Sau khi hỏi thăm Miêu Cường, tâm trạng mọi người không tránh khỏi nặng nề.
Dễ nhận thấy, tình hình hiện nay của Lĩnh Nam khiến Miêu tổng rất không hài lòng. Cho dù ông mới chỉ vừa rời Lĩnh Nam vài tháng, nhưng ông vẫn luôn để tâm tới tiến độ phát triển của Lĩnh Nam hiện nay.
Ba người rời khỏi khách sạn, Trần Kinh đi sau cùng.
Trưởng ban thư ký Hoàng Hoành Viễn sớm đã chờ ngoài đại sảnh.
Ông ta vừa nhìn thấy Chu Tử Binh liền vui vẻ cười qua đón:
- Chủ tịch tỉnh, xe đã chuẩn bị xong rồi! Mời ngài đi hướng này!
Chu Tử Binh xua tay, quay đầu nói với iều Chính Thanh:
- Lão Kiều, Bí thư nghiêm khắc phê bình chúng ta như vậy! Trọng trách trên vai chúng ta rất nặng nề đấy!
Kiều Chính Thanh nghiêm túc gật đầu, nói:
- Áp lực thực sự rất lớn, làm người đi đầu như chúng ta quả thực không dễ chút nào!
Chu Tử Binh gật đầu.
Hai người họ nói chuyện rất ăn ý.
Kiều Chính Thanh nói tới đội ngũ đi đầu, đương nhiên là nhắm vào Tô Bắc.
Tình hình tăng trưởng kinh tế Lĩnh Nam đang chậm lại, sức sống của nền kinh tế Tô Bắc lại vô cùng tốt, áp lực Tô Bắc tạo nên choLĩnh Nam mới thực sự là áp lực khiến mọi người cảm nhận được sâu sắc nhất.
Miêu Cường ủng hộ Lĩnh Nam, Chu Tử Binh và Kiều Chính Thanh đều từng là cấp dưới của ông.
Miêu Cường không hài lòng với công tác của Lĩnh Nam, chủ yếu là về tình hình Lĩnh Nam trong mắt ông.
Vào thời đại Miêu Cường, Lĩnh Nam là đơn vị đứng đầu về kinh tế cả nước, sau thời của Miêu Cường, Lĩnh Nam nên tiếp tục duy trì vị trí điều ấy mới đúng.
Vị trí này gặp phải thách thức, trong lòng Miêu tổng cũng thấy không yên được.
Chu Tử Binh và Kiều Chính Thanh đều là cấp dưới từng theo chân Miêu tổng nhiều năm, vì vậy họ rất hiểu Miêu tổng đang nghĩ gì.
Chu Tử Binh và Kiều Chính Thanh nói với nhau vài câu, bỗng quay ra vẫy tay với Trần Kinh.
Trần Kinh bước tới trước, Chu Tử Binh nói:
- Hôm nay biểu hiện của cậu không tồi, dám theo đuổi ý kiến cá nhân, khiến Miêu tổng rất vui. Kế hoạch đó của cậu, sau khi làm kỹ hơn một chút, tìm luận chứng rõ ràng hơn một chút, sắp xếp lại các tài liệu có liên quan, tỉnh sẽ nghiên cứu lại!
Trần Kinh gật đầu:
- Vâng, chủ tịch tỉnh, tôi lập tức bắt tay vào làm ngay!
Trần Kinh trao đổi với Chu Tử Binh, Hoàng Hoành Viễn đứng một bên cười.
Ông ta hơi ngạc nhiên về năng lực của Trần Kinh, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể khiến chủ tịch Chu chú ý đến mình, quả nhiên là không hề đơn giản.
Tuy nhiên trong lòng ông ta lại cảm thấy cũng không có gì là không tốt.
Trái lại, ông ta lại cảm thấy rất phấn khích.
Ông ta cảm nhận sâu sắc được rằng mình không hề nhìn nhầm người.
Trần Kinh có thể lọt vào tầm mắt của Chu Tử Binh, sau này có thể tránh cho hắn rất nhiều công sức.
Hoàng Hoành Viễn hiện đang gấp rút xây dựng bộ máy dưới quyền của mình, Trần Kinh là trung tâm mà ông ta chọn được, giới thiệu Trần Kinh cho Chu Tử Binh, dựa vào sức ảnh hưởng của chủ tịch tỉnh, dần dần củng có nền tảng chính trị của mình, đây chính là điều khiến Hoàng Hoành Viễn suy tính gần đây.
Chu Tử Binh và Kiều Chính Thanh lần lượt rời đi, lúc đó cũng không còn sớm nữa.
Trần Kinh và Hoàng Hoành Viễn bắt tay tạm biệt, hai người lại nói chuyện với nhau thêm khoảng nửa tiếng nữa.
...
Chu Duy tiếp khách tại nhà hàng Âu Lãng, vì lần tiếp khách này, ông ta đã tiêu tốn một khoản kha khá.
Lúc tan làm, ông nhận được điện thoại của Tần Lâm, trong điện thoại Tần Lâm tiết lộ cho ông ta, tối nay chủ tịch tỉnh Vạn có thời gian rảnh, hơn nữa ông cũng đồng ý qua gặp mặt Chu Duy.
Chu Duy nhận được tin này, lập tức sắp xếp, đồng thời mời phó giám đốc Thiệu của sở Nông nghiệp tỉnh cùng tới.
Phó giám đốc sở tên đầy đủ là Thiệu An, có quan hệ thân thiết với Chu Duy, hơn nữa công tác của sở Nông nghiệp lại chịu sự lãnh đạo trực tiếp của chủ tịch tỉnh Vạn, Thiệu An và Vạn Ái Dân quan hệ thân thiết, mời ông ta tới tiếp chủ tịch Vạn cùng phải nói là vô cùng thích hợp.
Khoảng tám giờ tối, Tần Lâm và Vạn Ái Dân cùng tới, Chu Duy nhiệt tình đón hai họ vào phòng bao.
Vạn Ái Dân là phó chủ tịch thường vụ của tỉnh, rất có uy tín trong nội bộ tỉnh, hơn nữa Bí thư mới nhậm chức Mạc Chính cũng vô cùng tín nhiệm ông.
Theo tin đồn từ bên ngoài, Vạn Ái Dân và Mạc Chính đã là bạn bè từ lâu.
Lần này Bí thư Mạc tới công tác tại Lĩnh Nam, hai người bạn cũ, Bí thư Mạc không trọng dụng ông còn trọng dụng ai?
Cũng chính vì nguyên nhân này, Vạn Ái Dân được rất nhiều người coi trọng trên chính đàn Lĩnh Nam, trước đây Chu Duy chưa từng qua lại với Vạn Ái Dân.
Hiện nay Vạn Ái Dân đang nổi, ông ta muốn tiếp cận, nhưng lại lo sự nhiệt tình của mình bị người ta lạnh lùng đáp lại.
Cũng may, Tần Lâm rất trượng nghĩa, không ngại giúp đỡ, giúp ông ta có cơ hội tiếp xúc với Vạn Ái Dân.
Vạn Ái Dân ngồi ở vị trí chủ trì, Chu Duy liên tiếp kiểm điểm công tác của mình, rằng bản thân đã không hoàn thành tốt công tác, khiến lãnh đạo thất vọng.
Lại nói công tác của sở Thương mại gặp nhiều khó khăn, tình hình ngoài nước cũng không tốt, lĩnh vực thương mại thường xuyên bị cạnh tranh, côg tác của sở Thương mại phải đối mặt với tình cảnh khó khăn, rất cần sự ủng hộ của lãnh đạo gì đó.
Sau khi kiểm điểm suốt một hồi, ông ta lại trình bày một loạt kế hoạch công tác mình đã chuẩn bị tỉ mỉ suốt mấy ngày nay, nhờ chủ tịch Vạn chỉ điểm.
Vạn Ái Dân lật giở bản kế hoạch của Chu Duy, gật đầu nói:
- Kế hoạch này cũng được đấy! Xem ra, anh cũng phải bỏ không ít công sức rồi!
Chu Duy vội đáp:
- Gần đây sở chúng tôi đều tiến hành kiểm điểm từ trên xuống dưới. Đúng như chỉ dạy bảo của chủ tịch Vạn, muốn phát triển cần phải cứng rắn, không thể vì gặp phải khó khăn mà không phát triển, càng không thể vì điều kiện khách quan không tốt, đã rơi vào trạng thái bị động.
Chúng tôi nhất định phải tích cực chủ động, phải tìm ra con đường phát triển mới cho ngành kinh tế thương mại Lĩnh Nam. Về mặt này, chúng tôi nhất định sẽ tận dụng hết khả năng, nghĩ cách tạo ra thêm nhiều điều kiện phát triển cho ngành kinh tế thương mại Lĩnh Nam trong quý sau.
Nhận được sự khẳng định của Vạn Ái Dân, Chu Duy thấy vô cùng kích động.
Mấy ngày này, chỉ vì biện pháp mới, chỉ vì làm được tài liệu này, ông ta phải nhắm mắt làm liều.
Hơn nữa còn khiến đội ngũ cán bút gần như phát điên.
Là một người am hiểu về chính trị, cán bộ cao cấp của Đảng.
Ông ta biết rõ, gặp lãnh đạo như Vạn Ái Dân, nếu như không đưa ra được vật chứng thực tế như vậy, chỉ dựa vào những lời hoa mĩ tuyệt đối không thể.
Để làm bản tài liệu này, ông ta đã đem toàn bộ những gì tích lũy được suốt mấy năm nay ra sử dụng.
Đã cố gắng như vậy, có thể nhận được một lời khẳng định của chủ tịch Vạn, điều này là một sự khuyến khích rất lớn với ông ta, khiến ông ta cảm thấy công sức mình đã bỏ ra không hề lãng phí chút nào.
Chu Duy cho người mang rượu lên, Vạn Ái Dân xua tay nói:
- Giám đốc sở Chu, hôm nay đừng uống rượu. Tôi không ngồi đây lâu được, lát nữa có cuộc tiếp đón quan trọng tôi nhất định phải tham gia, hôm nay tôi có thể thấy tinh thần tích cực của các anh, nhìn thấy những khó khăn và nghi ngờ mà các anh phải đối mặt, nhưng lại không đề mất đi tinh thần thế này, quả thực khiến tôi cảm thấy rất mừng rồi!
Ông ngừng lại một lúc rồi nói:
- Tiểu Tần, cậu ở lại đây, tôi với cậu Lâm lái xe qua đó được rồi!
Chu Duy vừa nghe nói Vạn Ái Dân vừa mới tới đã phải đi, trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Tuy vậy những lời của Vạn Ái Dân đã cổ vũ ông ta, hơn nữa để Tần Lâm ở lại đây, cũng cho thấy ông rất có thành ý rồi, vì vậy vẻ thất vọng ấy cũng không lưu lại trong tâm ông ta quá lâu.
Tối nay rốt cuộc cũng là lần đầu tiên Chu Duy tiếp xúc với Vạn Ái Dân, có được thu hoạch tốt như vậy, cũng đã khiến người ta cảm thấy hết sức đáng mừng rồi.
Ông ta và Thiệu An cùng đứng dậy tiễn Vạn Ái Dân, tận tới nơi đỗ xe, rồi lại nhìn theo xe của chủ tịch tỉnh rời đi, họ mới quay lại căn phòng đã bao.
Vạn Ái Dân rời đi, không còn áp lực của lãnh đạo, bầu không khí trong phòng ăn cũng trở nên dễ chịu hơn hẳn.
Tần Lâm cười nói:
- Giám đốc sở Chu, cũng không còn cách nàu khác, vừa mới nhận được tin, phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc tới Lĩnh Nam khảo sát công tác của cán bộ, cũng tới được mấy hôm rồi, chủ tịch Vạn đáng lẽ sớm đã phải tới chào hỏi ông ấy, nhưng tới tận hôm nay mới sắp xếp được thời gian.
Chuyện này cũng là do sơ sót của tôi…
Ông ta vỗ tay nói:
- Dù sao cũng không sao cả, tôi nhận thấy, chủ tịch Vạn rất hài lòng với thái độ làm việc của các anh. Còn về chuyện bữa cơm này, dù sao chủ tịch Vạn cũng cai rượu từ lâu rồi, hơn nữa lãnh đạo cũng không ở đây, chúng ta có thể uống thoải mái rồi.
Hôm nay vừa hay, tôi được biết Giám đốc sở Chu tửu lượng như biển, hôm nay chúng ta cứ uống thoải mái…
Chu Duy vừa thấy Tần Lâm tích cực như vậy, ông ta liền nói:
- Vậy đi, hôm nay tôi và lão Thiệu sẽ xả thân theo quân tử. Chủ nhiệm Tần, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện…
Tần Lâm có tửu lượng rất tốt, là cán bộ cơ quan chính quyền tỉnh đi lên từ cuộc khảo nghiệm tửu lượng, thực lực đúng là rất mạnh.
Chu Duy và Thiệu An cũng là hai chiếc hồ lô rượu.
Ba kỳ phùng địch thủ, không bao lâu, bốn bình rượu Mao Đài đã đều nhìn được thấy đáy.
Sau khi uống rượu, Tần Lâm cũng mất đi vẻ thận trọng thường ngày, thu lại vẻ ngoài kiêu ngạo của mình, xưng huynh gọi đệ với Chu Duy và Thiệu An, vô cùng thân thiết.
Tần Lâm vỗ vai Chu Duy nói:
- Chu ca, anh là lãnh đạo, là một lãnh đạo thực khiến người ta khâm phục. Nhưng có một chuyện tôi vẫn luôn buồn bực thế này, sở Thương mại gia đại nghiệp đại, quản lý nhiều việc như vậy, tại sao lại chỉ có Ban Hợp tác kinh tế là dường như không quản nổi vậy.
Chủ nhiệm Trần của ban Hợp tác Kinh tế tuổi tác được bao nhiêu, mà giọng điệu cũng thật phách lối đấy chứ!
Người ta học tập ở trường Đảng, tùy ý gọi một cuộc điẹn thoại, Nam Việt Lâu liền sắp xếp ba bàn, đám bạn bè cũng nhờ vậy mà được thơm lây!
Tần Lâm cười nói:
- Nhắc tới sở Thương mại với chủ nhiệm Trần, hắn cơ bản còn không coi sở ra gì. Tự xưng ban Hợp tác kinh tế là đơn vị trung tâm, sở Thương mại chẳng liên quan gì tới hắn cả. Nói câu thật lòng thế này, lãnh đạo sở cục cấp thành phố và cấp tỉnh tôi cũg quen biết không ít.
Phe phái của Trần Kinh phải nói còn lớn hơn nhiều so với giám đốc bình thường của sở.
Tần Lâm uống rượu vào, lời nói cũng không vòng vo nữa, trực tiếp nhắc tới vấn đề Trần Kinh của ban Hợp tác kinh tế.
Chu Duy khẽ cau mày.
Trần Kinh khiến ông ta phải đau đầu, nhưng mâu thuân giữa sở Thương mại và ban Hợp tác kinh tế, còn cả khúc mắc giữa ông ta và Trần Kinh, đều là những chuyện cá nhân, hai bên đều ngầm hiểu, việc trong nhà không thể lộ ra ngoài.
Tần Lâm vừa nói vậy, đồng thời cũng đề cao Trần Kinh lên, không phải đã nói rõ ràng rằng Chu Duy không thể khống chế Trần Kinh sao?
Chu Duy khó mà nén được cơn giận, nhưng lại chẳng thể nói được gì, chỉ đành nuốt sự buồn bực vào cùng rượu.
Thiệu An hiểu được suy nghĩ của Chu Duy, liền nói:
- Chủ nhiệm Tần, cán bộ trẻ mới cầm quyền, có tính cách như vậy cũng là chuyện bình thường mà. Trần Kinh chính là một viên mãnh tướng dưới tay Giám đốc sở Chu, lão Châu vì vậy cũng dễ dãi với cậu ấy, điều này cũng dễ lý giải.
Người trẻ tuổi phải dạy bảo thế nào, không phải cứ ân cần dạy dỗ, mà phải để anh ta tự mình va vấp, vỡ đầu chảy máu rồi tự nhiên có thêm kinh nghiệm thôi.
Tôi khá hiểu Lão Chu, lúc nào cũng dễ tính với mọi người…
Năng lực của Thiệu An khá cao, lời nói ra cũng hết sức mập mờ.
Vừa bảo vệ được thể diện cho Chu Duy, lại nể mặt ý đồ của Tần Lâm.
Không phải muốn Trần Kinh phải nếm mùi thất bại sao?
Chu Duy hiện tại vẫn luôn đau đầu nghĩ cách đối phó với Trần Kinh, nhưng không phải nghĩ cách tạo thêm áp lực cho hắn, mà là nghĩ cách ưu ái hắn.
Cũng chính vì ưu ái hắn, mới khiến hắn nếm được mùi thất bại.
Chu Duy thở dài, nói:
- Công việc của ban Hợp tác kinh tế rất nặng, lãnh đạo cũng rất coi trọng. Chúng tôi cũng phải nghĩ cách đưa vào khuôn phép thôi, không như vậy thì không thể chống chọi được tình hình lúc này, cũng không thể hoàn thành được trọng trách trên vai.
Những lời của Chủ nhiệm Tần quả thực đã khiến tôi hiểu ra, cũng giúp tôi có thêm lòng tin!
(còn nữa)
DG: dulactieu ^_^