Quan Sách

Chương 88: Chương 88: Đơn thương độc mã






Đêm bỗng nhiên mưa như trút nước.

Trong sân Phòng lâm nghiệp đèn sang trưng, lúc này đoàn xe đã trong tư thế sẵn sàng, Mông Hổ nghiêm giọng chỉ huy mọi người lên xe!

Y mặc một chiếc áo mưa màu đen toàn thân ướt sũng, chạy vội vào trụ sở, đón đầu liền hỏi:

Phó phòng Trần! Phó phòng đâu rồi?

Vương Sam đã chờ sẵn ở đại sảnh, cô ấy vừa nhìn thấy Mông Hổ liền chỉ tay về phía cuối hành lang tối om nhìn không rõ bóng người nhưng có thể nhìn thấy tàn thuốc lá lập lòe.

Mạnh Hổ bước nhẹ về phía hành lang, khi đến chỗ tàn thuốc lập lòe, nhờ có ánh đèn bên ngoài hắn mới nhìn thấy Trần Kinh đang tựa người bên cửa sổ nhắm mắt tĩnh tâm.

Y định lên tiếng nhưng lại thôi, y chăm chú nhìn gương mặt trẻ tuổi ấy, bỗng trong lòng cảm thấy hổ thẹn.

Ở cái tuổi của Trần Kinh, Mông Hổ vẫn trong bộ đội, y còn nhớ suy nghĩ của y lúc bấy giờ rất đơn giản như một trang giấy trắng vậy, thủ trưởng hô một tiếng thì người đầu tiên xông lên không ai khác ngoài y. Bây giờ nhìn đến Trần Kinh, đang phải đối mặt với khó khăn đồng thời chịu áp lức lớn, đầu óc có biết bao nhiêu việc phải suy nghĩ?

Biết bao nhiếu vấn đề, bao nhiêu là khó khăn đều đè nên vai con người trẻ tuổi ấy, đúng là nhiệm vụ quá nặng nề.

Trần Kinh mở mắt hút một hơi thuốc, tàn thuốc lập lòe trong bóng tối, ánh đỏ cả khuôn mặt hắn.

Phó phòng Trần, tất cả đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào! Bây giờ là 9 giờ tối, đúng 11 giờ chúng ta có thể đến lâm trường Hồng Thổ Pha.

Mông Hổ báo cáo.

Trần Kinh nhìn thẳng vào Mông Hổ không nói lời nào, một lúc sau hắn dập tàn thuốc trong tay, hít một hơi thật sâu:

Đồng chí Mông cho mọi người giải tán đi, người nào người đấy về trực tại đơn vị của mình, tôi và cậu Lương đi đến Hồng Thổ Pha là đủ rồi, không nên đi nhiều người.

- Cái gì? như vậy sao được?

Mông Hổ trừng mắt nhìn Trần Kinh.

Phó phòng, có kẻ dám trộm cây bạch quả rừng, đây không phải là đạo tặc thông thường đâu, nghe nói cán bộ lãnh đạo bên đó đã từng bị bao vây rồi, tôi cho rằng tình hình đánh lộn bên đó vô cùng nguy hiểm, phó phòng sao có thể qua bên đó một mình được?

Không được, tôi hoàn toàn không đồng ý! Làm như thế quá nguy hiểm, một khi đã xảy ra chuyện thì hậu quả khó lường!

Thái độ của Mông Hổ rất kiên quyết, giọng y trước giờ chưa bao giờ quyết đoán như thế cả.

Trần Kinh lại lấy ra một điếu thuốc, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ,dẫn đầu là xe Cheetah, bên ngoài đề dòng chữ rất rõ ràng “bộ phận thi hành pháp luật lâm nghiệp”,trong xe toàn bộ cán bộ đã mặc đồng phục đầy đủ đang chờ xuất phát, chỉ chờ lệnh của Trần Kinh thì đội quân tinh nhuệ của Phòng kiểm lâm có thể lên đường.

Bên lâm trường xảy ra chuyện, cây bạch quả 300 năm tuổi của rừng nguyên sinh cũng bị đánh cắp. Cây bạch quả là thực vật nằm trong danh sách bảo hộ của quốc gia, hơn nữa cây bạch quả của lâm trường Hồng Thổ Pha trước kia từng là nơi cung cấp và dự trữ đầy đủ nhất, quy mô của cây bạch quả cũng lớn nhất, được coi là kho báu của lâm trường.

Bây giờ cả một cánh rừng như thế lại xuất hiện bọn đạo tặc, sức ảnh hưởng của việc này quá lớn, tâm trạng chung của các cán bộ trong lâm trường đều bức xúc đến tìm lãnh đạo làm ầm lên.

Đã chịu đủ sự kích động đòi thay đổi của công nhân, bất cứ một hành động nào tại lâm trường cũng trở nên vô cùng mẫn cảm, vì cây bạch quả rừng bị trộm khiến mọi người nghĩ ngay đến việc cải cách, họ cho rằng lâm trường đã bị nhà nước bán đi, một lần nữa sự kích động ấy lại dần đến việc lộn xộn của công nhân.

Lúc Vương Quốc Thư gọi điện thoại cho Trần Kinh, ăn nói không rõ ràng đích thị là hàm ý hù dọa.

Cả nhà y bị công nhân bao vây rồi, có người còn ném gạch nên nóc nhà khiến nhiều viên ngói bị vỡ, cả gia đình y chỉ ở trong nhà không dám ra ngoài, tình hình vô cùng nguy hiểm.

Mưa suốt đêm trong khi nhà thì bị dột, Phòng lâm nghiệp đang trong thời gian mất ổn định, bây giờ bỗng xảy ra thêm việc này, Trần Kinh cảm thấy rất lo sợ và bị đả kích.

Có người muốn chỉnh Phòng lâm nghiệp, muốn hãm hại mình!

Ý nghĩ ấy trong tâm trí Trần Kinh chưa bao giờ rõ như thế.

Dường như hắn có thể nhìn thấy có một kẻ vô hình đang điều khiển tất cả mọi việc đã xảy ra. Phải nói tên này vô cùng hiểm độc, không hề nương tay.

Phòng lâm nghiệp xảy ra nhiều vấn đề như vậy, Trần Kinh dù có dốc hết sức cũng không thể đối phó lại được, nói theo tình hình xấu hơn, cho dù Trần Kinh có đối phó lại được đi nữa, một khi vấn đề đã xảy ra rồi Trần Kinh cũng không thể khống chế được tình hình toàn Phòng một cách ổn đinh, cấp trên càng có lí do để bới móc Trần Kinh rồi.

Thực ra việc xảy ra trong giới quan chức chỉ là cái cớ, bây giờ tình hình căng thẳng của Phòng lâm nghiệp nghiễm nhiên trở thành lí do bới móc mà đối phương đang cần...

Điều này thì Trần Kinh biết rõ, cả Mông Hổ cũng biết vì thế mà y nhất quyết không để cho Trần Kinh đến Hồng Thổ Pha một mình, đi đến đó một mình sẽ rất nguy hiểm, thật không đáng mạo hiểm chút nào.

Tôi đã quyết đinh rồi, anh không cần khuyên can tôi nữa! Bất luận kết cục ra sao thì tôi cũng không thể để lâm trường xảy ra chuyện, nếu lâm trường xảy ra chuyện gì thì tôi biết ăn nói thế nào với mấy trăm công nhân đây!

Trần Kinh nói với vẻ mặt rất nghiêm nghị, hắn nói chắc như đinh đóng cột, không thể lay chuyển được.

Mông Hổ theo Trần Kinh lâu như vậy rồi nên cũng nhận ra sự kiên quyết trong lời nói của Trần Kinh, y chỉ thở dài không nói thêm gì nữa.

Nghĩ đến việc Trần Kinh đến lâm trường một mình, y hiểu rõ, việc cây bạch quả bị trộm hoàn toàn chỉ là âm mưu để gây chia rẽ mối quan hệ giữa quản lí và công nhân. Cây bạch quả ở lâm trường luôn có người canh giữ, hơn nữa cây bạch quả to như thế, muốn đào rễ rồi vận chuyển đi nếu không nên kế hoạch phối hợp trước thi không thể chuyển đi được.

Chính bởi vì những nguyên nhân này mà công nhân ở lâm trường cho rằng có người động đến tài sản của lâm trường, họ cũng tin vào cái tin tức giả đó là lâm trường ngầm bị mang đi bán đấu giá.

Trong tình huống như thế này đi nhiều người quá đặc biệt lại toàn là cán bộ thi hành pháp luật sẽ dễ gây mâu thuận và không vừa lòng, trái lại không có lợi cho việc giải quyết vấn đề.

Nhưng...

Mông Hổ nói đến khả năng gặp nguy hiểm làm y lại lo ngay ngáy, Trần Kinh một con người còn non trẻ như hắn liệu có đủ khả năng đối phó với tình hình này không?

Đồng chí Mông, tình hình trước mắt đã phát triển đến mức độ như ngày hôm nay, mọi hành động của chúng ta đều nằm trong dự tính của kẻ khác, nếu chúng ta cứ như thế này chúng ta sẽ luôn trong thế bị động, rất khó có thể thay đổi được!

Trần Kinh hút một hơi thuốc, nói một cách thản nhiên.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Mông Hổ, mặc dù ở trong đêm tối nhưng Mông Hổ vẫn cảm nhận được đôi mắt sắc bén của Trần Kinh:

Đồng chí chỉ cần làm một việc đó là điều tra rõ nguyên nhân xảy ra vấn đề gần đây trong đó bao gồm cả vụ việc xảy ra bên Hồng Thổ Pha, chỉ cần nắm được điểm yếu, là chúng ta có thể lôi kẻ xấu ra ngoài ánh sáng dạy cho bọn chúng một bài học!

Tuân lệnh, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Mông Hổ dõng dạc, trong giọng nói hiện lên tinh thần của một người lính.

Trần Kinh cười rồi nói:

Đồng chí cứ làm theo như tôi nói, xe của chúng ta sẽ ra ngoài thành sau đó chia ra, Trong mấy tối liên tiếp sẽ phải xông vào trạm điều tra các cấp dưới, nhất định lần này chúng ta phải hành động thật rắn.

Mông Hổ :

Tuân lệnh, tôi sẽ đi bố trí ngay!

Trần Kinh bắt tay Mạnh Hổ, Mạnh Hổ nắm chặt nhắc nhở:

Phó phòng phải chú ý an toàn...

Trần Kinh cười thản nhiên không nói gì,y có thể cảm nhận được nỗi căm phẫn trong lòng người đàn ông đang đứng trước mặt, y chẳng phải cũng giống như vậy sao?

Hành động lần này của phía bên kia là nhằm vào Phòng lâm nghiệp, hoàn toàn lợi dụng đục nước béo cò hơn nữa lại còn là đánh bất ngờ, bọn chúng cố ý không đề phòng Phòng lâm nghiệp, đầu tiên chúng ta phải chiếm trước thời cơ, tiếp theo là bố trí tay trong thật cẩn thận và tỉ mỉ. Vì muốn Mông Hổ nắm được điểm yếu của đối phương, nên Trần Kinh tùy hứng vạch kế hoạch thôi chứ Trần Kinh rõ hơn ai hết đó là để thực hiện việc này là vô cùng khó khăn.

Thật ra, Trần Kinh đủ khả năng đoán được đối phương là ai, cả xã Lễ Hà người mà có năng lực lớn như thế đồng thời lại có thể tạo ra sự việc lần này không ai khác ngoài Đàm Thu Lâm.

Đàm Thu Lâm là một kẻ ba phải, y ngồi được vào vị trí hiện tại cũng không có gì lạ.

Nghĩ đến Đàm Thu Lâm, trong lòng Trần Kinh có điều trắc ẩn, điều mà hắn không hiểu đó là nguyên nhân gì khiến thằng cha này phải mạo hiểm như thế? Lẽ nào vì khúc mắc giữa mình và y? Sự việc không thể đơn giản như thế được.

Trần Kinh từ trong trụ sở Phòng lâm nghiệp đi ra, Nghiêm Thanh đã đánh xe Cheetah đợi ngoài cửa, Vương Sam đã mặc đồng phục và ngồi bên ghế lái phụ.

Trần Kinh cau mày :

Cô đi để vướng chân à? Xuống xe!

Vương Sam quay mặt đi hướng khác tỏ vẻ kiên quyết không chịu xuống.

Trần Kinh nhìn Mông Hổ, Mạnh Hổ liền chạy đến gần xe nói:

Để cô Vương đi cùng phó phòng đi, chúng tôi ở nhà sẽ cảm thấy yên tâm hơn, ít nhất là lúc gặp nguy hiểm thì cũng có nữ đồng chí đây bên cạnh!

Trần Kinh nhìn Mông Hổ chăm chú rồi bật cười ha hả, kéo cửa xe rồi nói:

Chẳng qua chỉ là đi ra lâm trường thôi, các đồng chí cứ làm như là tiễn tôi ra chiến trường không bằng! Lái xe đi, hai tiếng sau chúng ta phải có mặt tại lâm trường!

Ô tô vừa chuyển bánh, xe Trần Kinh dẫn đầu, phía sau xe nối đuôi nhau, tất cả xe của Phòng lâm nghiệp đều đi, đoàn xe chìm dần trong bóng đêm.

Khi đoàn xe đến thành, xe của Trần Kinh rẽ sang đường dẫn đến sườn đất đỏ, các xe khác chia ra theo sự phân công của Trần Kinh tiến vào các trạm điều tra, nhìn chiếc xe cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn, Trần Kinh thở dài một tiếng cộng với tâm trạng vô cùng phức tạp.

Hắn quay đầu về phía sau xe châm một điếu thuốc, rồi từ từ nhắm mắt không nói một lời nào.

Hắn cảm giác xe đang dần giảm tốc , sau đó kít một tiếng và dừng hẳn, Trần Kinh mở mắt:

Sao thế? Không đi được nữa à?

Tài xế Phương lắc đầu, Trần Kinh ngồi thẳng dậy, chiếc xe thì cứ đứng yên một chỗ, Trần Kinh nhíu mày định nói , hắn nhìn biển số xe phía trước, cau lông mày nhìn rõ sự khó chịu và hơi lúng túng:

Tôi xuống xe một chút, 2 người cứ ở trên xe chờ tôi.

Buổi tối Kim Lộ mặc một chiếc váy màu xanh bó sát eo, dáng người eo thon, cô ấy đứng cạnh xe, cả con đường bị bà ấy và tên tài xế chặn lại. May mà buổi tối nên xe đi lại trên đường này không nhiều lắm nếu không thì việc cô ấy làm thật sự rất nguy hiểm.

Ánh đèn trên đường quốc lộ hơi tối nhưng vẫn không che được vẻ quyến rũ của Kim Lộ. Trần Kinh xuống xe, Kim Lộ nhìn hắn đầy tình ý không nói một lời nào cũng không phản ứng gì, nhưng Trần Kinh lúc này lại không muốn đối mặt với cô.

Kim Lộ là một phụ nữ thông minh, cô chắc chắn biết Trần Kinh làm việc này với hàm ý gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.