Quan Sách

Chương 626: Chương 626: Động phải tổ ong vò vẽ rồi!




Lần này Lĩnh Nam công tuyển một nhóm các bộ cấp Cục trưởng, tất cả chương trình hội nghị hoàn thành nội trong 2 tuần.

Căn cứ vào thông tri của Ủy ban Tổ chức tỉnh Lĩnh Nam, chỉ cần là các đồng chí tham gia công tuyển, yêu cầu giống như lần công tuyển đầu tiên, thi viết trước, dựa vào thư giới thiệu và giấy chứng minh thân phận được đưa đến Ủy ban Tổ chức tỉnh Lĩnh Nam, nhận bài kiểm tra tương quan liên quan đến công việc.

Sau đó nội trong 2 tuần, cán bộ tham gia không được rời khỏi Lĩnh Nam, bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng nhận thông báo của vòng thi thứ hai của Tỉnh ủy Lĩnh Nam do Ban tổ chức cấp Đảng ủy gọi đến.

Trần Kinh trước công tuyển ba ngày mới từ Hongkong trở về Lĩnh Nam, hắn ở Lâm Cảng dạo qua một vòng, cảm nhận bầu không khí nơi đây.

Sau đó hắn tự mình lái xe đi vòng quanh Lĩnh Nam một lượt.

Đối với việc Trần Kinh vào Lĩnh Nam, bất kể là Phương Uyển Kỳ hay là Kim Lộ đều vô cùng sốt sắng.

Phương Uyển Kỳ là người thủ đô, cô lớn lên ở thủ đô, đến Sở Giang công tác để trải nghiệm cơ sở và khó khăn trong cuộc sống ở nơi đây, mà điều kiện của Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ hoàn toàn trái ngược nhau, khuyết thiếu của Trần Kinh chính là kinh nghiệm lãnh đạo ở nơi có nền kinh tế phát triển, khuyết thiếu chính là tầm nhìn toàn cầu hóa.

Mà Kim Lộ lại là người từng trải, cô từ Sở Giang đến Lĩnh Nam sau đó đến Hongkong công tác rất nhiều năm, cô hiểu rõ được tầm quan trọng của việc thoát ra khỏi Sở Giang.

Lần này Kim Lộ đặc biệt chuẩn bị cho Trần Kinh một con xe tương xứng, mặt khác còn an bài một người thông thạo về Lĩnh Nam, đây là một người anh em tên Âu Kiếm Thôn, là một Phó tổng giám đốc một công ty cố vấn về thị trường có danh, đối với các vấn đề nhân văn kinh tế, xã hội và tri thức về Lĩnh Nam hiểu biết vô cùng sâu rộng.

Trần Kinh ở Hongkong học tập một tháng cùng Âu Kiếm Thôn. Lão Âu mỗi ngày đều giảng giải cho hắn về đặc điểm văn hóa, phong thủy, kinh tế của Lĩnh Nam, sắp xếp lịch trình công việc...

Lần này, Trần Kinh lái xe khảo sát thực địa, cũng là đề nghị của Lão Âu.

Trần Kinh tự mình lái xe giúp hắn cảm nhận sâu sắc nhất chính là sự giao thông tiện lợi của Lĩnh Nam, giao thông trong thành phố có thể nói là thông suốt,từ nơi này đến nơi khác trong thành phố, lái xe thực dễ dàng, mau lẹ.

Trần Kinh lấy xe ở Lâm Cảng, điểm đầu tiên là đến thành phố Hải Sơn. Trên đường đi qua thành phố Thuận Sơn, dừng lại ở đó ăn trưa, nhấm nháp món ăn Quảng Đông, bánh tôm thuốc sắc Thuận Sơn, gà núi cuộn Thuận Sơn, cá mục, tỏi hương hấp dưa pha lê...

Âu Kiếm Thôn là một người Lĩnh Nam đích thực, nói tiếng phổ thông rất chuẩn, cười nói vui vẻ, thích uống tra, đây là cá tính của anh ta.

Tính cách anh ta rất hào sảng, cũng rất rộng rãi. Có lúc ăn uống còn cùng Trần Kinh tranh trả tiền.

Đương nhiên, Trần Kinh cũng không nói với anh ta công việc của mình. Trong mắt Âu Kiếm Thôn, Trần Kinh là một học giả đại học nào đó, cho nên, đối với Trần Kinh anh ta tương đối coi trọng.

Bởi vì có nhiều bằng hữu, bàn ăn trưa ở Thuận Sơn có rất nhiều người tham gia cùng ăn uống.

Bọn họ phần lớn là người Lĩnh Nam, bọn họ ăn nói tiếng phổ thông, ăn món ăn Quảng Đông, tán gẫu đại sự, thưởng thức nghệ thuật uống tràm cái loại nhàn nhã nhiệt tình này khiến Trần Kinh cũng thầm cảm thán.

Âu Kiếm Thôn có nhiều quan niệm rất sắc bén, gãi đúng chỗ ngứa.

Anh ta nói, bất kể ai, dù có ở ngôi cao đến đâu, dù có thanh cao đến đâu, kinh tế vẫn là nền tảng. Không có nền tảng này, ngôi cao có thể ở ngồi vững được lâu dài, mà có nền tảng này thì cuộc sống có thể được tận hưởng và được tôn nghiêm.

Lời này có chút hơi tiền nhưng Trần Kinh ngẫm kỹ lại cảm thấy rất có đạo lý.

Tựa như Lĩnh Nam đây, lối sống hối hả như vật, có rất nhiều người cả ngày đầu tắp mặt tối nhưng cuộc sống vẫn khó khăn khốn khổ như trước.

Mà những người đang ngồi ở đây bây giờ, lại có thể nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã điển hình của Lĩnh Nam như vậy, sự chênh lệch này chỉ có thể nằm ở bốn chữ “nền tảng kinh tế”

Mà bốn chữ này là do nhiều người bỏ cả đời ra để chiêm nghiệm.

Trần Kinh tự thấy may mắn bản thân vẫn có chút sự quan tâm đến tiền bạc, đây có thể liên quan đến thời gian trải nghiệm công tác ở Lễ Hà.

Công tác ở Lĩnh Nam đã nhiều năm mới tích kiệm được 5000 nhân dân tệ, cuối cùng vì muốn chuyển đổi công tác mà bỏ ra toàn bộ 5000 nhân dân tệ, cái cuộc sống túng quẫn đó, hắn đã từng được nếm qua.

Hiện tại sổ tiết kiệm của Trần Kinh cũng có đến vài triệu nhân dân tệ rồi, hắn dần phát hiện thái độ của mình đối với cuộc sống cũng đang dần thay đổi, ít nhất cũng thong dong hơn một chút, tự tin hơn một chút.

Cho dù là ở Lĩnh Nam , nơi giàu có và đông đúc như vậy, Trần Kinh vẫn có thể bỏ qua nhiều chuyện, hắn không thấy đáng sợ như trước, có thể dùng tiền bạc để xem nhẹ vấn đề!

....

Lúc Trần Kinh đến Việt Châu mới đột nhiên phát hiện lần công tuyển này đã được khuấy động lên, tùy tiện mua một tờ báo, hắn xem những thông tin về công tuyển, nghi ngờ, chờ mong và bình luận!

Mà sau khi hắn báo danh với Ban Tổ chức tỉnh ủy, ở cửa lại đụng phải phóng viên muốn phỏng vấn những người được đề cử lần này.

Hắn ngay lập tức rảo bước đi nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng vây của phóng viên.

Phóng viên này nhìn rất được, trên người mặc áo sơ mi, dưới là váy ngắn có tất đen làm nổi bật đôi chân thon dài yểu điệu.

Đối với phóng viên, Trần Kinh trời sinh đã có chút mẫn cảm, hắn thấy người này, trên mặt mang nét cười, nhưng lời nói cử chỉ lại rất khôn khéo, trong lòng hắn hiểu rõ, đối diện mình chẳng phải thiện nam tín nữ gì.

Vì muốn theo sát thu thập tin tức công tuyển lần này, Đường Ngọc đã tự mình dẫn đầu đôi, mạnh mẽ khí thế tiến tới.

Cô đưa mắt nhìn qua các ứng cử viên của các tỉnh, hy vọng có thể từ trong đám người này chọn ra được một đối tượng để theo sát đưa tin.

Thông qua việc theo sát báo cáo có thể đưa tin đầy đủ về các vấn đề và khảo nghiệm trong lần công tuyển này, cố gắng đạt tới mức có thể đem tất cả các kế hoạch, lịch trình của các người được đề cử ra đưa tin, từ đó đưa việc tuyên truyền công tuyển lần này thành hình mẫu cho giới truyền thông.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng, lần này đến ứng tuyển có rất nhiều cán bộ có vẻ mặt rất nghiêm trọng, tỷ lệ chọn lựa 1/10 đã trở thành khối đá lớn đặt trên ngực không ít người.

Mà mặt khác, cô có khả năng cảm nhận được rằng những tinh anh này có muốn đem hết toàn lực đẩy mạnh nền kinh tế Lĩnh Nam hay không, điểm này có thể dựa vào thái độ phỏng vấn của bọn họ mà nhìn ra.

Có nhiều người thậm chí còn chủ động nói chuyện bày tỏ chút quan niệm và kiến giải của mình với truyền thông.

Hôm nay Đường Ngọc đưa đủ nhân lực tới đây, vì lần tuyên truyền này của tổ chức, cô tổ chức và hợp tác với đài truyền hình tỉnh, báo truyền thông cộng thêm TV truyền thông cũng nhau liên hợp, mục đích chính là phát tán rộng khắp tin tức.

Nếu như không phải nhân vật đặc biệt mấu chốt, cô sẽ không tự mình ra mặt phỏng vấn đâu.

Nhưng cô tròn mắt thấy một cán bộ rất trẻ tuổi sau khi báo danh từ cửa chính của Ban Tổ chức Tỉnh ủy liền vội vã chạy ra ngoài, hình như là muốn tránh né phóng viên, bản năng nghề nghiệp của cô lại dậy lên, lập tức nổi hứng phỏng vấn.

Mà đài truyền hình đi cùng vừa thấy cô tự mình ra mặt, camera cũng hướng sang bên đó quay.

-Xin hỏi đồng chí này, ngài là cán bộ ứng tuyển từ tỉnh nào vậy?

Đường Ngọc khách khí cùng Trần Kinh chào hỏi.

Trần Kinh chỉnh chu lại hình tượng, gật đầu nói:

-Tôi đến từ tỉnh Sở Giang!

Đường Ngọc nhìn sang tập tài liệu trên tay, lập tức nói:

-Ai nha, đồng chí, xin hỏi anh có phải là Trưởng phòng Trần Kinh hay không? Theo như tài liệu chúng tôi có, lần này Sở Giang chỉ có một cán bộ trẻ tuổi đến dự tuyển, không nghĩ trùng hợp như vật, hôm nay tôi có thể phỏng vấn ngài!

Đòn sát thủ của Đường Ngọc chính là lực hấp dẫn, có người nói cô “tiếu lý tàng đao”, đại khái chính là nói đến điểm này.

Lời nói cử chỉ của cô rất nhẹ nhàng nhưng văn phong tương đối sắc bén, nhất là trong vấn đề phê phán, có đôi lúc cô không chút lưu tình.

Đường Ngọc và Trần Kinh rất nhanh thoải mái tán gẫu, nhưng khi cô đem mũi giáo chuyển đến cách nhìn về vấn đề kỳ thị trong lần công tuyển này, câu trả lời của Trần Kinh khiến người khác cảm thấy hết sức bất ngờ.

Trần Kinh bày tỏ, hắn đối với việc kỳ thị có cách lý giải riêng hơn nữa cán bộ chọn lựa vào nội bộ Đảng nhất định phải lựa chọn cán bộ thích hợp nhất, bởi vì đó là những người chịu trách nhiệm với nhân dân.

Cho nên, bởi vì một cương vị nào đó có tính chất đặc biệt mà đề ra một số yêu cầu, chỉ cần là thực sự muốn cầu thị, phù hợp với thực tế, đều hợp lý thôi, không nên biến những yêu cầu này trở thành sự phân biệt...

Đồng thời Trần Kinh còn cho rằng, có người đang lợi dụng chuyện đó để viết bài, không ngại lăng xê, làm việc không cần thiết...

Lần này đưa tin về công tuyển cán bộ đạt được thành công là sự đắc ý đối với Đường Ngọc.

Hôm nay lần đầu tiên cô gặp người trả lời như Trần Kinh, không biết tại sao trong lòng cô liền thấy phấp phỏm không yên, tâm tình liền không vui.

Cô tranh thủ xem qua tư liệu của Trần Kinh, trên tư liệu nói Trần Kinh đến từ lớp huấn luyện của Cảng Đại, cô nghĩ điều kiện của Trần Kinh này rõ ràng là có ưu thế hơn các cán bộ khác, hắn tất nhiên hy vọng có thể áp dụng những yêu cầu kỳ thị kia.

Vừa nghĩ thế, trong lòng cô liền có thành kiến với Trần Kinh, ngay lập tức cô kịch liệt truy hỏi.

Đòn sát thủ của cô chính là câu hỏi phản vấn, Trần Kinh nhíu mày nói:

-Đồng chí phóng viên à, quan niệm của cá nhân tôi là muốn khách quan nhìn nhận hoạt động công tuyển lần này. Chúng ta phải coi trọng nhưng mặt khác chúng ta cũng phải dùng lý tính để xem xét. Bất kể thế nào, đây chỉ là muốn công tuyển một nhóm cán bộ cấp Cục trưởng cho tỉnh, không nên đặt kỳ vọng quá cao.

Mặt khác, truyền thông đối với việc công tuyển đưa tin hẳn vẫn nên vừa phải, thích hợp và thỏa đáng, đưa tin quá mức, hoặc là soi mói quá mức không chỉ lãng phí sức lực hơn nữa còn gây bất lợi cho việc khai triển việc công tuyển.

Trần Kinh xuất thân là cán bộ Ban Tổ chức, hơn nữa hắn cũng từng trải qua công tuyển cán bộ.

Hắn hiểu rõ, công tuyển kiểu này, kiêng kị nhất chính là bị người khác dụng ý xấu mà lăng xê, một khi lăng xê lên quá cao, người khác chú ý sẽ càng nhiều, vấn đề bị bại lộ sẽ càng nhiều.

Cải cách vốn là rất gian nan, vốn phải nhận một áp lực cực lớn.

Mà một khi bị soi xét quá độ, các thói quen hay các vấn đề cũng sẽ bị phóng đại vô độ, điều này đối với cải cách là cực kỳ bất lợi.

Rất có thể vì truyền thông khiến cho niềm tin của tầng quản lý hoặc là lãnh đạo bị dao động, một khi như vậy, toàn bộ cải cách sẽ trì trệ không tiến được, đây không phải là điều thường khiến cho người ta tiếc hận sao.

Trần Kinh có thái độ như vậy, hắn cho rằng đó là chuyện đương nhiên.

Lúc đó Đường Ngọc lại càng nghe càng cảm thấy không vừa mắt Trần Kinh.

Lời này của Trần Kinh là có ý gì? Là nói cô có dụng ý xấu muốn lăng xê sao?

Đây rõ ràng là ngấm ngầm hại người mà!

Ngay lúc sắc mặt Đường Ngọc không tốt, nói không lên lời, Trần Kinh khách khí gật đầu với cô sau đó liền rời đi.

Đến lúc cô kịp phản ứng, Trần Kinh đã ra đến cửa lớn.

Cô trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Trần Kinh, đột nhiên cảm thấy người này rất đáng giận, cán bộ nội địa đúng là không biết phép tắc như vậy, dám đùa giỡn với quan uy như vậy, còn tưởng mình là đại minh tinh nữa sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.