bao năm, cái gì gọi nguyên tắc, Trần Kinh nhớ rất rõ.
Hơn nữa, Trần Kinh thực sự vẫn là một người rất kiêu ngạo.
Dựa vào cái gì mà Hoàng Tiêu ông ta có thể kiêu ngạo như vậy? Không ngờ lãnh đạo trong Bộ đều gây áp lực cho hắn? Ông ta có bản lĩnh hô mưa gọi gió sao?
Nếu ông ta thực sự có bản lĩnh đấy, vậy càng nói rõ ông ta có vấn đề, vấn đề của Lâm Cảng cũng rất lớn.
Những ngày tiếp theo, Trần Kinh không để ý đến những áp lực mà hắn phải chịu, tiếp tục triển khai công việc.
Cách thức triển khai công việc của hắn không phải là hẹn gặp nói chuyện, mà hắn trực tiếp lái xe tới khu Điền Hải xem xét, không chỉ nhìn bằng mắt, hắn còn chụp ảnh lại, đi vào một số khu công trường hoặc đến thăm một số nhà dân.
Hắn chia bốn người thành hai nhóm.
Một nhóm làm việc công khai, một nhóm âm thầm làm việc.
Tần Thái Sơn thuộc nhóm làm việc ngầm, ông ta là một người thích ngao du khắp nơi, để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, ông ta đi tới Điền Hải du lịch.
Vừa có thể đi du lịch, lại có thể điều tra một số vấn đề.
Trần Kinh làm việc ở Lĩnh Nam đã nhiều năm, đặc khu tuy là đặc biệt đấy, nhưng đây vẫn là Lĩnh Nam, phong tục tập quán ở đâu cũng đều như nhau cả thôi.
Kinh nghiệm của Trần Kinh rất phong phú, hắn biết phải đi theo hướng nào mới có thể tìm ra vấn đề ở khu Điền Hải.
Hắn biết người nào hiểu rõ Điền Hải nhất, mọi việc hắn đều sắp xếp đâu vào đấy, tiến triển rất tích cực!
Ngoài ra, nơi bọn họ nghỉ ngơi cũng chuyển sang Khách sạn Âu Lãng.
Tiêu chuẩn của Khách sạn Âu Lãng rất cao, nhưng điều này đối với Trần Kinh không phải là vấn đề, chỉ một cuộc điện thoại, hắn đã đặt được bốn phòng, tuyệt đối yên tĩnh và an toàn, bất cứ ai cũng không thể làm phiền.
Trần Kinh va Hoàng Tiêu đối đầu với nhau.
Hoàng Tiêu là người lâu năm ở đây, hành động của Trần Kinh tất nhiên là không qua mắt được ông ta.
Đương nhiên, hai ngày trước ông ta còn khinh thường không để ý tới, ông ta còn cho rằng Trần Kinh thực sự sẽ lui về.
Những đến ngày thứ ba, rất nhiều người đều đến chỗ ông ta, vấn đề ở Điền Hải có lẽ là không giấu được nữa, Trần Kinh người này đã chạm đến tuyến đầu của Điền Hải rồi.
Nhận được tin này, ông ta rất ngạc nhiên.
Lúc đó ông ta đã rất tức giận, sau đó ông ta đã mở một cuộc họp khẩn cấp với các lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Trong cuộc họp, ông ta nói không một chút kiêng rè gì, tất cả đều nói về việc Lâm Cảng mấy năm gần đây phát triển quá nhanh, cây to thì phải đón gió lớn, sự phát triển của Lâm Cảng khiến cho nhiều người ghen ghét, hiện giờ thực sự đã có người đến gõ tận cửa rồi.
Cái gọi là người đến không có ý tốt, chính là để chỉ Phòng chỉnh đốn tác phong của Ủy ban kỉ luật Trung Ương, mục đích không rõ ràng, nhưng chắc chắn mục đích không tốt đẹp gì, nhìn dáng vẻ của họ, chính là nếu không bôi nhọ được Lâm Cảng thì họ sẽ không chịu.
Trong hội nghị Hoàng Tiêu còn nhấn mạnh, tất cả các cán bộ lãnh đạo phải đoàn kết một lòng.
Đồng thời, phải thông báo với mọi cấp Ủy Đảng và Ủy ban, yêu cầu bọn họ mặc kệ những tin đồn linh tinh như vậy, mặc kệ cái gọi là đội giám sát đó, phải hết lòng làm việc.
Nhất là khu Điền Hải, cán bộ của Điền Hải không cần phải rúc ở trong nhà, ngày thường làm thế nào thì giờ cứ làm như vậy, không cần phải co ro sợ sệt.
Trong cuộc họp, ông ta còn đưa ra chỉ thị, yêu cầu Thành ủy và Ủy ban thành phố đồng thời gửi văn kiện liên quan để làm rõ vấn đề ở khu Điền Hải.
Hành động của ông ta chính là công khai ủng hộ công tác của Điền Hải, mỗi câu mỗi chữ đều nhấn mạnh Thành ủy và Ủy ban là hậu thuẫn vững chắc của khu Điền Hải.
Hai chữ mặc kệ của ông ta, chính là đối chọi gay gắt với hành động của Trần Kinh.
Sau khi hội nghị diễn ra, ông ta lại bí mật đi tới Sở công an, gặp mặt lãnh đạo Sở công an, nếu không phải ông ta gặp nhiều trở ngại, xem chừng ông ta còn dám cử cả một đội giám sát tới khách sạn mà Trần Kinh đang ở. Đương nhiên, cuối cùng thì ông ta cũng không dám to gan như vậy, vẫn không dám ra chỉ thị đó.
Nhưng trong thâm tâm ông ta, Trần Kinh người này ông ta sẽ nhớ trong lòng.
Ở trên Tỉnh, ông ta cố gắng hết sức tạo áp lực cho Tỉnh ủy, hi vọng một số lãnh đạo chủ chốt trên Tỉnh ủy sẽ ra mặt.
Sự việc phát triển tới mức này, hai bên đều đã tuốt vỏ gươm ra, dường như cũng không còn đường lui nữa.
Hành động của Hoàng Tiêu ông ta lần này, rất nhanh Trần Kinh đã cảm nhận thấy.
Công việc của hắn ngay lập tức đã gặp khó khăn.
Khu Điền Hải đề phòng bọn họ như đề phòng trộm vậy.
Trước đây tìm người nói chuyện để tìm hiểu tình hình rất đơn giản, nhưng rất nhanh, hắn đã phát hiện công việc khó có thể phát triển được.
Trong lòng hắn hiểu rõ, chỉ một chỉ thị của Hoàng Tiêu, thì công việc của hăn sẽ không dễ gì triển khai được.
Nhưng Trần Kinh vẫn không đi, hắn tiếp tục ở lại khách sạn chờ đợi.
Mà vào lúc này, có tin từ Hoàn Thành và Việt Châu.
Thành ủy Hoàn Thành và Thành ủy Việt Châu đều gửi đến bản báo cáo chi tiết về tình hình hai khu doanh nghiệp giải thể quan trọng của mỗi thành phố.
Thông qua bản báo cáo này, việc hao hụt ngân sách không phải là tin đồn nữa.
Nhưng nguyên nhân dẫn đến việc ngân sách bị hao hụt, báo cáo nói rất phức tạp.
Hai thành phố đó cho rằng, nguyên nhân cơ bản dẫn đến hao hụt ngân sách là Bộ quá nóng vội, bọn họ muốn nhanh chóng chút bỏ gánh nặng, mà Ủy ban địa phương suy nghĩ tới yêu cầu của Bộ, trong quá trình giúp đỡ bọn họ tái cơ cấu doanh nghiệp, tất nhiên là sẽ bị dắt mũi.
Nhất là bản báo cáo từ Hoàn Thành gửi tới, báo cáo chỉ rõ, Hoàn Thành rất ít tham gia ý kiến vào việc thay đổi cơ chế cổ phần của các doanh nghiệp ở Hoàn Thành.
Lúc đó có doanh nghiệp Đài Loan đầu tư lớn về lĩnh vực trang phục ở Hoàn Thành, Ủy ban địa phương để thu hút đầu tư, đã đem doanh nghiệp giải thể ra làm chính sách ưu đãi để thu hút doanh nghiệp đó.
Giá cụ thể rất thấp, mà trong quá trình đó, một số đồng chí trong Bộ vẫn luôn tham gia vào, hợp đồng cuối cùng cũng không do Ủy ban địa phương ký tên.
Rõ ràng bản báo cáo này là đang muốn đùn đẩy trách nhiệm.
Từ nội dung của bản báo cáo, thông qua một loạt những lời giải thích khó hiểu, dường như nguyên nhân tại sao có thể che giấu việc cải cách và đấu giá doanh nghiệp thì không rõ ràng.
Nhưng Trần Kinh đã từng làm việc ở Hoàn Thành, hắn hiểu rõ Thành ủy và Ủy ban thành phố có quy định rất nghiêm ngặt về việc thay đổi cơ chế doanh nghiệp nhà nước, không thể nào lại xuất hiện hiện tượng sai lầm để dẫn đến bị phê bình.
Hơn nữa, Trần Kinh chưa từng nghe thấy Hoàn Thành vì thu hút đầu tư, mà đem doanh nghiệp nhà nước hoặc doanh nghiệp giải thể ra làm chính sách ưu đãi.
Phía Hoàn Thành đang nói dối…