Quan Sách

Chương 25: Chương 25: Đuổi cùng giết tận






Mông Hổ và Nghiêm Thanh hai người đàn ông cao lớn đã đứng lên.

Còn đối diện với bọn họ, một người trẻ tuổi mới hai mươi lăm vẫn ngồi như cũ.

Mông Hổ và Nghiêm Thanh hai người bị lời nói của Trần Kinh trấn áp hoàn toàn rồi, lời của Trần Kinh đơn giản trực tiếp, nói thẳng tình huống xấu nhất, điều này là cho bọn họ đột nhiên phát hiện ra, cho dù là tình huống xấu nhất, vậy mà kết quả cũng sẽ không quá tồi tệ.

Việc Trần Kinh đóng quán cơm Hà Tây, cách nhìn nhận của dân chúng là một lợi thế cực kỳ lớn, lãnh đạo huyện không thể không suy xét vấn đề này, đối với Trần Kinh mà nói, đây là lá bài vô cùng có lợi cho hắn, thế nhưng Mông Hổ và Nghiêm Thanh đều quên mất điểm này.

- Chính khí! Chính khí!

Cơn giận của Trần Kinh còn chưa nguôi. Hướng về Mông Hổ và Nghiêm Thanh lớn tiếng nói.

- Chúng ta làm việc cần phải có chính khí, tôi niêm phong quán cơm Hà Tây đường đường chính chính, chứng cứ vô cùng xác thực, Trịnh Sảng hắn dù là con trời, thì có thể làm gì được tôi?

- Nhìn xem cái bộ dạng vừa rồi của hai người, nơm nớp lo sợ, rụt rè sợ hãi, làm sao còn giống một cán bộ có can đảm phụ trách?

Trần Kinh bưng chén trà trên bàn uống một ngụm:

- Trong đầu các người nghĩ cái gì vậy? Trong đầu toàn suy nghĩ đấm đá nhau của kẻ mọn, tôi nói Trịnh Sảng nên điều tra, quán cơm Hà Tây nên niêm phong, đây chính chỗ đứng căn bản của tôi, sâu trong lòng các người còn cười nhạo báng tôi, nghĩ tôi không am hiểu chính trị, không hiểu quy tắc của quan trường, là kẻ không có đầu óc, tôi nói mẹ nó, các người đúng là ếch ngồi đáy giếng.

- Hôm nay tôi dừng nói ở đây, tôi quản gì cái trưởng phòng Bảo vệ môi trường chó má, hay là trưởng phòng Đàm Phòng công an, hay là viện kiểm sát cái gì, lãnh đạo liên quan Phòng công thương, nếu như bọn họ thật sự có gan, sự việc đều qua ba bốn ngày rồi, Trần Kinh tôi vẫn còn có thể thanh thản ngồi đây mà uống trà?

- Bọn họ chỉ dám khua môi múa mép sau lưng, chúng ta chấp pháp trái phép, sao họ không đến điều tra chúng ta chấp pháp trái phép? Mẹ nó đều là một đám hổ giấy, một lũ rùa rụt cổ...

Trần Kinh càng chửi càng hăng, Mông Hổ và Nghiêm Thanh nghe mà kinh hồn bạt vía, bọn họ nhìn thấy bộ dạng giận dữ tột cùng của Trần Kinh kia, cái khí thế trước đây họ chưa từng thấy qua, thật là uy áp chính phái thắng tà...

Mà lời miệng Trần Kinh nói ra, đó cũng là khí thế cực lớn, nhìn ra các Phòng trong huyện, hắn nhất nhất khiến bọn họ bới ra chỉ điểm một phen, rất có phẩm chất anh hùng ngạo nghễ, nhìn khí thế của hắn, cả cái Lễ Hà này vốn chẳng có cán bộ nào khiến hắn phải để ý.

Tuổi trẻ ngông cuồng không biết trời cao đất dày và dám làm dám chịu vốn là như vậy.

Nói ra Trần Kinh đến Lễ Hà cũng được hai năm rồi, trước lúc đó, trên dưới cả Phòng lâm nghiệp đều xem Trần Kinh là kẻ trước đây, ngay mấy phút đồng hồ trước, thậm chí Mông Hổ và Nghiêm Thanh còn xem Trần Kinh là kẻ trước đây.

Nhưng hiện tại, lúc này trong lòng Mông Hổ và Nghiêm Thanh đã bị chấn động lớn, bọn họ đã nhìn thấy rõ ý chí trong xương cốt Trần Kinh rồi.

Chế giễu người khác trẻ tuổi, không hiểu chính trị, thực ra chính mình mới không rõ, không hiểu.

Cảm giác này khiến hai người Mông Hổ và Nghiêm Thanh đều đỏ mặt, hai người họ đều những nhân vật lăn lộn trên chính đàn mười mấy năm, tự cho đã am hiểu quy luật chính đàn rồi.

Nhưng, tư tưởng của bọn họ qua phân tích của Trần Kinh, lập tức trở thành trẻ con học làm người lớn, nhìn nhận vấn đề quá nông cạn, căn bản là không nhìn ra điểm mấu chốt của vấn đề.

Một trận thóa mạ của Trần Kinh, khiến cho Nghiêm Thanh và Mông Hổ cảm thấy như học sinh tiểu học vậy, trước đây hai người họ nghi ngờ đủ kiểu, giờ phút này đều tan thành mây khói, hai kẻ nghe lời, mặt đều đỏ bừng lên.

Qua một lúc lâu, Mông Hổ lấy hết dũng khí nói:

- Phó phòng Trần, ngài đã nói như vậy, vấn đề này huyện nên ủng hộ chúng ta mới đúng?

Làm sao diễn biến cục diện bây giờ đối với chúng ta ngày càng bất lợi vậy? Như này...”

Trần Kinh khoát tay, ngắt lời Mông Hổ, nói:

- Cậu không nghĩ được sao? Hôm nay tiền trà cậu trả, tôi nói cho cậu nguyên nhân.

Mông Hổ đỏ mặt, vẻ khờ khạo, nói:

- Được, tôi trả, hôm nay nghe buổi nói chuyện của anh, tôi cũng cảm thấy mình sống uổng phí bao nhiêu năm, về sau...

- Đừng nói sau này, cậu biết con người tôi không thích nhất là ngực đánh vỡ tảng đá lớn!

Trần Kinh ngắt lời Mông Hổ.

- Bây giờ tôi nói cho cậu biết, cục diện hiện tại sở dĩ ngày càng bất lợi với chúng ta, chỉ là vì, tư tưởng của mọi người giống hai người.

- Bọn họ chờ chúng ta đi tìm họ, như vậy thì oai bọn họ lên, chúng ta sợ rồi, chủ động đi nhận lỗi rồi, thì họ có thể không oai sao?

Trần Kinh cười lạnh lùng:

- Trần Kinh tôi làm người làm việc có một điểm là vô cùng xác định, đó là nhìn chuẩn rồi mới làm, làm rồi sẽ không dễ dàng khuất phục, cuộc đời này chính là như vậy, ngươi mạnh kẻ khác sẽ sợ ngươi, ngược lại ngươi chột dạ trước, kẻ khác cảm thấy ngươi yếu đuối dễ bắt nạt, hận không thể trèo lên đầu ngươi được.

- Cái gì mà trưởng phòng Trương, trưởng phòng Đàm vân vân, chính là lợi dụng tâm lí này, bọn họ xuất chiêu này, quả nhiên là có hiệu quả luôn, hai người không phải bị dọa cho vỡ mật sao?

Mặt Mông Hổ và Nghiêm Thanh càng đỏ hơn, hai người ngồi xuống buồn rầu uống trà, lại một lúc sau, Mông Hổ ngẩng đầu nói.

- Không đúng, Phó phòng Trần, cục diện nếu cứ diễn biến như này, đối với sẽ chúng ta ngày càng bất lợi, một khi lãnh đạo huyện không gánh nổi áp lực, vẫn bắt buộc bắt Phòng chúng ta động thủ, cùng lắm dư luận lại dấy lên một lúc, nếu như vậy, vẫn là chúng ta không được rồi.

Trần Kinh bây giờ dựa vào cái gì? Dựa vào phẩm chất đạo đức cao! Nhưng cái thứ này hư vô mờ mịt, trôi theo thời gian, bây giờ cục diện bên ngoài đối với Trần Kinh rất bất lợi, nếu như Trần Kinh cứ kéo dài, điểm khống chế cao này của hắn sẽ nhanh chóng mất đi tác dụng, lúc ấy phải làm sao?

Lại nói, lần này Trần Kinh có thể niêm phong quán cơm Hà Tây, thắng vì đánh bất ngờ, đánh đối phương trở tay không kịp.

Nếu không phải như thế, Trần Kinh sao có thể có cơ hội niêm phong quán cơm Hà Tây? Nếu như Trịnh Sảng sớm có chuẩn bị sớm, người ta sớm đã sắp xếp thỏa đáng các mối quan hệ rồi, dựa vào mấy số người đội chấp pháp lâm nghiệp, e rằng không khống chế nổi tình cảnh.

Trần Kinh đột nhiên tập kích thành công, đó chỉ là tạm thời, hiện tại Trịnh Sảng triển khai phản kích cũng rất sắc bén, Phòng lâm nghiệp giờ gặp phải những áp lực mà trước đây chưa từng gặp, nếu những áp lực đó không được giải quyết thích đáng, Trần Kinh sẽ nhanh chóng rơi vào vị trí bất lợi.

Trần Kinh không nói, hắn châm một điếu thuốc, bưng chén trà nên nhâm nhi thưởng thức.

Mắt hắn lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh nắng bên ngoài rực rỡ, sông Lễ Hà uốn lượn, nước xanh biêng biếc, mấy chiếc thuyền lá nhẹ trôi trên sông, người đánh cá vui mừng đập phịch phịch trên mặt nước, một cảnh tượng đẹp như tranh.

Trần Kinh mỉm cười, chậm rãi nói:

- Trịnh Sảng, người này bình thường quá kiêu ngạo, không kiêng nể gì, lần này thiệt với chúng ta, dáng vẻ kiêu căng đả kích hung hăng chúng ta, tôi thấy vẫn là dẫn đến hưởng ứng rất lớn từ quần chúng.

Hắn dừng một chút, chuyện vừa chuyển, mắt nhìn Mông Hổ nói:

- Nhưng chỉ hưởng ứng thôi là không đủ, tình hình như này, tất có kẻ giậu đổ bìm leo, có kẻ cùng chung mối thù, chúng ta thả con săn sắt bắt con cá rô, thì hẳn có người đuổi sát theo sau...

Mông Hổ sửng sốt, trong đầu dường như nắm được điểm gì đó,y vội nói:

- Ý của phó phòng Trần...

- Niêm phong quán cơm của hắn đã là bước đầu, đập phá công ty hắn, chặn khu kinh doanh giải trí của hắn, những cái này đều là có khả năng thôi mà.

- Cái gì? Đập phá công ty hắn? Chặn...cái này..cái này...

Sắc mặt Nghiêm Thanh chuyển sang trắng bệch, đây lại không phải là địa bàn của xã hội đen, đường đường Phòng lâm nghiệp, có thể làm chuyện như này sao?

Trần Kinh hừ một tiếng, nói:

- Tôi nói là có thể có, không phải là nhất định có, chúng ta đường đường là một đơn vị chính phủ sao lại có thể làm những chuyện trái pháp luật như vậy? Nhưng chúng ta không làm không có nghĩa là không có người làm.

Người bị Trịnh Sảng áp chế, ức hiếp lâu ngày, bọn họ vẫn luôn nóng lòng muốn ngóc đầu dậy đó sao? Còn lúc nào thời cơ tốt hơn bây giờ nữa? Trong đầu Trịnh Sảng nghĩ là chúng ta, ngày ngày chú ý chúng ta, hắn phòng bị sơ suất, hắn phòng thủ sơ hở trăm chỗ, nghìn lỗ hở...

Giọng điệu Trần kinh rất nhạt, nhưng vào tai hai người Mông Hổ và Nghiêm Thanh lại như sấm bên tai, tuyên truyền giác ngộ!

Cái gì là có khả năng? Đôi khi có thể có chính là nhất định có, còn nhất định có chính là có cũng muốn có, không có điều kiện tạo ra cũng muốn có.

Khả năng có của Trần Kinh là ý gì? Kẻ ngốc cũng có thể nghe ra ý nghĩa có thể có của hắn chính là người sau.

Niêm phong quán cơm Hà Tây của Trịnh Sảng, điều này cũng đủ chấn động rồi, nếu như tiếp tục đập phá công ty của Trịnh Sảng, việc kinh doanh nhà nghỉ và phòng hát bị cản trở, việc này sẽ càng chấn động hơn, là chấn động ngoài ý muốn.

Đọc đến đây, mặt của Mông Hổ và Nghiêm Thanh đều trắng bệch rồi.

Bọn cùng dò xét Trần Kinh ngồi đối diện mình, ngơ ngẩn nói không ra lời, Trần Kinh này cũng thật độc ác, vừa còn là một kẻ thông huấn đường đường chính chính, đó là khí tiết chính trực, chính khí tràn đầy.

Bây giờ động tay cái, dùng ngay chiêu độc ác nhất, đây là muốn làm gì? Đây là trắng trợn muốn đuổi cùng giết tận, không cho Trịnh Sảng lối thoát.

Hai người càng nghĩ, tim càng đập loạn, Trần Kinh hào hoa phong nhã trước mắt, nào là thanh niên văn nghệ cái gì? Nào là mọt sách cái gì? Sát phạt quyết đoán, thủ đoạn mạnh, Mông Hổ này lăn lộn chiến trường cũng không sánh kịp.

Bây giờ thứ mà Trịnh Sảng nghĩ hàng ngày là trói buộc thủ hạ của mình, tránh cho đám lưu manh đó làm bậy, nhất là lo mấy tên đó sẽ gây phiền toái cho Trần Kinh, từ đó khiến cho hắn có cớ.

Nhưng y vĩnh viễn không nghĩ được, Trần Kinh lại quay ngược, lấy công làm thủ, phản công lại hắn, một khi tất cả tuyến của Trịnh Sảng đều rơi vào khốn cảnh, lúc đó ai còn nghi ngờ việc Phòng lâm nghiệp niêm phong quán cơm Hà Tây, là hợp pháp hay không?

- Trịnh Sảng chính là một kẻ khốn nạn mà quần chúng căm hận.

Đây chính là mục đích mà Trần Kinh muốn đạt được.

Nếu không thì, tại vì sao sau khi Phòng lâm nghiệp niêm phong quán cơm của y, lập tức liền có nhiều người dân tích cực hưởng ứng phẫn nộ như vậy?

Thủ đoạn của Trần Kinh quá thâm độc, âm độc, quả thật là không thể tin nổi, không có khuôn mẫu, không theo bài bản. Trời nóng gắt, mà lưng của Nghiêm Thanh và Mông Hổ đều đổ mồ hôi lạnh. Giờ phút này, cho dù bọn họ không thừa nhận cũng không được, là đối thủ với người như Trần Kinh, thật là quá đáng sợ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.