Lần đầu tiên lái xe dạo chơi trên đường phố của Bắc Kinh.
Ở Bắc Kinh tắc đường đã trở thành một việc quá quen thuộc, nhưng Trần Kinh rất may, vẫn chưa gặp tắc đường đoạn nào, trên đường lái xe rất thuận lợi.
Sở Giang không thể nào so sánh được với sự ồn ào, phồn hoa của Bắc Kinh, và cả mùa đông ở đây nữa, là trung tâm văn hóa, kinh tế của một nước cộng hòa, thì phải nhộn nhịp, phồn vinh rồi.
Tuy mùa xuân chưa tới, nhưng đã tràn ngập không khí mùa xuân!
Trong không khí như vậy, ở một thành phố như vậy, lái xe ra ngoài hóng mát.
Khiến Trần Kinh cảm thấy những cái ẩm mốc của mùa đông đều bị gió thổi đi hết, hơn nữa đây là một thành phố vừa hiện đại vừa cổ kính của một nước cộng hòa, dường như hắn cũng hòa những gì ở đây, khiến cho Trần Kinh dần bình tĩnh lại.
Ngồi ở ghế bên cạnh, Phương Uyển Kỳ giống như một đứa trẻ đang rất vui, hi hi ha ha, líu lo ríu rít cười nói.
Phương Uyển Kỳ thực ra là một người rất lạc quan, cô ta không bao giờ để ý tới ánh mắt của người khác, tôi dám nghĩ dám làm dám yêu dám hận.
Con người biết hài lòng thì tự dưng sẽ vui vẻ, tuổi trẻ chính là cần phải phóng khoáng, tự nhiên, vì vậy ở cùng với Phương Uyển Kỳ, không thể không vui, cũng dần dần học được cách thoải mái.
Vì dù có là người ủ dột tới đâu thì cũng sẽ bị cô ta lây nhiễm, dần dần cũng trở lên vui vẻ.
Hơn nữa, cô ta lại là một người cực kì khôn khéo, cô ta đã làm nhà báo nhiều năm như vậy, sau lại tự mình xây dựng sự nghiệp, một người con gái, sự nghiệp phát triển phơi phới, tất cả đều tự nhiên mà có, Trần Kinh trước đây cảm thấy cũng chẳng ra gì, hiện giờ thấy thật xấu hổ, có chút cảm thấy mình không bằng.
Trần Kinh không phải là người gia trưởng, nhưng trong lòng hắn, vẫn là một người hiếu thắng.
Hắn đường đường là một người con trai, chẳng nhẽ lại không bằng một người con gái, vì vậy có nhiều lúc hắn bị ám ảnh rất nhiều vì điều này.
Nhưng hiện giờ, trong lúc này, hắn buông hết rồi.
Hướng đi tới không phải là một câu lạc bộ, chính là ở cái ngã ba phía trước sẽ đổi hướng.
Giữa đường nhận được cuộc điện thoại gấp của Phương Lộ Kiên, khiến hai người họ phải ngay lập tức tới ngay biệt thự số 81, có lẽ là ông nội lại có việc gì.
Ông nội có chuyện tìm, thì dù có chuyện lớn tày trời cũng phải bỏ hết.
Vì vậy, Trần Kinh gọi điện cho Vương Phượng Phi nói rõ mọi chuyện, sau đó lập tức đổi hướng, đến ngay biệt thự số 81.
Biệt thự số 81 ở ngoại ô, ở rất xa trung tâm thành phố. Ngoại ô của thành phố mênh mông vắng vẻ, trời xanh, đất rộng, ở đằng xa, có thể nhìn thấy mấy ngọn đồi.
Ở đây nhìn ra thì những ngọn đồi với bầu trời như hòa làm một, không phải là cảnh có thể thường gặp.
-Này, ông nội em tìm chúng ta có chuyện gì nhỉ? Không phải là tặng chúng ta một bao lì xì lớn chứ!
Trần Kinh cười nói.
Tính Phương Uyển Kỳ có chút hoang dại, cô ta mở cửa sổ ra, mặc cho gió lạnh bên ngoài lùa vào.
Cô ta lạnh tới mức mặt đỏ hết lên, nhưng lại không để ý tới điều đó, cô ta quay mặt sang nhìn Trần Kinh nói:
-Anh nghĩ hay quá nhỉ, anh tay không vào Bắc Kinh chơi, ôm được người đẹp trở về, lại còn muốn có cả lì xì lớn mang về. Điều này có vô lý quá không?
Cô ta cười, nói:
-Còn nữa, biệt thự số 81 không phải chỉ có mỗi ông sống. Không chừng là chúng ta phải đi gặp những người khác!
-Những người khác?
Trần Kinh ngẩn người ra, suy nghĩ trong đầu hắn đột nhiên thay đổi, bỗng nhiên hắn đạp thắng xe, ô tô ngay lập tức dừng lại.
-Em nói gì?
Trần Kinh đột nhiên nghĩ tới một người, có thể sống trong căn biệt thự số 81 của Quân ủy, lại có quan hệ thân thiết với Phương gia, ngoài Phương lão tướng quân ra chỉ có thể là Cổ Minh Phàm Cổ tướng quân.
Cổ Minh Phàm muốn gặp mặt hắn và Phương Uyển Kỳ ư?
Cổ Minh Phàm đang đương nhiệm chức Phó tổng tham mưu trưởng Cục tham mưu Quân ủy Trung Ương, hàm thượng tướng, có thể nói là một vị trí rất cao, ông ấy muốn gặp hắn ư?
Trần Kinh cảm thấy khả năng xảy ra việc này là rất ít. Có thể hắn vẫn đang dựa vào hơi của Phương Uyển Kỳ!
Xe chầm chậm đi vào trong khu biệt thự số 81, trên xe có giấy thông hành, nhưng theo sự chỉ dẫn của Phương Uyển Kỳ, đi vào khu biệt thự rẽ vào ngõ số 3, xe liền bị một người cản lại.
Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ tìm chỗ đỗ xe xong, liền chạm mặt ngay với một người lính cần vụ tư thế rất là hiên ngang.
Người lính cần vụ đi về phía Phương Uyển Kỳ và Trần Kinh chào theo nghi lễ quân đội. Phương Uyển Kỳ cười nói:
-Là Chú Cổ bảo anh tới đây sao?
Anh lính gật đầu nói:
-Cổ Tổng đang đợi hai người.
Đi sau lính cần vụ, dọc theo ngõ nhỏ, đến tòa số 18, Phương Uyển Kỳ cười nói:
-Đến rồi!
Tòa nhà số 18 này so với tòa nhà màu đỏ của ông nội Phương Uyển Kỳ nhỏ hơn một chút.
Nhưng cách bố trí của tòa nhà rất đơn giản thanh thoát.
Trong vườn điểm xuyết bởi những hoa cỏ rất đơn giản, đối diện là phòng khách.
Phương Uyển Kỳ thì có vẻ đã quen nơi này rồi, đi qua vườn cô ta liền kéo Trần Kinh đi chậm lại.
Đến cửa phòng khách, cô ta đẩy cửa vào, nhìn vào phía đối diện hét lên:
-Chú Cổ, thím, hai người có nhà không?
Một người phụ nữ trung niên tầm năm mươi tuổi, mặc một bộ quần áo rất đơn giản đi ra ngoài cửa, bà ta nhìn thấy Phương Uyển Kỳ, liền cười nói:
-Ai da, Kỳ Kỳ đến thật rồi!
Phương Uyển Kỳ lè lưỡi, cười, lanh lẹ gọi một tiếng thím, sau đó giới thiệu Trần Kinh cho bà ta.
Người phụ nữ trung niên đó đúng là vợ của Cổ lão tướng, bà ta nhìn qua Trần Kinh, gật đầu nói:
-Tiểu Trần, thím có thể gặp trực tiếp cậu, là muốn biết mắt nhìn người của Uyển Kỳ nhà chúng ta, ai da, quả là người tuấn tú, vào trong đi, vào đi! Chú Cổ của cháu đang ở trong phòng sách, hôm nay mới rảnh rỗi được một chút!
Vào trong phòng khách, Trần Kinh đột nhiên rùng người.
Không phải là vì sự lộng lẫy của căn phòng, mà là vì căn phòng quá sạch.
Không có một hạt bụi nào, rất tỉ mỉ.
Ngay cả những cái gối ôm ở trên ghế sofa, đều được dựng theo một hướng, nhìn qua thì chúng tạo thành một đường thẳng.
Cách bố trí của căn phòng, đều dường như được sắp đặt theo những đồ án vậy, đưa mắt nhìn qua, giầy, tách trà, ghế…đều được sắp xếp theo trật tự, chỉ một sự xê dịch thôi cũng phá hỏng sự hoàn mĩ của căn phòng.
Đây chính là căn nhà điển hình của quân nhân.
Trần Kinh chưa bao giờ gặp Cổ Minh Phàm, nhưng qua cách bố trí của căn phòng, hắn có thể cảm nhận được sự cần mẫn và cẩn thận của người này.
Ngược lại, Phương Uyển Kỳ lại rất tự nhiên, cô ta ngồi phạch một cái xuống sofa, đưa tay cầm gối ôm, nói:
-Thím à, nhà của thím ngăn nắp sạch sẽ quá, những con quỷ bẩn như chúng cháu không quen, cháu vẫn phản đối chú Cổ áp đặt việc quân vào việc nhà!
-Ha ha, ai phản đối ta đấy? Ta xem ai dám phản đối việc quân nào?
Một giọng nam phát ra, như tiếng chuông từ trên lầu vọng xuống, Trần Kinh vội đứng dậy, từ đầu cầu thang một ông già cao lớn uy nghiêm đi xuống.
Ông ta mặc một bộ thường phục của Thượng tướng, trên vai có ba ngôi sao lấp lánh.
Trần Kinh nhìn Cổ Minh Phàm trên ti vi, thấy ông ta rất có quân uy, khí chất.
Nhưng lúc này gặp mặt ông ta, khiến cho hắn rất sốc.
Tóc của Cổ Minh Phàm đã bạc cả, nhưng sống lưng thì vẫn thẳng tắp.
Ngoài ra, bước chân của ông ta rất có lực, mỗi bước đi đều tạo ra âm thanh đều đều vọng lại “Dậm, dậm, dậm”.
Mà lúc Cổ Minh Phàm đi đến trước mặt, Trần Kinh mới phát hiện ra, từ đầu tới chân ông ta, không có một chỗ nào không chỉnh tề, thậm chí rất nghiêm chỉnh, hoặc có thể nói rất tỉ mỉ.
Tóc của ông ta tuy đã bạc, nhưng được chải rất gọn gàng, không có một cái nào bung ra ngoài quy luật đó.
Quần áo từ ngoài vào trong, không có một nếp nhăn nào, áo sơ mi bên trong và cà vạt được thắt chỉnh tề, tạo cho người khác cảm giác vẻ đẹp hoàn mĩ.
Cảm giác này thật kì lạ, Trần Kinh cảm thấy người trước mặt hắn không phải là người vậy, mà giống như pho tượng sáp hoàn mĩ, hắn thậm chí cảm thấy ngại khi bắt tay với Cổ Minh Phàm.
Cổ Minh Phàm nhìn Trần Kinh, ánh mắt rất ôn hòa, ông ta gật gật đầu nói:
-Ngồi đi, những người tới chỗ của ta, lần đầu tiên đều cảm thấy ngượng ngùng, nhưng tất cả đều là làm theo điều lệ nội vụ trong quân đội, không thiếu một điều, cũng không vượt quá một điều.
Trần Kinh ngồi xuống sofa, Cổ Minh Phàm cũng ngồi xuống sofa, đặt tay xuống nói:
-Quân đội chúng ta hàng trăm hàng triệu người, việc nột vụ của một người lính bình thường cũng giống như ta. Ta là người dẫn dắt binh lính, không làm được, thì làm sao có thể dẫn dắt người khác đây?
Trần Kinh liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng tình, sự ngần ngại trong lòng đã dần giảm bớt.
Hắn cơ bản đã hiểu Cổ Minh Phàm.
Hắn biết, tuổi của Cổ Minh Phàm lớn hơn bố của Phương Uyển Kỳ là Phương Lộ Kiên nhiều, Phương Uyển Kỳ gọi ông ta là chú Cổ, đây cũng là học theo những người lớn trong họ Phương gọi.
Thời trẻ của Cổ Minh Phàm, cũng là từng ấy thời gian ông ta ở bên cạnh Phương lão tướng quân.
Hơn nữa lúc đó, Phương Uyển Kỳ là đứa bé hay đến chỗ ông nội chơi nhất và cũng từ đó cô ta và Cổ Minh Phàm trở lên thân thiết.
Cổ Minh Phàm luôn nhất mực yêu quý cô ta.
Sau đó Trần Kinh biết thêm một việc nữa, đó là sau khi Trần Kinh bị điều xuống Lâm Hà làm Bí thư huyện ủy nhưng không thành, Phương Uyển Kỳ đã nói chuyện này với Cổ Minh Phàm.
Lúc đó Cổ Minh Phàm rất bực mình, trực tiếp gọi điện cho chú Ba, mắng ông ta một trận.
Sau đó, ông ta lại chuẩn bị liên lạc với bên phía Sở Giang, giúp Trần Kinh giải quyết vấn đề.
Sau đó Trần Kinh được Tỉnh ủy điều về Ban Tổ Chức, việc này mới xem như là xong.
Vì vậy, Trần Kinh tuy chưa gặp Cổ Minh Phàm bao giờ, nhưng sớm đã có cảm tình với ông ta, hơn nữa, hôm nay được gặp trực tiếp ông ta, trong lòng hắn vừa xúc động vừa khâm phục.
Xúc động là vì vị trí của Cổ Minh Phàm quá cao, hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ hắn có thể trực tiếp gặp một người như vậy.
Còn khâm phục đó là gặp mặt một người nổi tiếng, được đến nhà và gặp Cổ Minh Phàm tướng quân, mỗi việc đều khiến cho người ta thấy khó tin.
Vì bản thân hắn không làm được nên rất tôn trọng, khâm phục!
Vợ của Cổ Minh Phàm thì tất bật với việc ở dưới bếp chuẩn bị nấu nướng, trong phòng khách chỉ còn lại ba người Trần Kinh.
Ba người nói chuyện một lúc, Cổ Minh Phàm đột nhiên mời Trần Kinh vào phòng sách xem, tham quan qua.
Ông ta nói với Phương Uyển Kỳ:
-Uyển Kỳ à, cháu đi giúp thím làm cơm nhé, chú và tiểu Trần vào phòng sách ngồi chơi, chú đã sớm nghe danh Trần Kinh là đại tài tử ở Sở Giang, rất muốn nói chuyện với cậu ấy!
Phương Uyển Kỳ đứng dậy, bĩu môi nói:
-Chú Cổ phân biệt đối xử, phòng sách đó chưa bao giờ cho cháu vào, lại muốn Trần Kinh vào đó, cháu phải tố cáo chú với Hội liên hiệp Phụ nữ!
Cổ Minh Phàm nhíu mày, nói;
-Con nha đầu này, càng ngày càng lợi hại! Tôi không cho nó vào phòng sách, là muốn tốt cho nó, tại sao lại cho tôi là kì thị, phân biệt đối xử nam nữ?